Cửu Linh

Chương 16



Phong Ly đã đến đại điện, y liếc mắt nhìn khắp nơi cũng không thấy thúc thúc, hỏi thì họ nói chưởng môn từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa đến đây.

“...”

Tịch Linh nhìn thấy sắc mặt sắp vặn đi của hắn, đoán chừng đã nhìn thấy không ít chuyện lúc nãy.

Sương Ngọc vẫn giữ thần sắc lạnh ngắt, không nhanh không chậm lập thêm một lớp cấm chế bao bọc bên ngoài kết giới của Phong Ly.

Choang!!!!

Thực lực hắn trên hẳn Phong Ly, trực tiếp bóp vỡ kết giới của y mà nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.

Tịch Linh thở dài, nhẹ nhàng chắp tay hành lễ: “ Tiên nhân, chào ngài-”

“Rầm!”

Một trận kinh phong mang theo sức mạnh cực lớn tức khắp dội thẳng vào người Tịch Linh, đến vườn hoa xinh đẹp cũng bị san phẳng. Bản thân nàng bị trận gió quét đi đập thẳng vào kết giới của Sương Ngọc, nặng nề rơi xuống.

Ngũ tạng lập tức đảo lộn, Tịch Linh nôn ra một ngụm máu lớn... cả người cũng run lên đau đớn.

“ Ngươi... rốt cuộc ngươi đã ở đây với Ly nhi bao lâu?!!”

Hắn nghĩ tới cảnh tượng cô ta bảo Phong Ly đi thay y phục, xoa đầu gần gũi với thằng bé, hành động như đã thân nhau rất lâu. Sương Ngọc nổi điên gầm lên với nàng, tai của Tịch Linh tức khắc đau nhói.

Lần đầu diện kiến thúc thúc của Phong Ly, nàng không nghĩ tới hắn sẽ điên cuồng đến mức này, càng không nghĩ bản thân sẽ phải có kết cục trước mắt.

Nhìn thấy Tịch Linh im lặng, Sương Ngọc không còn nhân nhượng trực tiếp rút kiếm Trắc Phù ra: “ Giết chết ngươi dưới Trắc Phù cũng không thể trả lại trong Ly nhi...”



Hắn lẩm bẩm như thế, cầm kiếm đi đến trước mặt nàng, thân kiếm ánh xanh lam còn không lạnh bằng Sương Ngọc. Hắn vung kiếm lên, Tịch Linh chỉ yên lặng... khẽ nhắm mắt lại.

“...”

“ Rầm!! Rầm!!”

Lại thêm mấy âm thanh va chạm điên cuồng khác, Tịch Linh cố gắng mở mắt, trong thứ ánh sáng mờ nhòe kia... Hình như nàng thấy Phong Ly sắc mặt trắng bệch như người chết, tay không siết thành nắm đấm dùng toàn lực nện thẳng lên cấm chế của Sương Ngọc...

Tác phong đó... hệt như nàng lúc mới đến điện Dĩ Lạc, cho dù có máu thịt bung bét lẫn lộn, xương cốt có nát vụn cũng phải đập cho bức tường vô hình đó vỡ ra.

Từ đầu, Tịch Linh đã nhìn thấy y giống như Tịch Ly... đứa trẻ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, cũng suốt đời đi cùng Tịch Linh, cuối cùng vì nàng bị hồng triều thóa mạ cho đến chết. Thằng bé chết rất thảm... chết ngay trước mặt nàng...

Đã ngàn năm vạn năm, thiên đạo hứa cho bọn họ luân hồi tuần hoàn, vì công đức to lớn khi hy sinh vì dẹp hồng triều, những người năm đó đều sẽ sống những cuộc đời an nhàn hạnh phúc tất cả mọi kiếp.

Vậy nên nàng cũng biết rõ... Phong Ly không phải là Tịch Ly.

Sương Ngọc nhìn thấy máu dính đầy trên cấm chế cũng giật mình, lập tức hạ kết giới xuống, Phong Ly cũng lập tức bay vào bên trong...

Y chạy như điên đến bên cạnh nàng, Phong Ly vừa chạm vào Tịch Linh liền rụt tay lại, run lên lẩy bẩy. Mắt y nhòe đi, Phong Ly lập tức lấy tay lau mạnh nó đi.

Không được khóc, cảm xúc sẽ ảnh hưởng phán đoán và quyết định. Phong Ly... ngươi có khóc lúc nào cũng không được khóc ngay lúc này.

Phong Ly tứ từ trong nạp giới ra một bình cửu chuyển hồi hồn, y nhanh chóng nhét vào miệng nàng nửa viên, sau đó tự mình đỡ nàng ngồi dậy, vận linh lực phân tán đan dược ra khắp bát mạch. Nhưng thân thể rách nát này của nàng ta thực sự sẽ không thể chịu nổi, sắc mặt trắng như người chết.

“ Thúc thúc, người đỡ Tịch Linh, vận công trị thương cho nàng ấy”

Sắc mặt Sương Ngọc còn lạnh hơn cả băng, như nhìn thấy vẻ mặt kìm nén tuyệt vọng đến tái mét của Ly nhi, hắn cũng phải làm.

Phong Ly đứng dậy trước mặt Tịch Linh, dùng lực vận linh khí thành phong châm lơ lửng trên tay của Phong ly, y chớp mắt quét qua, phong châm mang theo nguyên khí len lỏi vào trong huyết mạch của Tịch Linh.



“ Ly nhi!!”

Bạch nguyên phi châm là tuyệt kĩ chữa bệnh Ly nhi, dùng cả chân khí cứu người sẽ tự hại mình, Sương Ngọc chợt có ý nghĩ sẽ bóp chết Tịch Linh trong tay ngay tức khắc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của thằng bé... hắn lại chần chừ.

Hắn cũng đành vận nguyên khí chữa cho kẻ cướp đi Ly nhi của hắn, ít nhất không để thằng bé phải tiếp tục tự hại mình để cứu cô ta.

Sinh thần bị bỏ lỡ, bên ngoài kia, các phong chủ khác đang cực lực thoái thác cho chưởng môn và Phong Ly, sinh thần cứ như thế diễn ra mà không có cả chủ nhân và chưởng môn nhân.

“....”

Tịch Linh cuối cùng cũng giữ được cái mạng rách của nàng ta. Đặt thiếu nữ trắng bệch mặt nằm trên giường, Phong Ly mới mệt mỏi lê người ra bên ngoài.

Sương Ngọc mặt mày lạnh ngắt ngồi trong chính điện Dĩ Lạc, nhìn đứa trẻ kia bước vào như một cái xác không hồn.

“ Thúc thúc... người cho con một lí do đi...”

“ Các ngươi cô nam quả nữ ở trong một cái điện chủ, Phong Ly, ngươi muốn giết ta có phải không?”

Hắn gõ nhẹ chén trà nhìn thiếu niên, giọng nói lạnh ngắt đến tê người.

Phong Ly cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn thúc thúc của hắn, cảm thấy uất ức đến cùng cực, giọng nói thằng bé cũng run.

“ Thúc thúc... Tịch Linh không có lỗi, là con mặt dày muốn giữ người lại bất chấp nàng ta không đồng ý, sau sinh thần của con, Tịch Linh sẽ rời khỏi đây...”

“ Tịch Linh chỉ là người bình thường, con đưa nàng ấy đến Dĩ lạc điện vì muốn cứu người, không có ai hại con, là con hại cô ấy...”

Phong Ly nói năng lộn xộn, cho đến lúc nước mắt chảy ra như suối, hắn vẫn nói rằng nếu bản thân không khăng khăng giữ người, Tịch Linh cũng sẽ không trọng thương.