Đại Kiếp Chủ

Chương 78: Ta sẽ trả thù (1)



Dịch: Sơn Tùng

Biên: Xiaoooo

Sau khi triệu hồi Tiên Bia, trưởng lão lại giảng giải một chút về cách khống chế pháp thuật, sau đó liền ra hiệu để chúng đệ tử giải tán. Lần đầu tiên thụ giáo tiên môn truyền đạo, thực sự khác biệt với cách giảng dạy của Tiên Tử đường, lúc đó Chu tiên sinh dạy dỗ bọn hắn không sợ người khác làm phiền, mỗi một ý nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng trong tiên môn trưởng lão truyền đạo tuy lời ít mà ý nhiều, kiệm lời ít nói, một câu nói qua thì không nhắc lại chỉ dựa vào lĩnh ngộ của ngươi mà hiểu.

Nếu như ngươi không chịu lĩnh ngộ, trưởng lão cũng sẽ không nhiều lời với ngươi.

Sau khi chúng đệ tử hành lễ xong, giống như trút được gánh nặng, tụm năm tụm ba đàm tiếu bước trở về, có người hẹn nhau đi ngâm thơ, có người hẹn nhau uống rượu. Mặc dù trưởng lão đã căn dặn chuyện lên Phi Vân sơn truyền đạo là chuyện quan trọng, nhưng mà ít ai lại để trong lòng, dù sao vẫn còn ba năm, thông qua Tiên Bia Lục Vấn là được chứ gì, bây giờ năm thứ hai còn chưa qua phân nửa, tại sao phải lo lắng như thế?

Những người đã sớm thông qua Tiên Bia Lục Vấn, tố chất đều rất quái vật, ta không so đo với bọn hắn làm gì!

Mà trong đầu Phương Nguyên thì không có những suy nghĩ như vậy. Sau khi rời khỏi Tiểu Thanh Khê, hắn liền thẳng hướng Tàng Kinh điện mà tiến tới, thời gian không chừa một ai đâu!

Hắn vô cùng háo hức với bí quyển pháp thuật của tiên môn!

Trước kia hắn chỉ là một tên tạp dịch, không được phép tu tập pháp thuật, bây giờ thì đã khác. Hắn trở thành đệ tử tiên môn, muốn học tập pháp thuật thì không cần báo cáo tiên môn, ngay cả pháp thuật cửu phẩm cũng có thể học, vậy còn khách khí làm gì, phải học cho đã...

Phương Nguyên không phải lần đầu tiên tới Tàng Kinh điện, lúc hắn còn làm tạp dịch thường tới đây dọn dẹp, sắp xếp điển tích, nhưng mà lúc đó chỉ được tiếp xúc pháp thuật, điển tích bằng giấy, không nhìn thấy được ngọc giản. Hắn nhanh chóng đi tới phía trước cửa đại điện, nhìn vào vị đệ tử chấp sự ngồi ở bên trong ngủ gà ngủ gật nói một tiếng:

“Xin chào sư huynh, có thể giúp đệ một chút được không? Đệ muốn mượn đọc một bộ bí điển pháp thuật sơ giai!”

Đệ tử kia đang ngủ mơ mơ màng màng, khua tay nói: “Đưa danh phù cho ta, bí điển thì tự ngươi đi tìm đi!”

Phương Nguyên nghe theo lời vị đệ tử kia đưa danh phù cho hắn, đệ tử kia nhận xong kiểm tra một tí, rồi nói:

“Mỗi một lần chỉ có thể mượn một bí điển, sau khi đọc xong, trả lại mới có thể mượn quyển tiếp theo. Đệ tử Tiểu Trúc phong có thể tu hành bốn môn pháp thuật, và đặc biệt không được truyền cho ngoại nhân!”

Phương Nguyên cũng biết với mỗi một môn pháp thuật, tiên môn quản lý rất nghiêm, cũng gật đầu đồng ý.

Phương Nguyên quay người bước vào bên trong Tàng Kinh điện, đối diện hắn là từng cái từng cái ngọc giản, được sắp xếp chỉnh tề.

Pháp thuật cửu phẩm trong tiên môn, chính là những pháp thuật cấp thấp nhưng là cơ sở để tu hành pháp thuật cao hơn, thuộc tính rất rộng, có phong, hỏa, lôi, sơn, vũ, năm loại pháp môn, còn có một chút pháp thuật không thuộc vào mấy loại này nữa. Trong đó Lôi hệ pháp thuật yêu cầu thiên tư quá cao, người bình thường khó mà tập được. Phương Nguyên cũng không có lựa chọn nào khác đành chọn một trong phong, hỏa, sơn, vũ. Hắn đứng trước bốn cái ngọc giản thật lâu, rốt cục quyết định lựa chọn ngọc giản chứa hỏa hệ pháp thuật.

“Trong vòng ba ngày, phải nghiên cứu cho xong rồi mau chóng trả lại, nếu trễ sẽ bị phạt một khối linh thạch!”

“Không được ghi chép lại, không được tự ý truyền cho người bên ngoài, nếu tiên môn phát hiện ra sẽ phạt thật nặng!”

Vị đệ tử chấp thủ Tàng Kinh điện dặn dò Phương Nguyên vài câu, ghi lại tên của hắn trên bùa làm lạc ấn, sau đó để hắn rời đi.

Lúc này tâm tình Phương Nguyên đang rất tốt, nhanh chân bước về phòng của mình, trong đầu suy nghĩ vừa trở về liền sẽ đầu tu luyện.

Nhưng vừa bước tới cửa, hắn phát hiện ra đã có người chờ mình.

Hai dáng người không tương xứng nhau, một cao một lùn, đang khoanh tay, đứng ở cửa đợi hắn.

“Hai vị sư huynh có gì chỉ giáo?”

Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải tiến lên, ôm quyền hướng hai người kia chào hỏi.

“Ngươi chính là Phương Nguyên?”

Tên đệ tử cao ráo đánh giá Phương Nguyên một chút, nhàn nhạt mở miệng.

“Là ta...”

Phương Nguyên bực dọc, ấm ức trả lời, hai người này nhất định đã nhận ra mình, còn hỏi vòng vo làm gì nữa?

“Ha ha, đúng là ngươi thì tốt. Nào, đi theo chúng ta!”

Nói xong hắn cười lạnh một cái đưa tay chỉ sang một bên, Phương Nguyên nhìn theo liền thấy cách đó không xa dưới bóng cây tùng, Ngô Thanh đang ngồi ở trong một cái đình, thần sắc đạm mạc, nhìn xa xăm, trong tay cầm một ly trà, thong thả uống...

“Khoảng cách gần như vậy, ngươi bước thêm vài bước thì chết chắc?"

Phương Nguyên trong lòng oán thầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hai bọn hắn.

Thực ra mà nói hắn muốn hóa giải cừu oán này, tự dưng vô duyên vô cớ kết thù với mình, lại làm chậm trễ thời gian tu hành...

“Ngồi xuống đi!”

Ngô Thanh vẫn không quay đầu nhìn Phương Nguyên một tí nào, chờ hắn bước đến gần đó, nhàn nhạt nói một câu.

Phương Nguyên bất đắc dĩ, liền ngồi ở đối diện với của nàng, cười nói:

“Ngô sư tỷ có gì chỉ giáo?”

“Nghe nói ngươi cùng Kỳ sư huynh và Chu Thanh Việt sư đệ, đều là đồng môn từ Tiên Tử đường ở Thái Nhạc thành ra phải không?”

Ngô Thanh không quay đầu nhìn Phương Nguyên, mặt vẫn hướng về phương xa, từ tốn mở miệng.

“Đúng vậy!”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, trong lòng cố nhẫn nại.

... Hắn hiện tại chỉ muốn trở về phòng thật nhanh để tu hành, ai rảnh mà ngồi đây dây dưa với cô nàng này?

“Thực ra bây giờ ta mới nghe người ta nói qua ngươi và Kỳ sư huynh là đồng môn, trước kia không nghe hắn nói qua về ngươi!”