Lâu Sở Nhi giật mình, trong lòng có chút run rẩy. Tại sao lại biết tên cô? Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể nhìn thấu được thân phận của cô. Nếu là người của Nhất phu nhân, cô sẽ không thể sống đến ngày mai. Nếu là người khác thì sao, đã có bao nhiêu người biết được bí mật này, bọn họ biết được bao nhiêu rồi chứ? Trong đầu Lâu Sở Nhi đã nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn khả năng có thể xảy ra. Rốt cuộc là sơ hở chỗ nào?
Người đàn ông tiến đến gần, vứt bỏ con dao găm trên tay cô. Lâu Sở Nhi đã nghĩ phen này bản thân chết chắc. Nhưng trong một khoảnh khắc không ngờ, anh ta lại đột ngột ôm lấy cô từ phía sau. Lâu Sở Nhi ngớ người rồi nhanh chóng phản ứng lại, cô đá vào chân anh ta, nhanh chóng thoát ra, lùi về sau mấy bước.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Lúc này mới nhìn rõ đối phương là một người nam độ tuổi khoảng hai mươi mấy, ngũ quan sắc sảo, làn da hơi ngăm đen, dáng người cao ráo, trên tay vẫn còn cầm khẩu súng lục.
Đối phương vẫn điềm tĩnh, trên môi treo một nụ cười rạng rỡ. Anh ta bước tới gần, Lâu Sở Nhi lùi ra sau. Không rõ đối phương là ai, thân thủ thế nào nên cô không dám hành động khinh suất, huống hồ trong tay anh ta còn có súng.
Anh ta tiến tới, ép sát Lâu Sở Nhi vào tường. Anh ta nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự chân thành giống như đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi. Trong lúc Lâu Sở Nhi còn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên anh ta lại gục đầu vào vai cô.
Lâu Sở Nhi tức giận muốn đẩy anh ta ra thì anh ta lại túm gọn hai tay cô không cho phản kháng. Cái sức lực đáng chết này, nếu không phải vì độc vẫn còn trong người khiến cô mất đi nửa phần sức thì cũng không đến nỗi bị anh ta túm gọn thế này.
Anh ta vòng một tay ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm: “Tôi đã tìm em suốt, thế quái nào mà em lại chạy tới đây rồi biến thành vợ của kẻ khác. Quân Sở Nhi em đúng là lăng nhăng.”
Lăng nhăng? Cái con khỉ đấy! Cô còn chẳng biết anh ta là ai mà dám nói cô lăng nhăng? Đồ khốn, đồ chết giẫm! Nội tâm của Lâu Sở Nhi kêu gào đến mức muốn nổ tung. Rốt cuộc cái tên khốn nạn chết tiệt này là từ đâu rơi xuống vậy chứ!
Tức không chịu nổi mà!
“Anh nói ai lăng nhăng? Anh muốn mắng cũng để tôi biết anh là ai chứ?”
Càng nói anh ta càng ôm cô chặt hơn, đầu cũng vùi vào bên vai cô. Anh ta khẽ thì thầm, giọng điệu giống như uất ức lắm vậy: “Em xem em thật sự không nhớ tôi! Đúng là kẻ tồi tệ.”
Lâu Sở Nhi cười. À! Đúng là tức muốn chết cô mà! Con m* nó tên khốn này! Cảm giác bất lực không giải thích được này đúng là chết tiệt mà! Cái tên này rốt cuộc chui ra từ xó nào cô có biết đâu, tự dưng ở đâu nhào đến rồi bảo lăng nhăng gì đó, lại còn tồi tệ nữa chứ! Hay thật đấy! Nói hay như hát, nói tới cô cũng sắp tin bản thân là kẻ tồi tệ thật luôn rồi chứ đùa.
Anh ta đột ngột hôn vào bên má cô. Lâu Sở Nhi đứng hình vài giây sau đó thực sự phát hỏa, cô quát lên: “Tên chết tiệt, anh còn dám động tay động chân thử xem tôi có thiến anh không!”
Anh ta thở dài, xoa xoa đuôi mắt cô: “Em thật sự là không nhớ gì tôi cả này! Tôi có nên mang em đi không nhỉ, bắt cóc em rồi mang đi thật xa luôn!”
Lâu Sở Nhi tức đến không còn biết trời đất gì nữa. Giờ thì cô cóc có quan tâm anh ta có súng hay không, trực tiếp đá bay anh ta rồi gắt lên: “Anh ngon thì đụng vào lão nương, để xem tôi có băm anh ra trăm mảnh không thì biết.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Novin vang lên: “Cô chủ, cô làm sao thế? Tôi nghe có tiếng ồn bên trong, tôi vào được chứ!”
Lâu Sở Nhi vừa định hét lên gọi Novin thì anh ta đã lao đến bằng tốc độ đáng kinh ngạc, một tay bịt lấy miệng cô, khẽ cười: “Hôm nay tôi phải đi rồi. Lần sau gặp lại hy vọng em sẽ nhớ ra tôi, bằng không tôi sẽ thực sự nổi giận mà mang em đi đấy!”
Nói xong anh ta thoắt một cái nhảy vọt qua cửa sổ rồi biến mất tăm. Lúc này Novin gọi mãi không được cũng phá cửa đi vào, nhìn thấy bãi hỗn độn bên trong liền biết vừa xảy ra cuộc ẩu đả không nhỏ. Novin tiến đến gần cửa sổ nhìn xuống rồi quay sang hỏi cô: “Đã có ai đến sao?”
Lâu Sở Nhi nhíu mày, xua tay đáp: “Một tên điên. Tôi không sao, cậu về đi!”
Novin cũng không hỏi thêm, cúi người chào rồi rời đi. Chuyện tối hôm nay đúng là kì lạ. Lâu Sở Nhi hoàn toàn không biết đối phương là ai, anh ta đã biết thân phận thực của cô, còn biết cô là kẻ giả mạo. Đây giống như một ngòi nổ chậm không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Cho đến hiện tại không rõ anh ta là người của ai, lỡ như bị người khác biết được thì cô coi như tiêu tùng.
Ba ngày sau sự việc đêm đó, mọi thứ vẫn rất yên ổn như không có gì khiến Lâu Sở Nhi càng thấy khó hiểu. Nếu anh ta không phải người trong gia tộc thì tại sao lại biết rõ chỗ ở của cô, còn ra vào dễ dàng như vậy. Anh ta không nói ra thân phận của cô rốt cuộc có mục đích gì? Anh ta là địch hay bạn, là người của ai? Lâu Sở Nhi đến giờ vẫn không đoán ra được.
Và hôm nay chính là tiệc hội nghị của gia tộc. Từ sáng sớm Novin đã gửi đến chiếc váy mà Lạc Phương Dật chuẩn bị để phù hợp với âu phục của hắn ta. Những người hầu gái cũng giúp đỡ trang điểm cho cô trở nên thật xinh đẹp để nổi bật.
Trước khi đến buổi tiệc, Lâu Sở Nhi đã cài lên tóc một chiếc trâm cài có đầu nhọn tẩm độc, giấu trong người một con dao nhỏ. Sự xinh đẹp đối với Lạc Bội La Na vốn không cần thiết bằng sự chuẩn bị để đối kháng bất cứ lúc nào.
Novin nói rằng Lạc Phương Dật sẽ đến cùng với Ông trùm nên anh ta cùng cô đi đến sảnh tiệc trước. Lâu Sở Nhi vừa bước vào sảnh tiệc đã cảm nhận được ánh mắt thù địch từ rất nhiều phía. Những người có ánh mắt thù địch này có lẽ là phe của Nhất phu nhân, ủng hộ Bạch Hướng Sinh nên mới xem kẻ như cô là cái gai trong mắt.
Lâu Sở Nhi cầm lấy một ly rượu vang, đứng một góc vừa nhâm nhi vừa quan sát khắp nơi.
“Xem ai đến này! Phận là con dâu, đến rồi cũng không biết qua chào hỏi mẹ chồng, đúng là vô phép tắc.”