Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 17: Tìm cậu chơi



Chỗ ngồi của Trần Kiến Hạ trên xe khách cạnh cửa sổ, cho phép cô ngắm phong cảnh bên ngoài trong suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ. Mặc dù cũng chẳng có phong cảnh gì đáng xem, trong tay cô thậm chí còn cầm cuốn sổ tay kiến thức cơ sở môn Tiếng Anh để làm màu một chút, song vẫn có ưu điểm là có thể giúp cô tránh xa được lối đi chật chội đông đúc một chút. Đầu cô tựa vào lớp kính, liên tục ngước mắt lên nhìn ba lô hành lí ở chiếc giá trên đỉnh đầu, cảnh giác ở mức cao nhất.


Kể ra thì cô cũng thật nhát gan. Vu Ti Ti hỏi xong liền chặn đường lui của cô, Trần Kiến Hạ hoảng hốt bỏ chạy, vừa xách hành lí nói "Mình đang vội" vừa đánh lạc hướng để thoát thân.


Cô không biết phải nói như thế nào. Thực ra cô và Lý Nhiên đâu có quan hệ gì, từ sau lần nói chuyện ở khu thực nghiệm đã hơn một tuần nay cô chưa hề gặp lại con người này.


Ban đầu, Trần Kiến Hạ cảm thấy Lý Nhiên là có lòng tốt, vì không muốn cô vướng thêm vào phiền phức nên cố ý không xuất hiện ở khu vực xung quanh lớp (1). Sau đó mới từ từ hiểu ra rằng đối với nam sinh vô phép vô tắc này thì tờ giấy đó chẳng đáng để xem là chuyện vẻ vang gì, còn Trần Kiến Hạ có lẽ đã sớm bị cậu vứt ra khỏi đầu.


Cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng không còn phải lo lắng bị bạn học hiểu lầm nữa rồi.


Song cũng không biết vì sao đồng thời cảm thấy thoáng chút thất vọng. Cuộc sống trở về với quỹ đạo yên ả, đến trường, tan học, tới nhà ăn dùng bữa, về kí túc học bài, ngủ, thức dậy, tiếp tục cuộc sống học hành vô vị của ngày tiếp theo.


Vài năm trước, cuộc sống học hành của cô trôi qua hệt như bây giờ, thế nhưng sau khi Lý Nhiên xuất hiện rồi biến mất, quay trở về với nó lại khiến cô cảm thấy có chút cô đơn.


Trần Kiến Hạ đã từng đứng dưới ánh mặt trời hỏi Lý Nhiên ở sân vận động rằng, lẽ nào cậu không còn người bạn nào khác xứng với mình hơn hay sao?


Hà cớ gì phải cho cô thêm hy vọng cơ chứ?


Hiện tại cậu đã bỏ qua cô rồi.


Trần Kiến Hạ hoang mang xua tan những cảm xúc ưu tư kì lạ của bản thân, tiếp tục suy nghĩ về vấn đề Vu Ti Ti.


Dần dần cô mới hiểu ra được Vu Ti Ti vì sao mãi đến tận một tuần sau mới không nhịn được mà tra hỏi quan hệ giữa cô và Lý Nhiên là gì – ban đầu Vu Ti Ti đã hiểu lầm, cho rằng Lý Nhiên đã hạ quyết tâm bảo vệ Trần Kiến Hạ, đối đầu với cô ta; thế nhưng một khoảng thời gian dài qua đi, Trần Kiến Hạ và Lý Nhiên lại không hề có chút liên lạc nào khiến Vu Ti Ti bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân là sai lầm. Bởi thế, Trần Kiến Hạ càng không dám nói ra sự thật về quan hệ giữa mình và Lý Nhiên.


Cô sợ rằng Vu Ti Ti sẽ bừng tỉnh, xốc lại tinh thần ép chết cô.


Xe khách đi rất chậm, khoảng cách năm mươi mấy km giữa Huyện và Thành phố vì cứ đỗ đỗ dừng dừng đón trả khách mà đi mất tới tận 4 tiếng đồng hồ. Xe lắc lư tới độ ru luôn Trần Kiến Hạ chìm vào giấc ngủ, lúc giật mình tỉnh dậy việc đầu tiên làm là ngẩng đầu lên kiểm tra túi hành lí, sau đó nhìn bốn xung quanh, chắc chắn rằng mình chưa đi quá trạm mới thở hắt ra một hơi.


Xe đã đi vào Thị trấn, qua khỏi trạm thu phí cao tốc vào tới một đoạn đường đặc biệt: đường bốn làn xe rộng rãi mới làm, ở giữa bùng binh bày kín những chậu hoa, phối màu tệ đến mức không dám nhìn quá một giây; kiến trúc hai bên cao cao thấp thấp, có lúc là những ngôi nhà cũ kĩ tồi tàn, có lúc lại là những tòa nhà cao ngồng do chính phủ xây nên, quy hoạch lộn xộn, khiến Trần Kiến Hạ bất giác nhớ tới con phố cổ đó trong Thành phố.


Lý Nhiên sau khi đồng ý đã dẫn cô đi dạo phố lần nữa, kể cho cô nghe câu chuyện về những giáo đường, những ngân hàng, những bưu điện cổ xưa đó, thế nhưng lại không được trọn vẹn. Mặc dù đã đi thăm một ngôi đền Hồi giáo nhưng tâm trạng không tốt, lại thêm nơm nớp lo sợ vì đang trốn tiết, sao vui vẻ được bằng buổi tối ngày hôm ấy.


Ánh đèn trên phố thật đẹp.


Xe khách dừng trước cửa bách hoá số 1, Trần Kiến Hạ xách ba lô bước xuống, trong lòng bất giác thầm so sánh quanh cảnh hai con phố. Đây chính là ngã tư phồn hoa nhất của Thị trấn rồi, thậm chí có thể nói rằng, cả Thị trấn đều dựa vào trung tâm này để quảng bá hình ảnh đi khắp nơi. Từng có những lúc Trần Kiến Hạ cảm thấy được tới bách hoá số 1 chơi là một niềm vui vô cùng to lớn, các mặt hàng bên trong phong phú mãn nhãn, ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.


Bây giờ nghĩ lại, quả thật là đáng thương.


Cô hoàn toàn không phải là loại người chối bỏ quê hương, càng không cảm thấy vì mình đã tới sống ở Thành phố một tháng mà thay da đổi thịt, có tư cách coi thường tất cả mọi người.


Thế nhưng, con người ta luôn hướng về những điều tốt đẹp hơn, phải vậy không? Cô nỗ lực học hành, nỗ lực hiểu nhiều điều hơn, biết rõ mình là ai, mở mang tầm hiểu biết, lẽ nào chỉ để tốt nghiệp xong trở về Thị trấn này làm một nhân viên phục vụ?


Đương nhiên, nhân viên phục vụ... nhân viên phục vụ cũng xứng đáng được tôn trọng, hàng trăm nghìn ngành nghề, nghề nào cũng có đỉnh cao... Trần Kiến Hạ lắc lắc đầu, quyết định không đạo đức giả nữa, cô phải thành thật với chính bản thân. Nhân viên phục vụ chắc chắn cũng không hy vọng con cái của mình về sau vẫn sẽ làm nhân viên phục vụ. Mọi người đều muốn hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, hà cớ chi phải tự lừa mình dối người?


Con phố Thị trấn thực tế trước mắt từ từ bị thay thế bởi hình ảnh con phố cổ của Thành phố với ánh đèn rực rỡ. Nếu nói trước đây Trần Kiến Hạ khắc khổ học hành chỉ vì muốn trở nên "giỏi giang hơn em trai" thì hai tháng sống ở Thành phố đã khiến tư tưởng của cô phát triển lên một tầm cao mới.


Trước đây cô chỉ cho rằng mình muốn rời khỏi nơi đây.


Giờ đây cô không muốn trở về nữa.


Trần Kiến Hạ chầm chậm bước tới cửa quán KFC, đẩy cửa bước vào. Bố gọi điện thoại nói cuộc họp kết thúc muộn, ngồi nhờ xe của Phó phòng, vừa hay tiện đường qua đón cô, bảo cô tìm một nơi nào đó ngồi đợi. Đã sắp tới 9 giờ, KFC cũng bắt đầu dọn dẹp, nhìn thấy cô bước vào nhân viên phục vụ ở quầy gọi món kêu to: quý khách, chúng tôi 9 giờ đóng cửa mất rồi.


Không phải ở cửa viết là mở tới 10 giờ hay sao? Kiến Hạ ngoái đầu lại nhìn cánh cửa kính, sự bất mãn với quê nhà trong lòng càng tăng thêm gấp bội.


"Chị Bạch, là bạn của em!"


Kiến Hạ vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nở nụ cười: "Không ngờ lại tới đúng vào ca của cậu."


Vương Nam Dục đang lau sàn, cùng Kiến Hạ nói chuyện nhưng cũng không trễ nải công việc, dáng vẻ nhìn lanh lợi hơn so với hồi mùa hè, không rõ là do được huấn luyện quá tốt hay do đã bị mắng quá nhiều.


"Mình lau xong chỗ này ngay đây, cậu ngồi bên đó nhé!"


"Mình không đi đâu, giẫm lên lại bẩn mất, lát nữa cậu lại phải lau lần nữa," Kiến Hạ ngại ngùng giống như đang đến nhà người khác làm khách, "Không mua thêm việc cho cậu đâu. Mình chỉ chờ bố đến đón thôi, đứng một lát không vấn đề gì."


Vương Nam Dục cảm thấy áy náy, một mực mời Kiến Hạ ngồi xuống.


"Học hành thế nào, vẫn ổn chứ?" Cậu phải làm việc song vẫn sợ Kiến Hạ buồn chán.


"Tốt lắm," Kiến Hạ cười, "Học sinh Thành phố quả nhiên là thông minh, cạnh tranh rất khốc liệt."


"Nhưng cậu chắc chắn sẽ không thua bọn họ."


Kiến Hạ không giả vờ khiêm tốn: "Không thi nổi hạng nhất, chỉ đứng thứ 16 toàn khối."


Ở lớp (1) lòng tự tin luôn bị chèn ép, ở trước mặt bạn học cấp Hai cuối cùng cũng có thể yên tâm ngẩng cao đầu.


"Wow," Vương Nam Dục rất cho cô thể diện, "Kiến Hạ cậu lợi hại thật đấy, đúng là làm rạng danh cho lớp chúng ta. Ở Chấn Hoa mà cậu vẫn có thể đứng thứ mười mấy, cũng có nghĩa là đứng thứ mười mấy toàn Tỉnh rồi? Quả nhiên là siêu nhân."


Khuôn mặt Kiến Hạ đỏ bừng, lúc này ngoài cửa xuất hiện một chiếc xe mui kín màu đen bấm còi bíp bíp. Kiến Hạ vội vã đứng dậy, chào tạm biệt Vương Nam Dục: "Bố mình tới đón mình rồi."


Vương Nam Dục nhìn ra bên ngoài thấy chiếc xe con kia, ánh mắt thoáng trầm xuống. Loại u ám này chưa từng xuất hiện mỗi khi nghe thấy sự cách biệt giữa thành tích học tập của cậu và Trần Kiến Hạ.


Kiến Hạ có chút thất thần, dường như đột nhiên hiểu ra được điều gì đó.


Trên thế giới này, tồn tại một thứ so với thành tích còn có lực sát thương lớn hơn, khiến những người bạn học cũ của cô phải đỏ mắt ngưỡng mộ hơn.


Cô cũng không kịp giải thích đó không phải là xe của bố mình, chỉ xách ba lô lên, gật gật đầu với Vương Nam Dục tạm biệt: "Cố lên!"


Câu cổ vũ này nói ra vào thời điểm này nghe lại có chút khác lạ, phảng phất như đang vừa đấm vừa xoa. Trần Kiến Hạ hối hận, thế nhưng chiếc xe ngoài cửa lại bấm còi thêm hai tiếng nữa khiến cô chỉ có thể nuốt ngược những lời tiếp theo vào trong bụng.


Song Vương Nam Dục lại không cảm thấy điều gì bất thường. Từng là một thiếu niên bất lương, tính khí này quả là tốt ngoài sức tưởng tượng.


"Mau đi đi," ngữ khí nói chuyện của Vương Nam Dục không biết trưởng thành hơn Kiến Hạ biết bao nhiêu, "Học hành giỏi giang nhé, phải cho lớp mình được mở mày mở mặt đấy."


Lại là câu nói này. Giống với hai tháng về trước.


Kiến Hạ cảm động, lúc đẩy cửa ra dồn hết dũng khí nói một câu: "Lúc nào vào Thành phố chơi thì nhớ tìm mình nhé."


Vương Nam Dục gật đầu: "Nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ tới thật. Được rồi mau đi đi!"


Ngồi xe của Phó phòng cũng chẳng dễ chịu chút nào, suốt cả quãng đường Kiến Hạ đều phải lo ứng phó với bà xã của ông ngồi ở ghế lái phụ, toàn là ông nói gà bà nói vịt. Con trai của Phó phòng năm nay học lớp 12, thành tích đặc biệt thê thảm, hút thuốc uống rượu đánh nhau nghề nào cũng thông thạo, hồi thi lên cấp Ba là bị bố mẹ nhét vào học ở trường Nhất Trung của Huyện. Thế nhưng vợ Phó phòng kiên quyết không chịu chấp nhận sự thật, đối mặt với tài nữ học ở Thành phố Trần Kiến Hạ vẫn tìm cách vãn hồi thể diện, một mặt khen lấy lệ Kiến Hạ một hai câu, mặt khác tự biên tự diễn khen con trai mình hiếu thảo, thông minh, chín chắn, biết tính toán, hoạt bát nhanh nhẹn...


Từ trước tới nay Trần Kiến Hạ chưa bao giờ ăn thua trước mặt người lớn, cũng biết đây là lãnh đạo trực tiếp của bố, bởi thế nên chỉ mỉm cười ngọt ngào phụ họa, nhân tiện khen trường Nhất Trung của đối phương. Thế nhưng vẫn không vui khi nghe thấy đối phương cố tình hạ thấp Chấn Hoa.


Chấn Hoa là cánh cửa vận mệnh của cô. Mặc dù hai tháng gần đây đã xảy ra một số chuyện không mấy vui vẻ nhưng Chấn Hoa đã mang đến cho cô hy vọng, mở cho cô một con đường sống.


Người phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp này sao có thể hiểu được cơ chứ. Một lúc lâu sau Trần Kiến Hạ cũng chỉ cười cười, không nói năng gì nữa.


Tới dưới tầng nhà mình lại là một màn tạm biệt cảm ơn nữa, cuối cùng hai bố con cũng nhìn theo bóng chiếc xe ô tô con biến mất khỏi tầm mắt.


"Với cái cấp bậc của hắn ta thì căn bản làm gì có chuyện được cấp xe, tự mình đi mua một chiếc rồi xưng là xe công vụ, bây giờ nào có ai nhìn vào mà không cười chê cơ chứ, giả ngầu cái quái gì! Sắp 60 đến đít rồi mới trèo được lên cái ghế Phó phòng, li hôn rồi tái hôn, mãi mới sinh được thằng con trai, lại còn bị thiểu năng. Cậu quý tử đó lớp 12 rồi mà vẫn chưa hết si ngốc, bây giờ cho nó thi vào cấp Ba lại lần nữa chưa chắc được nổi 300 điểm! Khoe khoang cái gì mà khoe khoang!"


Mẹ Kiến Hạ biết chồng mình không phục nằm dưới quyền tay Phó phòng này, bởi thế nên cứ có cơ hội liền lập tức mắng mỏ. Mặc dù hôm nay ngồi trên xe đã phải nhẫn nhịn không ít song Kiến Hạ nghe xong cũng cảm thấy mát lòng mát dạ.


Bố Kiến Hạ từ trước tới nay vẫn luôn trầm tĩnh thế nhưng ở nhà vẫn xem như có tiếng nói, để mặc cho bà xã nói năng thế này chứng tỏ ông cũng thích nghe.


Mẹ Kiến Hạ đặt quả dưa xuống, rửa tay, quỳ xuống bắt đầu giúp Kiến Hạ mở hành lí, vừa sắp xếp đồ đạc vừa lầm bà lẩm bẩm, nói Kiến Hạ không nhớ tới gia đình, thả ra ngoài một cái là lập tức quên mất bố mẹ...


Trần Kiến Hạ nhịn xuống, đúng lúc này em trai bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cô bèn híp mắt cười xích tới: "Chị về rồi à?"


Cô nhìn thấy em trai vẫn cảm thấy vui vẻ: "Không phải mẹ mua di động cho em rồi sao? Không biết đường gọi điện cho chị à?"


Đang nói dở, di động trên mặt bàn liền reo lên. Trần Kiến Hạ linh cảm thấy đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, vội vã vươn tay ra vồ lấy, ai ngờ em trai đã nhanh như một con khỉ cướp mất trước.


"A lô, tìm ai đấy?" Em trai cười cợt.


"Tôi tìm Trần Kiến Hạ."


Em trai đột nhiên bỏ điện thoại xuống, hét ầm lên với mẹ: "Có nam sinh tìm chị!"


Đại não Trần Kiến Hạ cháy thành tro tàn.


"Đừng làm loạn!" Ánh mắt quở trách của bố quét qua. Trần Kiến Hạ đột ngột hét toáng lên, hoảng hốt giằng lại di động: "A lô? Lớp trưởng à? Ồ, xin lỗi nhé, em trai mình không hiểu chuyện, nó chỉ nghịch ngợm thôi... Phải, xe chạy chậm, về tới nhà muộn, mình quên chưa báo bình an với cô Du, cậu nói giúp mình một tiếng nhé, yên tâm đi!"


Toàn bộ quá trình, Trần Kiến Hạ không hề ngoảnh đầu nhìn bố mẹ cái nào.


Cũng làm như không hề nghe thấy tiếng cười như điên như dại của Lý Nhiên ở đầu dây bên kia.


Một người vốn nghiêm túc như cô lúc này lại phải bày ra vở kịch này, tim đập như trống đánh nhưng vẫn phải cố gắng giả bộ điềm tĩnh ngắt điện thoại, căm hận trừng mắt một cái với em trai.


Thế nhưng mẹ lại không hài lòng: "Em trai chỉ đùa chút thôi, hét cái gì cơ chứ? Chẳng phải chỉ là bạn học thôi sao, giải thích rõ ràng là được rồi, thấy mày ghê gớm thế này nó lại coi thường cho đấy!"


Trần Kiến Hạ nhắm mắt lại rồi lườm một cái thật lâu.


Lúc này bố liền gập báo lại, lên tiếng: "Đừng chuyện bé xé ra to nữa. Người ta là lớp trưởng, thay giáo viên hỏi thăm vài câu. Nó cứ hét oang oang thế khác nào nói với thiên hạ là nhà ta không có gia giáo, còn mở mồm ra là nam sinh nữ sinh gì đó, ai dạy mày nói năng linh tinh như thế hả!"


Mẹ bênh con trai, đương nhiên không vui nhưng cũng không tiếp tục đôi co nữa, liếc xéo Kiến Hạ mấy cái rồi kéo em trai đi, nói để cắt móng tay cho cậu.


Trần Kiến Hạ hầm hầm đi vào nhà vệ sinh, tức giận song không dám đạp cửa bỏ đi, chỉ có thể nghiến răng. Lúc ngồi xuống toilet di động lại kêu một tiếng.


Là Lý Nhiên. Không có nội dung gì khác, chỉ có duy nhất một cái icon: cười lớn.


Trần Kiến Hạ tức hộc máu trả lời: "Cậu làm cái trò gì thế?"


Đáp án của Lý Nhiên cực kì "Lý Nhiên".


"Tìm cậu chơi!"


Trần Kiến Hạ dở khóc dở cười, dường như còn có thể tưởng tượng ra được lúc phun ra câu này ngữ khí và biểu cảm của Lý Nhiên sẽ thế nào.


Song cô không hề áp chế cảm giác vui vẻ trong một khoảnh khắc bên trong trái tim mình.


Lý Nhiên rốt cuộc vẫn không tìm ra được người bạn nào "xứng đôi với cậu". Cậu vẫn phải tìm cô để chơi, dù đã cách một khoảng thời gian, song cậu vẫn còn nhớ tới cô.


Kiến Hạ không nói rõ được đây là cảm giác gì.


Cô đang ở nơi bản thân đã sinh sống suốt 17 năm, bên ngoài cánh cửa chính là những người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất đang ngồi tại phòng khách xem tivi.


Thế nhưng cô cảm nhận được rất rõ ràng rằng, cái con người quái đản trong điện thoại kia, còn cách mình gần hơn.

— QUẢNG CÁO —