Đại Chúa Tể

Chương 805: Quyết Đấu Cuối Cùng



Ads Tiếng quát dữ tợn cùng với sát khí lạnh lẽo toát ra, hắc hỏa diễm trên không trung ào ào bay tới, nơi nơi chúng nó lướt qua, không khí, linh lực đều bị đóng băng thành những khối tinh thạch li ti, hòa vào dòng hỏa diễm, làm nó càng cháy bùng lên dữ dội.

Khán giả tê tái nhìn khung cảnh hắc hỏa càn quét bầu trời, dường như mọi thứ ngăn trở dòng hỏa diễm kia đều bị nó thiêu cháy, cắn nuốt rồi trở thành một phần của nó.

- Đó chính là thần thuật cực hạn của U Minh cung, cấp bậc đại viên mãn. Nghe nói thần thuật này một khi tu luyện đại thành, bất kỳ thứ gì trong phạm vi ngàn dặm đều sẽ bị hắc diễm hòa tan thành nguyên lực cho chính nó.

- Nghe nói năm xưa U Minh cung chủ từng một lần thi triển, hắc diễm lướt qua đã trực tiếp phế bỏ một tông môn, hòa tan sạch sẽ mọi thứ...

- U Minh hoàng tử mặc dù khả năng thi triển chiêu này còn kém hỏa hầu, nhưng sức mạnh này tuyệt đối người cùng cấp độ không thể ngăn cản.

Không ít khán giả nhãn lực cao minh, lập tức xúm lại bàn tán xôn xao. U Minh hoàng tử lại thi triển đòn sát thủ này, thật sự rất bất ngờ.

Sau khi kinh ngạc, họ lại nhìn sang Mục Trần với vẻ tội nghiệp thương hại. Công kích cỡ này thì cường giả như Liễu Viêm, Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư này nọ cũng tất tử vô nghi.

- Mục Trần xem ra sắp thua rồi.

Kẻ nào đó lắc đầu ngao ngán, tình hình này hắc diễm mà lướt tới, e rằng Mục Trần cả tro cũng không còn. Phương Nghị phía bên kia còn giãy giụa được một hồi, chứ còn bên này thì một phát là xong đời.

Mà U Minh hoàng tử sau khi giết Mục Trần, sẽ hướng sang hỗ trợ Phương Nghị, vậy thì 2 trận quyết đấu sẽ nhanh chóng có kết quả.

Chiến trường giằng co hung hiểm bên kia, Thải Tiêu và Phương Nghị cũng nhận thấy diễn biến phía bên này, nhất thời cả hai đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ có khác Phương Nghị mặt hớn mày hở, còn Thải Tiêu mặt sầu u ám, rõ ràng nhận thấy sát chiêu của U Minh hoàng tử hung mãnh bá đạo ra sao.

Công kích cấp độ đó dù là chính hai người họ cũng phiền phức chống cự, huống chi Mục Trần với thực lực Chí Tôn tam phẩm. Dù khi nãy có đánh Liễu Viêm sống dở chết dở khiến người ta không dám coi thường, nhưng U Minh hoàng tử lại còn cường hãn siêu cấp nhiều lần hơn Liễu Viêm a...

Phương Nghị đứng trên thanh liên, nhìn sang Thải Tiêu cười nhạt:

- Coi bộ kết quả không như ngươi nghĩ rồi.

Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn thôi động năng lực liên hoa kháng cự lực hút của vòng xoáy, định dùng miệng lưỡi làm Thải Tiêu phân tâm, tranh thủ thêm chút thời gian.

Chỉ không may là tính toán đó hoàn toàn vô dụng, Thải Tiêu vẫn lạnh lùng tập trung vào hắn, luồng xoáy bảy màu càng phát ra lực hút khủng khiếp hơn, làm cho Phương Nghị căng mình lên, tiêu hao linh lực thôi động kháng cự.

Ép được Phương Nghị ngậm miệng, Thải Tiêu hướng mắt nhìn tới chỗ Mục Trần, khẽ mím môi. Lúc này bản thân nàng cũng không thể nào giúp đỡ gì cho hắn được.

Mọi thứ đều phải tự lực cánh sinh.

- Mục Trần... nhất định phải cố gắng...

Thải Tiêu nhủ thầm trong lòng. Mục Trần nếu chiến bại, thì ưu thế của nàng cũng mất đi, do đó nàng chỉ có thể tin cậy vào hắn mà thôi.

Và nàng cũng mong rằng, khi hắn đối mặt với đối thủ cường đại như U Minh hoàng tử, khó khăn uy hiếp sẽ có thể tạo ra kỳ tích.

Mục Trần vững vàng đứng trên Đại Nhật Bất Diệt thân, hắn lúc này lại không hề tỏ ra bi quan hay tuyệt vọng, mà ánh mắt ngược lại càng sáng lên.

Hắc diễm như hồng thủy đen ngòm lao tới, hoàn toàn không có thứ gì trong không gian này ngăn cản nó được.

Mục Trần cũng cảm ứng được sự đáng sợ trong đó, U Minh hoàng tử quả nhiên khó giải quyết, thực lực vượt xa Liễu Viêm.

Nhưng muốn nghiền nát Mục Trần thì cũng không dễ dàng như hắn tưởng!

Mục Trần nhếch môi, sắc mặt nghiêm túc, tay khép lại, biến ảo ra vô số những ấn pháp cổ kỳ dị, mơ hồ có phạn âm vang trong không trung.

Dũng khí phản kích trong tuyệt cảnh của hắn làm người ta kinh nghi rung động, thật sự đáng khen, nhưng kết quả thì e rằng dũng khí chẳng đủ đổi thay.

Nếu hắn không có cách nào tạo ra kỳ tích kinh người, thì kết quả tuyệt vọng kia sẽ không thể thay đổi.

Phạn âm vọng khắp trời, Mục Trần nhắm chặt hai mắt, hào quang ám tử sắc bắt đầu tỏa ra, hình thành một đóa hoa thần bí màu tím.

Những cánh hoa dần dần theo thời gian tụ lại dưới chân hắn, trở thành một đài hoa lạ lẫm bí ẩn.

Đóa hoa to chừng trăm trượng, mang một màu ám tử, cánh hoa xinh đẹp và thần bí có vô số hoa văn ẩn hiện, phạn âm tường hòa cùng khung cảnh lạ lẫm.

Mục Trần sắc mặt nghiêm túc vô cùng, hắn có thể cảm giác được trong Chí Tôn Hải nhanh chóng bị rút linh lực, ngay cả máu trong người cũng rung động, linh lực toàn cơ thể như đang ào ào đổ vào đóa hoa thần bí kia.

Mục Trần vương hai ngón tay kết thành ấn, đóa hoa dưới chân nở rộ, tâm hoa nhắm về hắc diễm ngập trời đang càn quét xông tới.

Mục Trần lúc này mặt xám ngoét vì linh lực bị hút đi quá nhanh, nhưng rõ ràng hắn không có ý ngưng lại, chỉ có ánh mắt vẫn sáng quắc.

- Muốn nghiền nát ta cũng không dễ đến thế.

Tuyệt kỹ này chính là thứ mà hắn đã lấy được từ kho tàng mà Mạn Đà La cho, chính là quyển thần thuật viễn cổ. Từ ngày có được nó hắn chưa bao giờ ngừng tu luyện, mặc dù chưa thành công, nhưng cũng đã có lĩnh ngộ.

Thời khắc mấu chốt này chính là lúc hắn cần phải thi triển.

Hoa văn trên cánh hoa thượng cổ càng lúc càng sáng, rồi như phục sinh sống dậy, ngọ nguật bò tới tâm hoa.

Ngay tâm hoa, hào quang màu tím càng ngày càng thâm thúy và nồng đậm.

Trời đất chẳng biết từ khi nào trở nên mờ ảo, nhìn kỹ lại thì do chính độ sáng quá mức của đóa thần hoa làm cho ánh sáng ban ngày trở nên kém hơn, cứ như thể mọi ánh sáng đã bị đóa hoa kia hút hết.

Khán giả chấn kinh quan sát cảnh này, họ cũng nhận ra dao động bất bình thường, tuyệt kỹ Mục Trần vừa thi triển chẳng hiểu sao lại khiến họ hơi run rẩy.

Trời đất u ám, không gian cũng bị rung chuyển, sắc mặt Mục Trần càng lúc càng xám ngoét nhưng ánh mắt lại càng thêm ác liệt, chớp mắt hắn chỉ tay ra.

- Đi nào, Mạn Đà La Diệt Thiên Quang!

Khi Mục Trần cất tiếng, trời đất u ám trở nên hoàn toàn tối thui, chỉ còn có đóa hoa thượng cổ kia là nguồn sáng duy nhất, mọi người nhìn thấy nó rung động mạnh, luồng sáng như núi lửa nhẹ nhàng phun ra.

Luồng sáng tím không mang theo thanh thế hủy thiên diệt địa, nhưng khi nó xuyên qua không trung, mọi người như nghe thấy tiếng không gian vỡ ra.

Chỗ nào chùm sáng lướt qua, cứ như thể bất cứ sức sống nào cũng bị tiêu diệt, sự bá đạo làm người ta thấy lạnh cả mình.

U Minh hoàng tử đã không còn giữ được gương mặt hờ hững kia nữa, lúc này kinh nghi, nhưng rồi hóa thành tàn nhẫn, hắn không cho phép bất kỳ biến cố nào xảy ra.

Hắn nhất định giải quyết triệt để Mục Trần!

U Minh hoàng tử hai tay kết ấn, tốc độ hắc diễm càng thêm hung mãnh, nghiền nát không gian, lao tới như con hắc long dữ tợn từ vùng đất hắc ám xông lên ngạnh đấu cùng thiên quang tím rịm.

"Ầm!"

Ngay lúc va chạm, hào quang chói sáng bắn lên trời, bầu trời u ám lập tức trở ne6nc hói lóa, làm cho khán giả bất thần nhắt tịt mắt lại.

Rồi kình lực cuồng bạo như núi lửa bắn ra, phạm vi vài vạn trượng không gian rung chuyển dữ dội.

Những tòa Long Phượng đài hoàng kim lơ lửng trên trời hầu như bị chấn vỡ toàn bộ.

Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư, Đinh Tuyên cũng bị dư chấn bắn văng đi, linh lực tuôn ra phòng ngự, chống cự dư kình.

Kình lực đáng sợ tung hoành, rồi hào quang dần dần yếu đi, mọi ánh mắt lập tức hướng lên bầu trời.

Ai cũng muốn biết sau cú va chạm kinh khủng đó, kẻ nào sẽ còn đứng được trên trời...

Là U Minh hoàng tử bá đạo tuyệt luân nghiền nát hết thảy, hay là Mục Trần phản kích từ tuyệt cảnh có thể trở mình sống dậy?

Hào quang trên trời tan đi hoàn toàn, cảnh tượng không trung trở nên rõ ràng, khi đó nhất thời mọi người dưới đất hít hà la hét than thở liên hồi.

Trên bầu trời, đóa thần hoa chẳng biết từ lúc nào đã khép lại, rồi dần tan biến thành những đốm sáng li ti, bóng người cao gầy lại xuất hiện trước mắt tất cả.

Sắc mặt xám ngoét nhưng hắn không hề tỏ ra uể oải!

Đó là Mục Trần!

Những tiếng xôn xao khó tin vang khắp trời, như núi lửa bùng phát, vô số người há mồm trợn mắt.

Mục Trần thật sự chống đỡ được nhất kích tất sát của U Minh hoàng tử?

Hắn thật sự làm được!