Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 218: MÈO LƯỜI



Một đêm của hai tháng sau. Bạn nhỏ Hoàng Bảo cất tiếng khóc chào đời vào lúc 4g3’ sáng. Nghe được con cất tiếng khóc nỉ non đầu tiên lúc này Hoàng Kỳ từ khẩn trương mới hoàn hồn, nắm chặt tay Bảo Tích, cúi người hôn lên trán cô.

Bảo Tích cả người đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm trần nhà ra một lúc lâu, rốt cục mở miệng.

-Anh không ngủ sao?

-Không thể ngủ. Vợ anh vất vả rồi.

Bảo Tích yên lặng đặt tay lên lưng đứa nhỏ đang được áp da trần trên ngực cô. Làn da mềm mịn như có thể tan ra bất cứ lúc nào làm cô hồi hộp không dám chạm mạnh. Một sinh mệnh nhỏ đang nằm trên người cô với hơi thở nhè nhẹ thật diệu kỳ.

Rất hiển nhiên, Hạ Lâm cũng rất thích con gái, bởi bà có quá nhiều con là con trai, cái này thỏa mãn khuyết điểm không có con gái của bà, từ ngày cháu gái ra đời liền bắt đầu đại triển tài nghệ, mua quần áo nhỏ chất đầy trọn tủ quần áo to, đủ cho bé mỗi ngày đổi năm bộ, còn đặt nhũ danh cho cô bé là Bí Đỏ.

Chờ Bí Đỏ chậm rãi lớn lên, mặc quần áo nhỏ sạch sẽ tinh xảo, khi tỉnh dậy hai mắt giống như hai quả nhãn đen lay láy, bất kỳ ai gặp cũng muốn ôm.

Nhưng cô bảo bối nhỏ suốt ngày nằm trong vòng tay mẹ nên rất khó chìu. Rời khỏi vòng tay mẹ là khóc thét lên. Quả thật khó chìu hơn cả khi còn trong bụng mẹ.

Kể cả Hoàng Kỳ cũng sẽ không thể ôm con gái hôn tới hôn lui, anh chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh cái nôi cả tiếng đồng hồ, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngắm con.

Con bé là nút thắt cường đại nhất trên thế giới này, đưa cô và anh thắt chặt ở cùng một chỗ, bất luận long trời lở đất, cho đến khi sinh mệnh này kết thúc đều chứng minh bọn họ yêu nhau.

Hoàng Kỳ đối với con gái cũng rất muốn được thân mật. Có đôi khi cô về đến nhà, thấy Hoàng Kỳ ôm con ngồi ở trong sân cầm bình sữa cho bú, một thân âu phục phẳng phiu phối thêm động tác như vậy, hình ảnh kia kỳ dị lại hài hòa, một lần để cô cảm thấy không chân thực.

Tuy nhiên khi con bé được hơn một tuổi, khi đã chính thức có chút ý thức về chủ quyền, mâu thuẫn giữa hai cha con bắt đầu.

Tính cách của con làm Bảo Tích có chút lo lắng. Con đã một tuổi, mà còn chưa mở miệng nói chuyện, con cái nhà khác khoảng mười tháng liền bắt đầu kêu ba mẹ. Bảo Tích thường xuyên ghé vào cái nôi trước mặt thấp giọng lừa con:



-Bí Đỏ, gọi mẹ.

Con bé chỉ nháy mắt mấy cái.

-Gọi Ma Ma cũng được.

Vẫn không có hồi đáp. Con bé lại cúi đầu chơi tay của mình.

Bảo Tích thở dài, cũng không có cưỡng cầu. Bởi vì cô phát hiện, con mặc dù không thích nói chuyện, cũng rất thích cười, từ một điểm này mà nói, tính cách khẳng định là không có vấn đề. Chỉ là chất xám của con bé hình như phát triển ngược lại với khả năng ngôn ngữ.

Chẳng hạn như, mỗi khi con bé phát hiện rõ ràng buổi tối nó ngủ bên cạnh mẹ, nhưng sau khi ngủ một giấc thì lại tỉnh dậy ở trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của mình. Điều này làm cho Bảo Ngọc vô cùng tức giận và dùng tiếng khóc vang dội triệu hoán mẹ mình.

Sau khi Bảo Tích xuất hiện, con bé vừa ôm cứng mẹ mình vừa dùng ánh mắt vô cùng ấm ức và mười phần xa cách nhìn tên đàn ông đang ở bên cạnh mẹ mình kia.

Không sai. Chính là bạn nhỏ đang nghi ngờ tên đàn ông này là kẻ tranh đoạt mẹ với mình ở khắp nơi. Chỉ là bạn nhỏ đâu có phát hiện được, ngũ quan của mình càng ngày càng giống Hoàng Kỳ, nói đơn giản chính là phiên bản phục chế.

Đến nỗi Bảo Tích ôm con tự lẩm bẩm:

-Dựa vào cái gì chứ? Mang thai mười tháng là em, sinh con là em, con sao lại không giống em chút nào vậy?

Hoàng Kỳ đối với tướng mạo này cũng có được chút an ủi. Bảo Tích quay đầu nhìn Hoàng Kỳ, hiếm thấy anh bị con gái khi dễ mà lại dễ thỏa hiệp đến vậy. Cái dứa nhỏ này, cái gì cũng biết, chỉ có không biết mở miệng.

Thời gian đợi Bí Đỏ mở miệng nói chuyện cứ trôi qua đi từng ngày.



Nhưng đến một ngày kia cô bé thật sự mở miệng nói chuyện, Bảo Tíchlâm vào trong hoang mang vô hạn.

Đó là buổi sáng vô cùng bình thường, Bảo Tích mơ màng đi vào phòng con. Không thấy Bí Đỏ, nhìn lại dưới lầu, bàn chân nhỏ của con bé đang đung đưa ở trên gái sô pha, mắt dán lên TV.

Dì bảo mẫu của bé thì đang sửa sang lại chiếc khăn quàng nhỏ. Bảo Tích chậm chạp bước xuống lầu, nhìn nét mặt hưng phấn của con gái, muốn vuốt tóc bạn nhỏ một cái. Nhưng tay cô còn chưa hạ xuống, con gái cô ngẩng đầu nhìn về phía cô, cười ngọt ngào, mở miệng nói:

- Mèo lười.

Hả? Hả??

Tay Bảo Tích cứng lại giữa không trung, nhìn chằm chằm đứa con mới hơn một tuổi ở dưới lầu, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Vừa rồi con bé mở miệng nói chuyện? Nói gì thế? Bảo Tích chớp chớp mắt, bạn nhỏ thế mà khua tay nhỏ với cô, mềm mềm mại mại mà nói:

-Mèo lười, dậy rồi?

Hả?

Cái gọi là đã không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng thì làm người giật mình kinh ngạc, chính là đây.

Mấy đứa trẻ khác tuy là mấy tháng đã biết nói, nhưng cũng khó khăn lắm mới nói ra được một chữ, mà con cô vừa lên tiếng đã như thế?

Bảo Tích chợt nhớ đến một chương trình quảng cáo trên tivi mà cô đã từng xem lúc nhỏ

“Nói hoa đi con” .... “Phong lan”...
— QUẢNG CÁO —