Cửu Môn Ký Sự

Chương 110



Trương Khải Sơn nghe vậy khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Cũng chỉ có cậu mới dám nói như vậy.”

Chưa để cho đối phương mở miệng, hắn bỗng nhiên thu lại thần sắc, nói: “Dưới này quả thật có đồ, chỉ tiếc là vô dụng.”

Ngô Lão Cẩu hiểu ý Trương Khải Sơn, nói cách khác phía dưới có đấu, nhưng đồ có giá trị đều đã bị người khác lấy đi hết, hoặc là vốn đã không có gì đáng giá. Bất quá, sau khi nghe xong trên mặt y vẫn không hiện vẻ thất vọng gì. Trên thực tế, ý định ban đầu của y không phải là hạ đấu tìm minh khí, mà chỉ muốn xác nhận một chuyện.

Bởi vì, sau khi tới nơi này Ngô Lão Cẩu phát hiện, khí hậu của vùng lân cận Đức An không giống như ở đây, Van Gia Lĩnh lại mưa bụi quanh năm khác thường, khiến cho thảm thực vật trên vùng đồi núi vô cùng tươi tốt, âm khí thịnh vượng. Hơn nữa, ba mặt ngoài của nơi này đều bị núi cao bao phủ, rất dễ khiến cho địa khí giảm thấp, âm khí tích luỹ. Nói cách khác, nếu người được chôn ở đây, rất dễ tụ hội quỷ khí, tử hồn không tiêu tan. Dân bản xứ luôn nói chỉ cần vào Vạn Gia Lĩnh, dù mang theo bản đồ cũng không thể đi được, ngoại trừ nhân tố địa hình phức tạp ra, e là còn vì nguyên nhân này.

Đến lúc đó nếu quân Nhật đến đây, ép bọn họ đi vào giữa lòng núi, làm cho bọn họ lạc đường trước, sau đó thả một mẻ lưới, tỷ lệ tiêu diệt quân địch cũng lớn hơn nhiều.

Kiên nhẫn nghe xong ý tưởng của y, trên mặt Trương Khải Sơn khó có được một tia tán thưởng, lập tức thuận tay nhặt một cành cây, ngồi xổm xuống, vẽ một bản đồ đơn giản lên lớp bùn còn ướt trên mặt đất, vừa vẽ vừa giải thích: “Vì ngăn cản lần tây tiến này của Nhật, quân của ta phân thành hai đoàn trấn giữ biên giới Cán Ngạc bên lưu vực sông Trường Giang. Trong đó, binh đoàn thứ nhất của chúng ta canh giữ ở phía Nam Tầm (phía nam Cửu Giang) – tuyến Đức An, binh đoàn thứ hai thì đóng quân ở Thuỵ Xương – tuyến Vũ Ninh và các vùng quan trọng ở ven sông.”

Nói xong, hắn vẽ một vòng tròn giữa khe hở của tuyến đường phía tây, tiếp tục nói: “Vừa đúng đây là hai tuyến đường phòng hộ của Vạn Gia Lĩnh, nếu quân Nhật phá bỏ nơi này, thừa cơ xông vào, tai hoạ về sau sẽ vô cùng nặng nề. Cho nên, chúng ta nhất định phải đánh thắng trận này!”

Tuy rằng đây là lần đầu Ngô Lão Cẩu nghe Trương Khải Sơn đề cập đến chuyện chiến lược quân sự, nhưng cũng may là người thông minh, vừa nghe liền hiểu, sau khi biết được tính nghiêm trọng của chiến dịch lần này, cũng trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cho nên chúng ta mới phải phái gần bốn đội quân đến bảo vệ Vạn Gia Lĩnh?”

Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Hiện tại tin tức có thể xác định chính là, có 11 đội quân của Nhật sẽ phân ra theo hai bờ sông Trường Giang dồn chiến tuyến chủ lực của chúng ta lại. Trong đó, chỉ có sư đoàn 106 đang cách xa những sư đoàn khác, đơn độc theo hai khe hở của chiến tuyến tiến công Vạn Gia Lĩnh. Theo bước cờ đầu tiên cho thấy, bọn họ đơn độc xâm nhập, mạo hiểm khinh tiến, đã phạm vào tối kỵ đầu tiên của binh gia.”

“Hơn nữa, khi nãy cậu nói rất đúng, địa hình phức tạp và thời tiết mưa bụi của Vạn Gia Lĩnh vô cùng có lợi cho chúng ta.” Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Lão Cẩu đang lắng nghe rất nghiêm túc, nói: “Như vậy không chỉ khiến cho quân Nhật gặp trở ngại, còn có thể thành công chặt đứt được tuyến liên lạc về hậu phương của chúng, có thể nhiễu loạn phi cơ trinh sát tình hình chiến đấu.”

“Cho nên, kỳ thật ngài đã sớm nghĩ đến chuyện lợi dụng địa hình của Vạn Gia Lĩnh để vây khốn bọn giặc?” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ, bỗng nhiên nói.

Trương Khải Sơn từ chối cho ý kiến, chỉ nâng tay chỉ về đỉnh núi cao phía xa, nói: “Nhìn thấy ngọn núi kia không?”

Nhìn theo hướng ngón tay hắn, Ngô Lão Cẩu phát hiện đó là một tảng sơn thạch nằm ở phía tây Vạn Gia Lĩnh, cả tảng sơn thạch rất giống một con kỳ lân đang ngẩng đầu trông về phương xa, hơn nữa địa thế đồi núi của Vạn Gia Lĩnh rất cao, vì vậy được dân bản xứ gọi là Đỉnh Kỳ Lân.

“Đỉnh Kỳ Lân là giao giới của Vạn Gia Lĩnh với Nam Tầm, chỉ cần chúng ta bảo vệ Đỉnh Kỳ Lân, có thể ngăn chặn tiếp viện của quân Nhật ở phía tây chi viện tác chiến, cũng có thể hoàn toàn cô lập và tiêu diệt quân Nhật xâm chiếm Vạn Gia Lĩnh.” Trương Khải Sơn nói, “Bất quá, có một điểm chúng ta không thể khống chế, tuy là địa hình của Vạn Gia Lĩnh phức tạp, nhưng độ cao so với mặt biển không cao lắm. Một khi gặp thời tiết tốt, quân Nhật cũng có khả năng sẽ dùng phi cơ nhảy dù xuống cung cấp tiếp tế và tiếp viện.”

Như là nghĩ tới gì đó, Ngô Lão Cẩu vân vê đầu ngón tay, bỗng nhiên nói: “Nhưng mà, nhìn theo binh lực, chúng ta có 4 đội quân, giặc lại chỉ có một sư đoàn, nếu địa hình có lợi cho chúng ta, nói cách khác tỷ lệ chiến thắng của chúng ta rất lớn?”

Ai ngờ Trương Khải sơn lại khẽ thở dài một chút, chậm rãi nói: “Bất kể là trang bị chiến đấu hay là trợ giúp từ hậu phương, chúng ta đều không thể trực tiếp chống chọi lại quân Nhật. Hơn nữa chiến dịch lúc trước đã khiến chúng ta hao tổn quá nhiều binh lực, thủ quân hiện tại đều là tân binh vừa chiêu mộ, bọn họ ra chiến trường đều dựa vào nhiệt huyết chứ không phải kinh nghiệm. Chỉ là, kinh nghiệm đối địch trong thời khắc mấu chốt lại có thể tự cứu được mạng của mình.”

Nhìn dãy núi xa tít phía trước, hai người bỗng nhiên không nói nữa.

Ngô Lão Cẩu có thể lý giải cách nói của Trương Khải Sơn, nói cách khác, mỗi một trận thắng lợi, đều trả giá bằng thi cốt của vô số người. Bộ tư lệnh đã phái gấp mấy lần binh lực đến để chống lại quân Nhật, cũng tất nhiên đã đoán trước được độ chênh lệch binh lực trong chiến đấu của địch ta.

Mỗi một người lính đi vào đây, dù cho có phải giẫm lên thi thể của những chiến hữu đi trước, cũng phải bảo vệ cho chiến địa. Mà làm tướng lĩnh quân sự, chuyện bọn Trương Khải sơn có thể làm, cũng chỉ có thể nắm chắc mỗi một phần yếu điểm có lợi cho chính mình, cố gắng hết sức giảm bớt thương vong bên ta mà thôi.

‘Hứa với ta, nhất định phải sống.’

Y không biết lúc đó Trương Khải Sơn đang ôm những loại tâm tình nào mà nói ra những lời này, nhưng là lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được tình cảm nồng nàn trong những lời này.

Quay đầu lẳng lặng nhìn qua sườn mặt có phần gầy hơn trước của Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu bỗng nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
— QUẢNG CÁO —