Đại Chúa Tể

Chương 1410: Thần Mạch chấn Huyền thiên



Sự rung chuyển bên trong thượng cổ thiên cung kéo dài ước chừng 1 tháng thời gian mới dần dần tiêu tán...

Mà cùng với việc rung chuyển chấm dứt, bẽn trẽn đỉnh núi, chợt có ức vạn đạo ánh sáng thần thánh bắn tán loạn ra, giữa vô số đạo linh quang, một thân ảnh thon dài chậm rãi đứng lên.

Thời điểm hắn đứng dậy, trong thiên địa phảng phất như có tiếng sấm rền, một cỗ cảm giác áp bách không cách nào hình dung bao phủ ra, khiến vô số người đang tu luyện trong thiên hà run rẩy vì áp lực ấy.

Dường như nhận thấy áp bách quá mạnh mẽ, thân ảnh thon dài kia vung tay áo lên, ánh sáng co rút lại, cuối cùng hoàn toàn thu vào trong thân thể hắn, luồng áp bách kinh khủng đó cũng theo đó mà tiêu tán đi.

Linh quang tản đi, lộ ra thân thể cao ráo của Mục Trần, khuôn mặt tuấn dật, hai con ngươi đen nhánh, thâm thúy như tinh không, sâu không lường được.

Cách đó trăm trượng, sắc mặt Huyền Thiên Lão Tổ có chút phức tạp nhìn Mục Trần vừa hiện thân, trong mắt vẫn còn sót lại chút kinh hãi, một lúc lâu sau mới thở dài một cái, nói: "Không ngờ phủ chủ lại có cửu thần mạch trong truyền thuyết, không trách mới chừng ấy tuổi đã có thể đặt chân vào thiên chí tôn cảnh".

Trong lời nói của hắn tràn đầy vẻ hâm mộ không cần che giấu, bởi vì hắn hiểu rõ thần mạch tượng trưng cho cái gì...

Mục Trần nghe vậy, chỉ cười một tiếng, hắn nhìn Huyền Thiên Lão Tổ thật sâu, nói: "Chuyện này mong rằng huyền thiên trường lão giúp ta giữ bí mật một chút"

Huyền Thiên Lão Tổ này trước kia rõ ràng cũng có qua lại với người trong phù đồ cổ tộc, nếu truyền tin tức này ra thì ngược lại sẽ khiến Mục Trần thiếu đi một con bài chưa lật.

Huyền Thiên Lão Tổ nghe vậy, nghiêm mặt nói: "Xin phủ chủ yên tâm, hôm nay lão phu đã là trưởng lão mục phủ, tự nhiên sẽ không làm chuyện bất lợi với phủ chủ"

Đối với thái độ của Huyền Thiên Lão Tổ, Mục Trần lại là có chút kinh ngạc, mặc dù hắn đã thu phục huyền thiên, uy hiếp hắn trở thành trường lão mục phủ, nhưng hiển nhiên Huyền Thiên Lão Tổ đa phần là không tình nguyện, cho nên cũng chẳng mấy cung kính đối với hắn, nhưng hiện giờ, biểu hiện này cũng đúng là có chút giống trưởng lão chân chính của Mục phủ.

Làm như nhận ra sự kinh ngạc của Mục Trần, Huyền Thiên Lão Tổ lúng túng cười một tiếng, lúc trước mặc dù hắn có chút kiêng kỵ với Mục Trần, nhưng còn xa mới tới mức kính sợ, nhưng hiện giờ sau khi phát hiện Mục Trần có thần mạch, hắn đã thật sự bị chấn nhiếp.

Có thần mạch cao cấp bực này, Mục Trần tương lai rất có thể sẽ đạt tới tầng thử đỉnh phong Thánh Phẩm Thiên Chí tôn, mà việc kính sợ đối với một vị thánh phẩm thiên chí tôn tương lai cũng không coi là mất mặt

gì-

"Haha, không biết lần này phủ chủ diễn biến ra linh mạch thần thông gì?". Huyền Thiên Lão Tổ chăm chú nhìn Mục Trần, hiển nhiên là cực kỳ tò mò với linh mạch thần thông của hắn.

Mục Trần thấy vậy, khẽ mỉm cười, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái.

Cùng với việc ngón tay điểm xuống, trên đầu ngón tay có một ngọn lửa màu tím hiện lên, sau đó thổi tới Huyền Thiên Lão Tổ.

Nhìn thấy tử sắc hỏa diễm bay tới, Huyền Thiên Lão Tổ cũng không dám chậm trễ, vì hắn có thể cảm giác được, tử sắc hỏa diễm này ẩn chứa một khí túc nguy hiểm, lúc này thân thể run lên, tạo thành một màn hào quang linh lực hùng hậu quanh thân.

Màn hào quang giống như thực chất, lực phòng ngự kinh người, coi như là một kích của linh phẩm thiên chí tôn cũng có thể hơi ngăn cản.

Tử sắc hỏa diễm nhẹ nhàng rơi xuống, trong nháy mắt khi tiếp xúc với hào quang linh lực thì liền giống như gặp rơm khô, tử sắc hỏa diễm đột nhiên bùng cháy, hóa thành một đoàn lửa lớn, bao trùm lấy màn hào quang.

Mà dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, màn hào quang phòng ngự kinh người này nhanh chóng bị tan rã, tử hỏa bộc phát cuồng mãnh, giống như giòi bọ trong xương, bao trùm lẩy Huyền Thiên Lão Tổ.

Một màn này khiến cho Huyền Thiên Lão Tổ kinh hãi thất sắc, hiển nhiên không ngờ tới, phòng ngự của mình không chỉ không ngăn cản được lửa, ngược lại còn khiến tử hỏa càng thêm mạnh mẽ.

Hít.

Nhìn thấy tử hỏa gào thét tới, hắn vội vàng há mồm, một đợt triều tịch linh lực vô cùng khổng lồ cuốn ra, mỗi giọt linh lực trong đó đều nặng tựa vạn cân, bởi vì mỗi một giọt đều là từ linh lực vô cùng thuần khiết biến thành, triều tịch này quét ra, vạn trọng sơn mạch cũng sẽ bị san thành bình địa.

linh lực triều tịch vô cùng hùng hậu cùng tử hỏa va vào nhau, nhất thời bộc phát ra tiếng xèo xèo chói tai, vậy mà khiến Huyền Thiên Lão Tổ kinh hãi là, ngọn lửa màu tìm nhìn như nhỏ bé ấy, dưới sự càn quét của linh lực triều tịch thì càng trờ nên mạnh mẽ, cuối cùng, từ một đốm tử viêm hóa thành đại hỏa ngập trời, hỏa hoạn bao trùm xuống.

"Đây rốt cục là loại lửa gì? Lại bá đạo như thế!"

Sắc mặt Huyền Thiên Lão Tổ ngưng trọng, trong mắt mơ hồ hiện ra một tia kinh hãi, hắn có thể cảm giác được, thế công ẩn chứa mênh mông linh lực mà hắn thi triển ra không chỉ không dập tắt được tử viêm, ngược lại lại giống như tưới thêm dầu vào lửa, khiến nó bùng phát mạnh mẽ.

Hiển nhiên, tử viêm này có năng lực đáng sợ: thôn phệ linh lực, tự nuôi lớn bản thân.

Như thế mà nói, tử viêm này có thể nói là quỷ dị, thời điểm đối chiến một khi bị dây dưa thì cũng không biết tốn bao nhiêu tinh lực cùng công sức mới có thể giải quyết được.

Thời điểm tử viêm bao trùm lấy Huyền Thiên Lão Tổ, Mục Trần mới khẽ động miệng, tử viêm cuốn trở về, hóa thành dòng lũ tràn vào trong miệng của hắn, nuốt vào trong bụng.

"Hả?"

Tử viêm vào cơ thể, thần sắc Mục Trần chợt động, bởi vì hắn phát hiện, sau khi tử viêm tiêu tán đi, vẫn còn một luồng linh lực tinh thuần chảy ra, dung nhập vào trong cơ thể hắn.

"Không ngờ tử viêm này còn có thể cắn nuốt linh lực, trả về cho chủ". Mục Trần cười cười, tử viêm này đúng là rất bất phàm, không hổ là linh mạch thần thông diễn biến ra từ bát thần mạch"

"Phủ chủ, ngọn lửa này rốt cục lai lịch thế nào?" Huyền Thiên Lão Tổ cùng đã phục hồi tinh thần lại, không nhị được sợ hãi lên tiếng hỏi.

"Ngọn lửa này chính là linh mạch thần thông của ta,ta gọi là Thôn Linh Tử viêm" Mục Trần cười cười nói.

"Thôn linh tử viêm sao? Đúng là danh xứng với thực". Huyền Thiên Lão Tổ gật đầu liên tục, trong mắt có vẻ kiêng kỵ nồng nạc, lúc trước nếu không phải Mục Trần thu hồi lại, hôm nay sợ rằng hắn sẽ bị tử viêm này làm cho cực kỳ chật vật.

"Không hổ là cửu thần mạch, linh mạch thần thông diễn biến ra đúng là bất phàm"

Mục Trần nghe vậy, thần sắc hơi động, nhưng cũng chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, bởi vì thôn linh tử viêm này thật ra chỉ là linh mạch thần thông diễn biến ra sau khi hắn luyện hóa bát thần mạch mà thôi, còn linh mạch thần thông của cửu thần mạch, hắn cũng không biểu diễn ra.

Hiện giờ Huyền Thiên Lão Tổ này mới chỉ vừa mới quy phụ, không cần thiết phải cho hắn biết tất cả các lá bài tầy.

Soạt!

Trong lúc Mục Trần cùng Huyền Thiên Lão Tổ nói chuyện với nhau, nơi xa chợt có từng đạo lưu quang bắn tới, cuối cùng đáp xuống đỉnh núi, chính là đám Mục phủ cao tầng mạn đà la, linh khê...

Khi bọn họ thấy Mục Trần bình yên vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, bọn họ lúc nào cũng chú ý đến việc thiên địa rung chuyển trong thượng cổ thiên cung do Mục Trần gây ra.

Mục Trần thấy bọn họ đến, cũng cười một tiếng, sau đó chỉ vào Huyền Thiên Lão Tổ, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, vị này chính là trưởng lão thứ nhất của Mục phủ ta, thời điểm nếu ta không có ở đây, Mục phủ sẽ do huyền thiên trưởng lão trấn giữ bảo vệ, còn ân oán trước kia, mọi người cũng xóa bỏ đi"

Trong một tháng Mục Trần tu luyện này, đám người mạn đà la, linh khẽ cũng không phải lần đầu tiên thấy Huyền Thiên Lão Tổ hộ pháp ờ đây, cho nên tất cả đã sớm chuẩn bị tâm tư, lúc này đều hướng về phía Huyền Thiên Lão Tổ gật đầu một cái.

Tuy nói trước đây hai bên có chút ân oán, nhưng nếu có thể có thêm một vị thiên chí tôn trấn giữ, đối với sự an toàn của mục phủ mà nói thì đúng là cực kỳ trọng yếu.

"Chuyện trước kia là lão phu lỗ mãng, mong rằng chư vị bỏ qua cho". Huyền Thiên Lão Tổ lúng túng cười một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người là tư thái cũng tỏ ra hơi thấp, cũng không có một chút nào ngạo khí của thiên chí tôn.

Mà đối với sự áy náy của Huyền Thiên Lão Tổ, đám người mạn đà la đều giật mình, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dù sao bọn họ cũng hiểu rất rõ chênh lệch giữa mình và thiên chí tôn, sở dĩ Huyền Thiên Lão Tổ chịu khuất mình làm trưởng lão mục phủ bọn họ chủ yếu là do sự tồn tại của Mục Trần, còn đối với bọn họ thì sợ rằng quá nửa là thấy không vừa mắt.

Trong lúc bọn họ đang cảm thấy kinh dị trong lòng,nội tâm Huyền Thiên Lão Tổ cũng bất đắc dĩ cười khổ, nếu như không phải là phát hiện Mục Trần có cửu thần mạch thì hắn cũng không muốn lộ vẻ hữu hảo gì với những người này, nhưng hiện giờ xem ra, Mục Trần tiền đồ không thể đo đếm, không chừng có thể bước vào thánh phẩm thiên chí tôn, mà tầng thứ cường giả đỉnh phong ấy hắn không đắc tội nổi...

Mà khi Huyền Thiên Lão Tổ khiên tốn cùng hạ thái độ, đông đảo cao tầng Mục phủ đều cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, dù sao thường ngày, thiên chí tôn cao cao tại thượng, ở đâu ra sẽ nói chuyện với bọn họ như vậy, vì thế cho nên, nhất thời không khí hai bên lại nhanh chóng hòa hoãn xuống.

Mục Trần thấy vậy cũng khẽ mỉm cười, mặc dù hắn biết đây là Huyền Thiên Lão Tổ diễn cho hắn nhìn, nhưng chút thức thời này cũng đủ làm hắn hài lòng.

Trong lúc không khí mọi người đang hòa hoãn, Linh khê tới gần, mắt sáng long lanh nhìn về Mục Trần, nhẹ giọng nói: "Trong khoảng thời gian này ta đã nghe ngóng, một vài siêu cấp thế lực đã nhận được thư mời của phù đồ cổ tộc, nếu ta đoán không sai thì "Chư mạch hội võ" của phù đồ cổ tộc đã sắp bắt đầu..."

"Chư mạch hội võ?". Thần sắc Mục Trần hơi động, trước khi bế quan, hắn đã dặn dò linh khê chú ý tới động tĩnh của phù đồ cổ tộc hơn một chút.

"Đó là thịnh sự 10 năm 1 lần của phù đồ cổ tộc, vô cùng trọng yếu, cho nên bọn họ cũng sẽ mời một vài siêu cấp thế lực tới xem lễ"

Mục Trần khẽ gật đầu, lần này hắn tới phù đồ cổ tộc chủ yếu là vì cứu mẫu thân ra, mà thời điểm thế cục càng long trọng thế này, đối với hắn mà nói mới là tốt nhất.

Dĩ nhiên, phù đồ cổ tộc dù sao cũng là cổ tộc nội tình thâm sâu, dù hiện giờ hắn đã bước vào thiên chí tôn cảnh, nhưng vẫn phải chuẩn bị cùng tính toán một phen.

Mục Trần ngẩng đầu, nhìn tầng mây cuồn cuộn nơi xa xôi, cuối cùng từ từ nhắm hai mắt lại.

"Phù đồ cổ tộc, các ngươi tìm ta nhiều năm như vậy, lần này, chúng ta hãy triệt để đấu một trận đi..."