Giang Tiểu Mãn thuận lợi giao dịch cùng Z5079, cậu cung cấp cho đối phương thức ăn, đối phương cung cấp cho cậu tư liệu khoa học kĩ thuật tiên tiến.
Nếu Giang Tiểu Mãn là kẻ có dã tâm, cậu hoàn toàn có thể cầm những thứ này dẫn dắt một thời đại, xưng bá thế giới, nhưng cậu không phải! Cậu chỉ là một người đơn thuần nhu nhuận lại nghe lời, nguyện vọng lớn nhất là lấy chút tiền cứu sống mẹ và sống một cuộc sống sinh viên thực thụ, cho nên khi Giang Tiểu Mãn cầm những tài liệu này căn bản không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cảm thấy —— thì ra mỹ thực Trung Hoa cũng có thể trao đổi cùng những vị diện khác.
Thậm chí có lúc đã nghĩ đưa những kỹ thuật khoa học tiên tiến này trở thành sự thật, nhưng chỉ dừng lại trong đầu cậu một giây liền ngay lập tức bị phủ định, nguyên nhân là —— cậu không có tiền!
Một vấn đề phi thường thực tế, huống hồ, cậu cũng không có bản lãnh lớn đến nỗi quản lý một công ty, càng không biết giải thích với người khác những thứ này từ đâu mà có. Cậu cũng không am hiểu xã giao, không có người liên hệ, quan trọng nhất là cậu biết đạo lý mang ngọc có tội. Nếu có người ngấp nghé những vật này, cậu căn bản không có năng lực bảo vệ nó, chỉ mất đồ thì thôi đi, nhưng cậu sợ sẽ liên lụy đến người nhà. Cho nên sau khi trao đổi xong, cậu liền bỏ vào trong không gian của hệ thống, vứt xó ở đó.
Văn Khanh tất nhiên biết chuyện này, trong nguyên tác Cố Thanh Thành đã dùng những tài liệu đó để đi đến đỉnh cao nhân sinh, nhảy lên trở thành người giàu nhất thế giới. Cô cũng không để tâm đến chúng cho lắm, dù sao cũng đã sống ở thế giới tương lai, nếu cô muốn cũng có thể lấy ra đồ còn tân tiến hơn.
Nhưng lại không nghĩ tới, không lâu sau đó, chính Giang Tiểu Mãn lại đưa chúng cho cô.
"Chị Văn Khanh, những thứ này cho chị, emcảm thấy chúng nằm trong tay chị mới phát huy giá trị lớn nhất. Chỉ là, em không thể nói lai lịch những thứ này cho chị biết." Giang Tiểu Mãn tin tưởng, nếu là chị Văn Khanh, nhất định sẽ không hại cậu, cũng sẽ không đào tìm nguyên căn cội nguồn.
"Những thứ này cho tôi? Cậu xác định?" Văn Khanh tùy ý mở ra, biểu cảm dần trịnh trọng lên, một bộ hết sức nghiêm túc hỏi.
Giang Tiểu Mãn gật gật đầu. Cậu thay đổi chủ ý lấy ra những thứ này, là bởi vì sự kiện "đảo xx" gần đây, cậu cảm thấy đất nước mình chưa đủ cường đại cho nên mới bị người ta bắt nạt. Sau một hồi phẫn uất, cậu nghĩ ngay đến những tài liệu trong không gian này. Nếu chưa từng có được, cậu cũng không có ý tưởng gì, nhưng cậu đã có thứ có thể thay đổi một quốc gia, không lấy nó ra, cậu sẽ rất áy náy. Cho nên mới có một màn này.
Chọn chị Văn Khanh, cũng bởi vì cậu đã biết thân phận của cô, cô là người thừa kế duy nhất của Tô gia, vì để trải nghiệm cuộc sống cho nên mới rời khỏi nhà thuê phòng bên ngoài ở. Mặc dù thế giới của người có tiền cậu không hiểu, nhưng Giang Tiểu Mãn không suy nghĩ nhiều, dù sao thời gian sống chung lâu như vậy, chị Văn Khanh thật sự là người tốt - không chỉ giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn, còn giúp mẹ cậu tìm được người hiến thận. Quan trọng nhất là thời điểm cô chuyển tới mình không có gì, cũng không có gì đáng giá làm cô có ý đồ.
Văn Khanh trầm tư một lúc, hỏi: "Thứ này rất tốt, nhưng vô công bất thu lộc (*), thế này đi, tôi bỏ tiền thành lập một công ty, cậu cầm những kỹ thuật này nhập cổ phần, kiếm được tiền chúng ta chia năm năm."
(*) Không có công không nhận thưởng.
Giang Tiểu Mãn vội vàng khoát tay: "Không không không, chị Văn Khanh, không cần." Chỉ có cậu biết những thứ này có được dễ dàng thế nào, chỉ mấy bàn thức ăn thôi, cũng vì chị Văn Khanh nhắc nhở nên cậu mới nhớ đến. Cho nên cậu làm sao dám chiếm tiện nghi của chị Văn Khanh chứ? Để cô lao tâm lao lực khổ sở kiếm tiền, mà cậu không cần làm gì chỉ ngồi không ăn hoa hồng?
Rất nhanh, Văn Khanh cầm tài liệu đi, nhanh chóng thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, cũng tạm dừng tất cả nghiệp vụ khác của Tô gia lại, chuyên môn sản xuất mẫu điện thoại mới do Giang Tiểu Mãn cung cấp. Chẳng qua là căn cứ theo thôi, vẫn phải tự mình cải tiến, vì trình độ khoa học kỹ thuật thế giới này chưa đạt tới trình độ khoa học kĩ thuật của Z5079, cho nên có nhiều thứ không được thích hợp.
Đoán chừng Giang Tiểu Mãn dốt đặc cán mai trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, hoàn toàn không nhìn ra sự thay đổi trong đó.
Trong thời gian này, sự nghiệp của Giang Tiểu Mãn trực tiếp phong sinh thủy khởi. Sau khi kí hợp đồng, công ty dùng đang toàn lực bồi dưỡng cậu, đề cử, tuyên truyền, v.v tất cả đều nện trên người cậu. Chỉ với một thời gian ngắn, Giang Tiểu Mãn nhanh chóng quật khởi, fans hâm mộ dễ dàng đột phá trăm vạn người.
Tất nhiên, cái này có Văn Khanh chỉ thị đằng sau, Giang Tiểu Mãn rút được vị diện cổ đại, đổi mấy thứ đồ cổ nho nhỏ kiếm chút lời. Vào lúc có trăm vạn fans, cậu tiếp tục rút được vị diện tu chân, đổi được vài viên đan dược cường hóa thân thể cho người phàm, một viên mài ra cho mẹ uống, một viên lén lút bỏ vào đồ ăn của Văn Khanh.
Cô làm bộ không biết, phối hợp với cậu chậm rãi nuốt vào.
Cố Thanh Thành những ngày này xui xẻo tới cực điểm, đầu tiên là việc bỏ ra một món tiền khổng lồ để mua một miếng đất, cuối cùng lại đào ra một ngôi mộ cổ. Sau đó thuộc hạ hắn tín nhiệm nhất trong công ty lại tiết lộ bí mật kinh doanh, làm hắn thiệt hại lớn. Vừa mới bổ sung những thiếu hụt này, ngay sau đó một hạng mục kỹ thuật trọng yếu trong công ty bắt buộc phải dừng, nguyên nhân là ô nhiễm môi trường...
Hắn cũng hoài nghi có phải mình bị người ta hạ bùa gì hay không, nếu không sao có thể xui xẻo tới vậy? Hắn thậm chí còn nghĩ đến, có nên dành chút thời gian đi chùa cúng bái đuổi hết xui xẻo trên người không?
Cố Thanh Thành sứt đầu mẻ trán, đánh bạo đi đến chùa, tìm một đại sư đức cao vọng trọng. Đại sư nói, hắn năm nay nên kết hôn, dùng việc vui đè xuống, tất cả vận xui tự nhiên hóa giải.
Nói đơn giản là xung hỉ.
Cố Thanh Thành là người chủ nghĩa duy vật, tất nhiên không tin mấy chuyện tâm linh này, cầu phật cũng chỉ cầu an tâm mà thôi. Nhưng có một việc thật sự cần hắn để tâm, hắn thật sự nên kết hôn.
Nghĩ đến Nguyễn Mạnh, trái tim của Cố Thanh Thành bỗng nhiên nhẹ nhõm, trong đoạn thời gian tơi tả này, cũng chỉ có Nguyễn Mạnh làm bạn mới khiến hắn cảm thấy bình an. Đây là quyết định của hắn, hắn muốn làm bạn cả đời với cậu.
Có lẽ như đại sư nói xung hỉ thật sự hữu dụng, sau khi hắn và Nguyễn Mạnh lặng lẽ kết hôn, hắn quả nhiên lại thuận lợi. Thành công nắm lấy mấy hạng mục lớn, tất cả hắn đều đặc biệt xem trọng.
Ngay lúc này, Tô gia mạnh mẽ đẩy ra mẫu điện thoại mới —— kiểu đồng hồ đeo tay, ấn mở sẽ đưa màn hình giả lập lên trước mặt, trong màn hình không khác gì điện thoại di động, nhưng bởi vì cảm giác cực kỳ khoa học, giá cả lại bình dân, tính năng mạnh mẽ nháy mắt giết chết nhóm hàng phổ thông, cho nên một khi phát hành, liền nhanh chóng vang dội toàn cầu.
Sau đó, một công ty nhãn hiệu điện thoại nổi danh mà Cố Thanh Thanh phí hết tâm tư thu mua trực tiếp chết yểu.
Hắn có thể tung hoành thị trường nhiều năm như vậy, nhãn lực tất nhiên không kém, cho nên, hắn nhìn thấy điện thoại kiểu mới của Tô gia liền trực tiếp hô ngừng hạng mục điện thoại của công ty mình lại, bởi vì hắn biết - cho dù cố gắng ba mươi năm, bọn hắn cũng không công phá được kỹ thuật điện thoại di dộng của Tô gia.
Nói trong lòng không tức là sai, nhưng mắt thấy Tô gia sắp đuổi kịp Cố gia, lúc này hắn lại không thể gây thêm rắc rối cho nên đành phải buông xuống hạng mục này, hạng mục ô tô quan trọng hơn nhiều.
Nhưng ai ngờ, cùng ngày Cố gia có buổi CarShow trưng bày các kiểu ô tô mới, Tô gia lại cho ra ô tô vượt thời đại! Không chỉ toàn trí năng tự động, tính năng một giây đi xa vạn dặm, kể cả những nhãn hiệu xe sang trọng thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Mà giá cả vẫn bình dân như trước.
Lần này tạo oanh động lớn hơn so với trước, Tô gia không chỉ đè Cố gia xuống mà còn nổi tiếng trên toàn thế giới.
Sau đó, Tô gia thuận thế tiếp tục, cho ra người máy gia đình, người máy công nghiệp, người máy nông nghiệp, không phải loại người máy phải chỉ ra mệnh lệnh rồi mới làm mà là người máy có trí năng đúng nghĩa!
Không bao lâu, Tô gia lại cho ra game online 3D tốt nhất thế giới, Văn Khanh lợi dụng kỹ thuật để nghiên cứu ra cơ giáp, chiến hạm, hạt pháo laser các loại vũ khí công nghệ cao.
...
Cố Thanh Thành tức điên lên, hắn cảm thấy Tô gia là đang nhằm vào hắn, mỗi hạng mục của hắn đều vì Tô gia mà phải dừng lại, hắn làm cái gì thì Tô gia làm cái đó, hoàn toàn là đối nghịch với hắn! Mà liên tục quyết đoán sai đã làm lão gia tử kín đáo phê bình hắn, chất vấn năng lực hắn có vấn đề. Trước kia hắn xuất sắc đến mức che hết hào quang mọi người, vị trí người thừa kế như ván đã đóng thành thuyền hắn không thèm nghĩ nữa, nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả chú hai chú ba cùng mấy đứa em cũng dám trắng trợn ngấp nghé chỗ ngồi người thừa kế của hắn.
Nói thật, mấy lần thất bại hoàn toàn không phải do quyết sách của hắn có vấn đề, ai có thể nghĩ ra Tô gia nắm giữ những kỹ thuật vượt thời đại như thế. Nhưng lão gia tử lại không nhìn nhận những điều này, ông thậm chí còn nói, Tô gia có thể nắm được những kỹ thuật này hắn tại sao lại không nắm được? Không thấy rõ tình thế, không bắt được kỳ ngộ tuyệt đối là vấn đề của bản thân.
Cố Thanh Thành không phản bác, lúc này hắn không khỏi có chút hối hận, lúc trước không nên tranh đoạt mảnh đất kia cùng Tô gia đến mức huyên náo lớn như vậy, bây giờ nghĩ mặt dày đến kiếm một chén canh cũng không kéo được mặt mũi xuống. Đến ngay cả mẹ hắn cũng cảm thấy hối hận, nếu như hắn lúc trước cưới Tô Văn Khanh, vậy bây giờ tất cả đều là của Cố gia rồi.
Cố Thanh Thành tức giận đóng sập cửa bỏ đi, hắn không cần dựa vào cưới một người phụ nữ để phát triển sự nghiệp, vậy hắn khác gì ăn bám chứ?!
Cố Thanh Thành trở về biệt thự của mình, hắn sau khi kết hôn thì ra ngoài ở, chủ yếu là sợ thân phận Nguyễn Mạnh là đàn ông bị người khác phát hiện.
Lúc hắn trở về, Nguyễn Mạnh vừa làm xong đồ ăn, trên người buộc tạp dề, nụ cười dịu dàng chào hỏi hắn: "Anh về rồi ạ?"
Cố Thanh Thành thoáng chốc mềm xuống, đi qua, từ phía sau ôm lấy cậu, hít thật sâu hương vị trên người Nguyễn Mạnh, tâm tình bực bội dần an tĩnh lại.
Tâm tình bình phục, Cố Thanh Thành một bên kéo ghế ấn Nguyễn Thành ngồi xuống, một bên tràn đầy hứng thú hỏi: "Hôm nay ăn món ngon gì thế?"
Nguyễn Mạnh bới cho hắn một bát cơm, cười nhẹ nhàng nói: "Đều là món anh thích ăn."
Nghe vậy, trong lòng Cố Thanh Thành một mảnh ấm áp, cưới Nguyễn Mạnh là quyết định chính xác nhất của hắn.
- ------
Nhìn tin nhắn của Nguyễn Mạnh, Văn Khanh trả lời ——
"Được rồi, bên tôi đã xong, tiền đã chuyển vào tài khoản của cậu, tiếp theo đi hay ở là tùy cậu."