Lúc Bảo Tích đang tán dóc với Thạch Quân thì ở Hoàng Anh không khí cũng nhộn nhịp không kém.
Giang Duyên vừa xong kỳ nghỉ đang vội vàng đi đến phòng nhân sự trả phép rồi sang phòng hội nghị. Đôi giày cao gót sau mỗi bước đi lại phát ra những âm thanh ở trên sàn cẩm thạch sạch không có chút bụi nào, càng làm tăng thêm cái khí thế cao ngạo của cô ta, nụ cười rạng rỡ trên môi ngày càng rõ ràng cho thấy hôm nay cô ta thật sự rất vui.
Nghi Lâm đi nửa đường gặp được Giang Duyên, cười tủm tỉm, đi qua đi chào hỏi:
-Tâm trạng hôm nay của chị cũng thật quá tốt nha, lát nữa lúc lên sóng truyền thông chị đừng quên cời thậật tươi đấy. Chị hôm nay ưược coi là ngôi sao của Hoàng Anh sau nhà thiết kế thôi đó.
Giang Duyên hưởng thụ sự nịnh nọt của cô ta, nói chuyện một chút sau đó quay đầu lại ôm tài liệu tiếp tục sải bước đi vào thang máy.
Trong phòng hội nghị đã có không ít người ngồi, đều là những vị cao tầng cổ đông của Hoàng Anh. Còn có cả những người đại diện của WT vừa mới được đón từ sân bay về đây để chứnứng kiến buổi ra mắt sản phẩm hợp tác. Một số nhân viên của Hoàng Anh đang tụm lại nói chuyện phiếm.
Có người thấy Giang Duyênđến, chào hỏi với chị ta, cũng không thân thiện nhiều lắm. Dù sao Giang Duyên là vừa từ phòng kế hoạch chuyển qua bộ phận truyền thông, mà các nhân viên ở đây phần lớn cô ta đều không quen.
Vốn dĩ người đại diện bộ phận truyền thông hôm nay không phải là Giang Duyên, mà là một người khác. Chuyện này bản thân Giang Duyên cũng không lường trước được. Cứ tưởng mình mới chuyển qua sẽ không có vai trò gì, tối hôm qua còn kéo theo mấy cô chị em đồng nghiệp đi giải stress.
Ai biết được về nhà liền nhận được điện thoại của Vĩnh Khang, nói là người được chọn kia bị viêm ruột thừa cấp tính, để cho cô ta thay thế.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Duyên có cảm giác giống như bản thân cũng quá may mắn rồi.
Nhân viên của Hoàng Anh, nhìn bề ngoài rất hãnh diện, lương cao, đãi ngộ tốt, nhưng áp lực bên trong người ngoài lại có thể biết được bao nhiêu? Áp lực từ cấp trên, áp lực từ các cổ đông, áp lực từ khách hàng.
Dù sao cũng là phục vụ cho thượng đế, bao nhiêu người bị mài đến mức không còn tính khí nóng nảy, không thể hiện được một chút không kiên nhẫn với khách hàng.
Cho nên với việc được chọn trong nhóm tham gia ký kết hợp đồng sản phẩm mới, có truyền thông đưa tin, có ý nghĩa kỷ niệm, có máy ảnh chụp hình, đăng lên báo, cũng được coi là một trong những thời khắc vinh quang trong cái nghề này.
Thật ra Giang Duyên có thể cảm nhận được cảm xúc ngưỡng mộ của không ít người, cũng không thèm để ý, thoải mái hào phóng mà ngồi xuống, nói:
Lần ra mắt sản phẩm này không phải bình thường. Mặc dù đã ký kết hợp đồng hợp tác, nhưng sản phẩm ra mắt lần này mới là yếu tố quyết định một bước cuối cùng. Phần lớn khách mời lần này là các chuyên gia hàng đầu, ngoại trừ một số người thuộc WT, còn có một số người hoạt động truyền thông trên internet.
Từ chỗ bộ phận kế hoạch, Giang Duyên biết được sau khi trình diễn ở Việt Nam còn có một buổi trình diễn ở Luân Đôn nữa. Vì vậy người dẫn đầu phòng truyền thông như cô ta có khi còn được lên sóng truyền hình thế giới.
Giang Duyên nghĩ đến điều này thì trong lòng vui hơn tết nữa. Cái cô Erena này thật sự sẽ làm được chứ? Cô ta rất mong chờ được gặp nhân vật trong truyền thuyết này.
Sắp xếp xong mọi việc, tiếng bước chân bên ngoài đột ngột vang lên càng lúc càng gần, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Một giọng nam trầm mạnh của Vĩnh Khang vang lên:
-Mọi người đều tới rồi?
Giang Duyên nghe theo giọng nói nhìn qua, thấy được người hôm qua chị ta mới gặp đứng bên cạnh hai người đàn ông. Cô ta sửng sốt ngây người. Phòng họp trong nháy mắt lặng im.
Những nhân viên khác trầm mặc, là bởi vì gương mặt của nữ thiết kế hôm nay thật sự rất khác, xinh đẹp hơn kinh diễm hơn rất nhiều. Hôm nay cô có trang điểm nhẹ một chút, không giống như mọi hôm đều để mặt mộc.
Mà bên cạnh những người đang rất thưởng thức sắc đẹp của cô, Giang Duyên lại đang giãy giụa trong lòng.
Erena là Bảo Tích sao? Rõ ràng tối hôm qua Bảo Tích còn ở quán bar…… Sao lại……
Trong lúc hoảng loạn, Giang Duyên nhìn thấy ánh mắt Bảo Tích đang đối diện với ánh mắt của mình.
Trong nháy mắt đó, Giang Duyên cảm thấy hình như cô đều biết mọi chuyện.
Mặt Giang Duyên thoáng chốc đỏ lên, một luồng nhiệt xông thẳng lên đại não, bàn tay âm thầm cuộn tròn lại, móng tay không nặng không nhẹ mà bấu vào lòng bàn tay, đau đớn rất nhỏ nhưng có thể áp chế được tiếng ong ong trong đầu. Trước nay cô ta không ngờ Bảo Tích còn xuất hiện ở Hoàng Anh, cho nên khi nhìn thấy cô, trong nháy mắt khiến cô ta như đóng đinh trên nền nhà.