Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 29: ẠN BÈ BÌNH THƯỜNG THÔI



Tùy tiện ăn vài miếng, tắt nguồn điện thoại rồi ôm giá vẽ chui vào chăn. Hôm nay cô quyết định sẽ yên ổn một mình tách biệt với thế giới bên ngoài. Cho đến khi bụng đói cồn cào kêu réo rắt cô mới dọn dẹp thay quần áo rồi bước ra khỏi cửa.

Gió đêm mát mẻ mang lại cảm giác thật thoải mái. Bảo Tích đi bộ dọc theo con đường lớn phía trước chung cư. Khoảng nửa tiếng trôi qua, bên vệ đường xuất hiện vài chiếc xe bán đồ ăn nhanh. Đã lâu lắm rồi kể từ khi về nước, cô không được ăn đồ ăn vặt dọc đường rồi.

Haizzz, cuộc sống mưu sinh thật khó khăn. Ngay cả thời gian dành riêng cho mình còn không có nữa. Cô dừng chân bên một xe thịt xiêng nướng. Chỉ ngửi mùi thôi cũng đã thèm rồi.

-Chú ơi, cho cháu 5 xâu nhé.

Ông chủ ngớc lên nhìn cô:

-Cô ăn ngay hay mang đi.

-Ăn ngay chú ạ. Nghe mùi thơm cháu không thể cưỡng nổi rồi.

Được khen, ông chủ vui vẻ cười to:

-Cảm ơn cô gái trẻ, chờ một chút. Vì lời khen tôi sẽ tặng thêm cháu một xâu.

Bảo Tích vui vẻ cười tít mắt:

-Cảm ơn chú.

Mười phút sau, khi cô đang ngồi trên chếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh xe hàng say sưa tận hưởng những miếng thịt nướng thơm phức thì một cái đầu ghé lại gần bên...

-A..a...a..

Mấy xâu thịt còn lại trên tay cũng vì sự hoảng loạn của cô mà rơi xuống đất. Đến khi nhìn lại cô mới thấy Thạch Quân cũng bị giật mình nhìn cô lom lom.

-Trời ạ. Anh ở đâu xuất hiện thế hả? Anh là hồn ma sao?

Rồi cô nhìn lại mấy xâu thịt dưới đất mà đau lòng:

-Thịt nướng của tôi. Tôi chơf hoan mời phút đấy.

Thạch Quân gãi gãi đầu:

-Tôi xin lỗi. Tại tôi thấy biểu cảm của cô thú vị quá nên... Để tôi mua bù lại cho cô nhé. Chú ơi, cho cháu thêm 20 xâu nữa nhé.

Bảo Tích trợn mắt:



-Cái gì mà hai mươi xâu? Anh là heo đấy à?

Thạch Quân hơi ngẩn người vì sựu so sánh của cô, nhưng rồi sau đó hắn bật cười:

-Tôi ăn nhiều lắm đấy. Nhưng thật sự... đây là lần đầu tiên tôi ăn ở vỉa hè.

Cô ngạc nhiên nhìn hắn nhưng rồi sau đó lại gật gù:

-Phải, cái đám nhà giàu các anh thì làm sao có thể biết được sự thú vị của những món ăn vặt vỉa hè chứ. Haizz, khi anh đã trải nghiệm rồi có khi anh cũng bị nghiện giống tôi thôi.

-Ồ, thật sao?

Ông chủ xe đồ ăn mang thịt nướng tới:

-Đây, đồ ăn tới rồi đây. Cô cậu ăn ngon miệng nhé.

Bảo Tích cuời vui vẻ:

-Cảm ơn chú. Thịt ngon lắm ạ. Này, anh ăn thử đi.

Cô cầm một xâu đưa cho hắn. Thạch Quân cầm lấy rồi đưa lên miệng cắn một miếng. Sắc mặt hắn sáng lên.

-Ưmm, ngon thật đấy.

-Thấy chưa, tôi đã nói mà. Ha ha...

Nhìn thấy cô cười vui vẻ, Thạch Quân cũng thấy vui theo. Đây là lần đầu tiên hắn ăn ở những nơi thế này, và cũng là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn với một cô gái như vậy.

-Ôi, tôi no quá rồi đấy. Phần còn lại anh phải ăn hết đi đấy.

-Tôi cũng ăn không nổi nữa rồi.

-Xùy, anh đúng là mắt to hơn bụng. Phung phí đồ ăn là tội lớn đấy anh biết không hả.

Cô vẫy tay gọi ông chủ:

-Chú ơi, cho chau xin một chiếc hộp mang đồ thừa về nhé.



Nhìn cô vô tư bỏ đồ thừa vào hộp mang đi, Thạch Quân cảm thấy thật thú vị. Nhiều lúc đi ăn ở nhà hàng, bọn hắn còn bỏ thừa cả một bàn đồ ăn toàn những món đắt tiền. Còn cô, mấấy miếng thịt nướng này...

Bảo Tích không để ý đến biểu cảm của hắn, nghĩ một chút, nói:

-Chỗ này rất gần với quán bar bạn tôi mới mở, nếu anh không có việc gì, hay là chúng ta đến đó một lát đi, chỗ đó rất sạch sẽ.

Tất nhiên Thạch Quân không có ý kiến gì. Hắn đang cầu còn không được đây. Lái xe 5′ đã đến trước cửa quán của Hoài An.

Lúc này còn chưa đến 8h, trong quán chỉ có hai ba cô gái đang ngồi trò chuyện , một mình Hoài An ngồi ở quầy bar rửa ly. Dẫn Thạch Quân đến một bàn trống ngồi xuống, sau đó Bảo Tích đi đến quầy bar gặp Hoài An. Hoài An dựa vào quầy bar, cười tủm tỉm nhìn về phía Thạch Quân:

-Này. Bạn trai của cậu à?

-Không phải.

Bảo Tích tự rót một ly nước trái cây cho mình:

-Bạn bè bình thường thôi, cậu nhanh chóng pha chế cho anh ta một ly rượu đi.

Hoài An chớp chớp mắt:

-Chỉ là bạn bè bình thường sao? Nhìn cũng không tệ lắm nha, cao to đẹp trai, chỉ là không có đen hôi thôi.

Bảo Tích phun một ngụm nước trái cây vừa mới hớp vào miệng:

-Cậu... khụ khụ...

-Ha ha...ha.. đùa thôi, nhìn dáng vẻ là người rất có tiền đấy.

-Có tiền cũng không liên quan đến tớ.

Bảo Tích không thèm nói với Hoài An, lấy khay mang cái ly đến chỗ Thạch Quân ngồi nói chuyện phiếm. Thật sự nói chuyện với Thạch Quân vô cùng thoải mái, không cần nhắc đến chuyện công việc, trời nam đất bắc cái gì đều nói hết, thường hay khiến cho Bảo Tích tâm trạng rất vui vẻ.

Nhưng nhìn lướt qua quầy bar, thấy Hoài An làm không xuể hết mọi việc vì càng về khuya khách càng đông, cô quay lại nói với Thạch Quân:

-Anh chờ một chút nhé, tôi giúp bạn tôi bê đồ uống. Quán mới mở nên thiếu ngời chạy bàn.

-Ồ, cô còn biết chạy bàn nữa cơ à.

-Thì cũng là bạn thân, nên tiện thể buổi tối nào rảnh rỗi tôi tới giúp Hoài An thôi.
— QUẢNG CÁO —