Bảo Tích đến phòng thiết kế đợi khoảng nửa tiếng, nhân viên của phòng hôm nay hầu như được nghỉ, chỉ có một vài bộ phận làm việc, nhưng những tài liệu cũng đã được trợ lý chuẩn bị đầy đủ. Cô đi kiểm tra xung quanh hết một lượt, chủ yếu là xem lại chất liệu sử dụng cho các sản phẩm có đúng với thiết kế hay không, và tự tay làm một số chi tiết nhỏ trang trí.
Làm xong hết những thứ này, đã đến giữa trưa, cô định bụng đi ăn cơm trưa thì Kỳ Dương lại cho người mang bữa trưa đến tận phòng. May quá. Tên này mặc dù đi theo một người chủ không ra gì nhưng cũng tạm được, rất hiểu ý cô. Ăn xong, lại tiếp tục bận bịu đến chiều. Cho đến khi làm xong các chi tiết, Bảo Tích mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Cũng không biết có phải hôm nay cô quá tập trung không, khi ngước lên, thắt lưng đau rã rời, cô lại có chút muốn khóc thét.
Nếu như bây giờ có Tiểu My ở bên cạnh, cô nhất định sẽ nằm dài trên sôfa bắt cô ấy đấm lưng cho. Vặn vẹo đến nửa ngày cho cái lưng được thẳng lại, cô mới với tay lấy túi xách của mình. Đúng lúc này Thạch Quân gọi điện đến.
-Alo, Bảo Tích. Cô đang ở đâu vậy?
-Tôi vừa mới xong việc ở Hoàng Anh, đang định đi về.
-Đó, cô thấy chưa? Tôi nói cấm có sai. Ngày cuối tuần mà tên đó cũng bắt cô tăng ca à? Đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
-Là tự tôi muốn làm thôi. Anh gọi tôi có chuyện gì không?
-À, muốn hỏi cô chuyện chiếc xe tối hôm qua như thê nào rồi?
-Giải quyết xong rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ có anh, nếu không tôi với bạn tôi không biết làm thế nào mới tìm được nguời nữa.
-Ôi, chuyện nhỏ thôi mà. Tối nay cô có thời gian không? Tôi mời cô ăn tối nhé. Giờ tôi cũng đang ở gần Hoàng Anh, tôi sẽ sang đón cô.
-Aa... cũng được. Vậy tôi đứng ở sảnh chờ anh nhé.
-Ok.
Khi Thạch Quân cúp máy rồi Bảo Tích mới cảm giác có cái gì đó không đúng. Sao cô cứ cảm thấy giống như dạo này đặc biệt có duyên với Thạch Quân. Nghĩ kiểu gì cũng thấy hắn đang cố tình tạo các cuộc hẹn hò với cô. Mà cô thì hoàn toàn không có ý gì với Thạch Quân. Nhưng suy nghĩ một chút, có khi nào là do cô nghĩ quá nhiều hay không? Người như Thạch Quân thì biết bao nhiêu người đẹp vây quanh, cứ gì lại thích cô cơ chứ? Vì vậy Bảo Tích yên tâm xuống sảnh uôơi ở cửa Hoàng Anh chờ Thạch Quân đến đón.
Mấy phút sau, Thạch Quân nghênh ngang lái xe đến trước cửa Hoàng Anh, còn đích thân xuống xe mở cửa cho Bảo Tích. Hắn mặc quần Jean cùng chiếc áo pull trắng tùy tiện bỏ ngoài thùng. Cái dáng vẻ kiêu ngạo cà lơ phất phơ trước đó như biến mất. Thay vào đó là một chàng trai lịch lãm và thân thiện.
Hoàng Kỳ và Cao Đình ngồi trên xe từ bãi đậu xe chậm rãi đi ra, vừa khéo nhìn thấy được một màn hài hoà này. Cao Đình trợợn tròn mắt hạ cửa kính xe xuống ló ra nửa cái đầu.
-Wey wey? Đó không phải là Thạch Quân sao? Hôm nay cơn gió nào lại thổi cậu ta đến đây?
Xuýt xoa một lúc lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh thì anh ta lại gật gù :
-À, thì ra là người đẹp, không trách được nhiệt tình đến thế.
Cao Đình quay đầu lại nhìn Hoàng Kỳ, mới phát hiện ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trên xe của Thạch Quân, cho đến lúc chiếc xe kia khuất dạng, Hoàng Kỳ mới thu hồi lại ánh mắt của mình.
Tuy không lên tiếng, nhưng Cao Đình cảm giác được bầu không khí có chút không đúng.
Người phụ nữ lúc nãy ngồi lên xe của Thạch Quân, anh ta có thể đoán ra được chính là nhà thiết kế mà trước đó Thạch Quân đã từng nói. Như vậy thì tâm tình của Hoàng Kỳ không tốt cũng là hợp lí.
Mặc dù không có quy định về chuyện tình cảm của nhân viên tập đoàn, nhưng một nhà thiết kế nòng cốt của Hoàng Anh và ông chủ của Á Châu có quan hệ yêu đương là chuyện lớn đấy. Lại là người mà Hoàng Kỳ cướp được từ trong tay của Á Châu nữa chứ.
Đổi thành anh ta, anh ta cũng không vui nổi.
Nhưng mà anh ta không có cách nào phán xét, dù sao anh ta cũng không chuyên về thời trang. Nghề của anh ta là du lịch, hôm nay đến tìm Hoàng Kỳ là để nói chuyện về vài hạng mục đầu tư. Qua vài ngày còn phải đến Á Châu bàn chuyện hợp tác, hai bên không nên đắc tội bên nào. Dù có là bạn bè thì trong chuyện làm ăn cũng phải sòng phẳng mới bền vững được.
Cao Đình nghiêng đầu nhìn sang:
-Tôi đang nói chuyện cùng cậu đấy, cậu suy nghĩ gì thế hả?
Hoàng Kỳ lắc đầu một cái, đem tâm trạng khó chịu trong đầu đè xuống.
Anh ngửa đầu dựa vào ghế ngồi, nhíu chân mày, đáp lại:
-Đang suy nghĩ về một cô gái rất khó hiểu, luôn có thái độ thù địch với tôi. Nghĩ mãi chẳng ra.
Cao Đình nghiêng đầu sát vào anh, hỏi:
-Cậu từng đắc tội với người ta?
Hoàng Kỳ nhấc mí mắt:
-Nếu tôi từng đắc tội với cô ấy tôi còn không nhớ cô ấy là ai sao?
Cao Đìnhsờ mũi một cái
-À... Vậy sao lại có thái độ thù địch được?
Đúng vậy. Sao lại có thái độ thù địch? Hoàng Kỳ cảm thấy, hình như từ lúc gặp mặt, Bảo Tích đã không có thiện cảm với anh. Nhưng cũng chỉ là suy đoán của anh. Cô cũng chỉ nói móc mấy câu ở trước mặt anh chứ không làm gì khác.
-Cũng chỉ là nói mấy câu đùa giỡn cạnh khoé thôi. Chỉ là tôi cảm thấy vậy.
Nghe nói như vậy, Cao Đình cũng hiểu đại khái, anh ta dường không cần suy nghĩ, lập tức bật cười:
-Con gái chính là kì lạ như vậy đó, còn có thể là nguyên nhân gì? Chính là nhìn trúng cậu, muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu… Thả sợi dây dài câu con cá lớn. Cậu cũng không phải chưa gặp bao giờ ?
Hoàng Kỳ liếc nhìn anh ta một cái, cũng không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng ngay sau đó, anh nhẹ nhàng lắc đầu: