Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 36: THÌ RA LÀ CÔ.



Hoàng Kỳ cất bước đi về phía hành lang. Anh cần suy nghĩ một chút. Vỗ vai Kỳ Dương

-Cậu gọi điện cho Giang Duyên, trưởng phòng cũ của phòng kế hoạch đến đây gặp tôi.

Một ít manh mối ở trong đầu đã dần dần hiện lên, nhưng dường như quá mơ hồ nên anh cũng không dám xác định.

Bên kia, Bảo Tích đứng ở bên cạnh Ricky, dáng người thon thả, ý cười dạt dào, tay cầm ly ruợu vang vui vẻ tán dóc với đám người WT.

Rất nhanh Giang Duyên đã đi đến.

-Phó chủ tịch, anh tìm tôi.

-Ừm, cô nói cho tôi nghe một chút về Erena, à không, là Bảo Tích.

-Bảo Tích? Tôi nhớ rõ cô ấy, ấn tượng của tôi đối với cô ấy rất sâu sắc.

Bên tai Hoàng Kỳ vang lên giọng nói của Giang Duyên. Anh vẫn dán chặt ánh mắt mình vào thân ảnh của Bảo Tích bên kia.

-Ba năm trước, lúc đi Luân Đôn tập huấn, cô ấy liên tục xuất hiện nhiều lần trước mặt anh không phải sao? Té một cái ở trong lòng anh trên máy bay.

Hoàng Kỳ bỗng dời ánh mắt, ly rượu cầm trên tay định đưa lên miệng chợt dừng lại, ánh mắt lại mang theo vài phần bừng tỉnh.

Anh đã nhớ ra cô nhân viên trên máy bay lúc đó. Anh còn rất coi thường vì nghĩ hành vi của cô không chính đáng. Thì ra cô gái đó là cô.

Âm thanh bên tai vẫn tiếp tục.

-Sau đó hình như ở buổi tiệc trên du thuyền của Kenvil cô ấy cũng xuất hiện cùng anh. Lúc đó, không phải anh đã đưa cô ấy một thẻ phòng sao?

-Chuyện đó làm sao cô biết?

Không phải lúc đó chỉ có anh và cô thôi sao? Giang Duyên cũng không được mời?

-Là.. ờ... là cô ấy kể cho tôi nghe.

Kể cho cô ta nghe? Một chuyện như vậy mà cũng có thể mang ra kể cho đồng nghiệp nghe sao?

-Sau ngày hôm đó, khi về nước, cô ấy liền viết đơn từ chức, bộ dáng rất tức giận, tôi ... cũng không biết lý do.

-Được rồi. Không còn gì nữa, cô đi chơi cùng mọi người đi.

Giang Duyên gật đầu. Chân vừa định bước đi chợt dừng lại:

-Vẫn còn chuyện khác… Không biết anh còn nhớ.. trên máy bay lúc đó cô ấy có lén đưa cho anh một lá thư. Đó là lá thư do Tiểu My, bạn cùng phòng với Bảo Tích nhờ vả. Thật ra họ đã từng học trường thiết kế cùng nhau nên rất muốn tham gia cuộc thi thường niên do Hoàng Anh tổ chức. Năm đó anh lại là nguời quyết định hủy bỏ không cho nhân viên chính thức tham gia. Hai nguời họ muốn tranh thủ cơ hội nên mới dùng cách đó.



-Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, nên tôi cũng không nói lại.

-Tôi biết rồi. Cô đi đi.

-Vậy tôi đi đây.

Giang Duyên rời đi rồi, Hoàng Kỳ trầm ngâm suy nghĩ. Có lẽ cô ấy không có ý khác, chỉ là muốn được làm nhà thiết kế chính thức của tập đoàn mà thôi. Có lẽ anh đã hiểu lầm cô ấy thật rồi.

Trong vô thức bước chân Hoàng Kỳ dời đi vào phía trung tâm buổi tiệc. Vài phút sau, anh đã đứng ở trước mặt Bảo Tích.

Ricky thấy anh bước tới thì ân cần thăm hỏi, cũng nâng ly chúc mừng sự hợp tác chính thức của hai tập đoàn.

Bảo Tích cong cong khóe môi, cười yêu kiều nâng ly lên trước mặt Hoàng Kỳ:

-Phó chủ tịch, mời anh một ly, lần này, Bảo Tích tôi, sẽ hết lòng hết dạ phục vụ cho anh.

Hoàng Kỳ không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn cô. Câu nói này vẻ mỉa mai không hề nhỏ.

Rất lâu, có một cảm giác kì lạ trong bầu không khí, Bảo Tích ngẩng đầu:

-Ồ, có thể phó chủ tịch không muốn uống cùng tôi rồi. Vậy thì tôi tự uống vậy.

-Wey, wey... Tôi sẽ uống thay cô.

từ phía sau, Thạch Quân chồm tới muốn lấy ly rượu từ trong tay cô. Bảo Tích lắc đầu né tránh:

-Không, đây là ly rượu tôi muốn kính phó chủ tịch, tôi phải tự uống.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, cô nâng chiếc ly không đưa lên lắc lắc trước mặt anh.

Máy ảnh của phóng viên ở khắp nơi nhắm thẳng về phía này chụp vài tấm hình. Cô nhẹ nhàng nhếch miệng, cố gắng đạt đến sự đoan trang hiền thục, còn có chút cười nhạo anh. Thạch Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ không biết làm sao.

Cô gái này cũng quá là mạnh mẽ đi.

Hoàng Kỳ không dời mắt, ngay lúc ống kính của phóng viên chĩa đến, anh mỉm cười, nâng ly rượu trên tay lên huớng về phía cô:

-Erena, cảm ơn cô. Vất vả rồi. Xin phép, tôi muốn ưưa ngài Ricky đi chào hỏi vài người.

Sau đó lập tức khoác vai Ricky đi vào phía trong chào khách, lúc lướt qua Bảo Tích, nhếch mép cười với cô.

Mấy người trợ lí đi phía sau đuổi theo, duy nhất chỉ có Kỳ Dương quay lại nhìn Bảo Tích một cái.



Cậu ta đã hiểu vì sao cô thường có thái độ gay gắt khi đối mặt với phó chủ tịch. Nhưng một khi đã có khúc mắc như vậy, sao cô lại đồng ý trở về đầu quân cho Hoàng Anh chứ? Nếu muốn trả thù, về Á Châu rồi trở thành đối thủ của Hoàng Anh không phải là lựa chọn thích hợp hơn sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Kỳ Dương càng trở nên phức tạp.

Từ thái độ của Kỳ Dương, Bảo Tích có thể thấy, thái độ thù địch của mình đối với Hoàng Kỳ thật sự đã được biểu đạt lộ liễu ra ngoài không hề che dấu chút nào, ngay cả Kỳ Dương cũng đã nhận ra.

Nhưng như vậy thì thế nào?

Cô vốn là “nể tình” vì tiền bạc nên mới đến Hoàng Anh, nếu như Hoàng Kỳ chịu không nổi cơn tức này thì có thể huỷ hợp đồng với cô, dù sao cũng vẫn còn rất nhiều công ty trong và ngoài nước muốn mời cô về làm thiết kế chính cho họ. Bản thân cô lại còn có thể moi thêm được một khoản tiền bồi thường từ túi của Hoàng Kỳ.

Nghĩ đến đây, Bảo Tích thấy thoải mái không ít.

Đơn giản mà hiệu quả, cảm giác sung sướng vô cùng.

Nhưng Giang Duyên đứng phía sau lại không hiểu cảm giác của cô, hơn nữa thấy cô liều mình chọc tức ông chủ lại âm thầm cảm thấy may mắn. Cô ta thở phào một hơi.

Bảo Tích cong cong khóe miệng, cũng khoác tay Thạch Quân xoay người đi vào tiếp chuyện một vài người.

Hơn nửa đêm bữa tiệc mới tàn. Khách của WT được xe đón về khách sạn đã được đặt trước. Từ xa, Bảo Tích thấy bóng dáng của Hoàng Kỳ đang tươi cười tiễn khách.

Thạch Quân nãy giờ vẫn cứ kè kè bên cô.

-Sao, cô vẫn tỉnh táo chứ?

-Tửu lượng của tôi không tệ như anh nghĩ đâu.

-Ha ha.. ha .. tôi không có ý ó. Tôi đưa cô về nhé.

-Ừm, vậy cũng được.

Đi cùng Thạch Quân ra lối cửa chính, tài xế đã lấy xe đợi sẵn. Khi lướt qua bên cạnh anh, chợt nghe được một tiếng gọi trầm thấp:

-Bảo Tích.

Cô làm như không nghe thấy, nghênh ngang đi thẳng, cuối cùng lúc xoay người bước vào xe, liếc thấy Hoàng Kỳ vẫn đang nhìn theo cô.

Cô nghiêng nghiêng đầu, đóng cửa xe lại, động tác liền mạch lưu loát.

Sắc mặt của Hoàng Kỳ hơi trầm xuống. Kỳ Dương ở bên cạnh không dám nói câu nào, nhìn thấy ánh mắt anh dừng ở một chỗ, qua mấy giây cũng không có di chuyển tiếp, bực bội trong mắt rất mau đã hiện ra ngoài.

Cơn bão táp này rốt cuộc còn xuất hiện bao nhiêu lần nưã đây? Cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi chứ?

Lúc ra về Kỳ Dương bất tri bất giác dịch về phía bên cạnh một chút, thầm nghĩ thiết kế chỗ ngồi của mấy hãng xe loại mới này thật quá không hợp lý, khoảng cách giữa các chỗ ngồi phải rộng ra tí nữa mới pahỉ. Có như vậy thì cho dù trong chốt lát bão táp có ập đến cũng không dính đến cậu ta.
— QUẢNG CÁO —