Người con gái đó, trước cơn cuồng phong loạn vũ kia. Hắn không nhìn thấy rõ được gương mặt mỹ lệ nhưng buồn bã và thê lương, chỉ nhìn thấy rằng, phản phất trên gương mặt ấy dường nhu mỉm cười với hắn. Gió mưa gào thét, trời đất thê lương, nàng quay lưng chặn trước mặt hắn. Hắn chẳng hiểu gì cả, nhưng trong sâu tận trí óc hắn chỉ muốn chạy thật nhanh về phía nàng, và ôm nàng vào lòng. Có điều, sao đôi chân chẳng nghe theo ý chí của hắn.
*Ầm* một âm thanh lạnh lùng vang lên, tinh huyết như mưa, cái thân ảnh mỏng manh ấy ngã rạp xuống mặt đất nhầy nhụa. Hắn nhìn nàng, muốn gào thét nhưng sao không thành lời, khóe mắt lăn xuống hai dòng huyết lệ. Rồi hắn nhìn xung quanh mình, chỉ thấy toàn là máu tanh. Buồn bã, khổ sở… Có lẽ đó chính là người quan trọng nhất đối với hắn…
Hắn rùng mình, bật người tỉnh dậy. Y phục thấm đẫm mồ hôi lạnh, gương mặt thất thần sợ hãi. Mộc trưởng lão và Hàn Chí Đông đang ngồi trên bàn trà cách giường của hắn không xa, nghe thanh âm thất thường thì lập tức quay nhìn hắn. Mộc trưởng lão nhanh chân bước đến bên mép giường, thanh âm lo lắng trầm giọng hỏi:
-Gặp ác mộng à?
Đang trong cơn hoảng loạng, đột nhiên có người vô thanh vô tức đến gần. Hắn giật mình vung một quyền tấn công Mộc trưởng lão. Một quyền đầy bất ngờ này, nếu như là người bình thường thì chắc cũng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng phải vài tháng là ít. Tuy nhiên, Mộc trưởng lão là người thế nào, cái này há có thể làm khó dễ lão ta. Lập tức đưa tay đỡ lấy quyền kình kia. Rồi lão nói tiếp:
-Bình tĩnh, ở đây không ai dám hại ngươi đâu.
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, hắn ngửa đầu nhìn lên. Lúc này mới nhận ra rằng, người trước mặt mình chính là Mộc trưởng lão. Cơn hoảng loạn liền giảm xuống. Biết mình vừa có hành động bất kính với lão ta, hắn cúi mặt, ấp a ấp úng nói:
-Ra là Mộc trưởng lão. Vừa nãy ta gặp ác mộng, nên không nhận ra tiền bối. Xin thứ lỗi!
Chỉ thấy Mộc trưởng lão thở dài một tiếng, đáp lời hắn:
-Không sao, không sao. Ngươi không cần phải bận tâm.
Vừa nãy đầu óc trống rỗng, bật chợt nhớ lại trận quyết chiến giữa mình và Tử Lạc. Hắn mới ngẩng đầu hỏi tiếp:
-À, Mộc trưởng lão, kết quả trận chiến thế nào?
Mộc trưởng lão khẽ nhíu mày:
-Ngươi không nhớ gì hết à?
Hắn vô thức lắc đầu. Thế là Mộc trưởng lão mới kể lại mọi chuyện cho hắn biết. Kết quả trận của hắn, Tử Lạc là người thắng cuộc. Tuy nhiên, do quá lao lực trong trận với hắn mà Tử Lạc cũng thua ngay trong vòng tiếp theo. Còn trận chung kết thì diễn ra đúng với nhận định của hầu hết mọi người. Hai kẻ kỳ phùng địch thủ, Lâm Quang và Đường Ngọc tiến vào trận chung kết. Có thể nói trận đấu của hai gã nam nhân này, không chỉ là phân định cao thấp mà còn là cuộc chiến cá nhân. Cuối cùng, người thắng cuộc lại là Đường Ngọc. Nhưng có điều cũng là thắng thảm, cả hai đều thụ thương nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng hơn một tuần. Ở Lăng Vân tông cũng có nhiều Luyện Dược sư có phẩm cấp khá cao, nên đã tận tâm chữa trị cho hai người để kịp thời gian để tham gia Di vong chi địa còn không quá một tháng nữa sẽ mở ra. Trong thời gian đó thì hắn hôn mê bất tỉnh, theo như lời Mộc trưởng lão thì đã gần nữa tháng. Nói chuyện một hồi thì Mộc trưởng lão và Hàn Chí Đông đứng dậy, bảo hắn an âm tĩnh dưỡng cho tốt, rồi mới rời khỏi.
Bỗng chốc mọi thứ tĩnh lặng trở lại. Trong căn phòng này chỉ còn lại một mình hắn. Biểu tình bình thường vừa nãy đã đi đâu mất, thay vào đó là một gương mặt u tư. Hắn đang cố nhớ lại cơn ác mộng, nhớ lại những chuyện đã qua xem có tìm lại được chút manh mối nào không. Nhất là cô gái luôn xuất hiện trong những cơn mơ của hắn.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Thiên Phong đại lục. Thiên Phong thành. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Ánh dương chiếu xuống vùng đất xa hoa và lộng lẫy của đại đế quốc mạnh nhất trong tứ đại đế quốc hiện nay. Hoàng cung Thiên Phong quốc có một ngọn tháp cao đến hơn trăm thước, tên gọi là Đằng Vân lâu. Nghe giang hồ đồn đại rằng, đứng trên tầng cao nhất của Đằng Vân lâu có thể nhìn hơn nghìn dặm, không biết có thực hay không.
Hiện tại đứng trên Đằng Vân lâu, một nam tử thân vận hoàng bào, thần thái uy nghiêm, ánh mắt ẩn chứa tinh quang, gương mặt cực kỳ anh tuấn, mi thanh mục tú, vóc người cao to, cực kỳ đĩnh đạc. Từ trên người của y, tỏa ra một phong thái của bậc đế vương. Y đích thị chính là người sẽ kế thừa vương vị hoàng đế, người được mệnh danh là thiên tài bậc nhất Huyền Thiên giới, Thái tử Trịnh Thần Không.
Chỉ thấy y sắc mặt nghiêm trang, không giận mà uy trông về phương nam. Không biết rằng trong đầu con người xuất sắc này đang suy nghĩ về điều gì. Đột nhiên phía sau lưng y xuất hiện vài bóng người. Nhìn bọn họ đều tỏa ra khí tức vương giả, thần thái cao ngạo. Có điều so với Thái tử Trịnh Thần Không thì đúng là kém xa vạn dặm. Trịnh Thần Không nhãn quang không có ý liếc nhìn bọn họ, thanh âm ôn hòa nói:
-Có chuyện gì sao?
Một nam tử thân vận trường bào màu đỏ được làm từ thứ vải mà chỉ có người trong Hoàng tộc mới được phép may mặc, bước tới bên cạnh Trịnh Thần Không. Có điều không có dám đứng ngang hàng. Mục quang cũng trông về một hướng với hắn, cất giọng đáp:
-Chuyện Thái tử nhờ huynh, huynh đã chuẩn bị xong cả rồi. Chỉ còn chờ lệnh của Thái tử nữa thôi.
Dường như đã đoán trước được việc này, nên sắc mặt của Trịnh Thần Không không chút biểu tình. Gió nhẹ khẽ làm lay động hoàng bào của y. Một lúc sau, Trịnh Thần Không mới đáp lại:
-Tốt, đa tạ Hoàng huynh.
-Chuyện nên làm, Thái tử không cần giữ lễ.
Nam tử cười đáp. Người này chính là Đại hoàng tử của vương triều Thiên Phong này, tên gọi là Trịnh Ngọc Không. Vốn dĩ theo nghi lễ Hoàng gia, thì ngôi vị Thái tử phải được truyền lại cho người này. Thế nhưng cuối cùng người được phong làm thái tử lại là Tứ hoàng tử Trịnh Thần Không. Tuy là như vậy, nhưng trong triều đình không một ai dám lên tiếng phản đối cả. Mà tất cả các Hoàng tử khác đều một mực ủng hộ, và sẵn sàng làm việc dưới trướng của vị Thái tử này.
Năm người còn lại đứng sau lưng Trịnh Thần Không đều là các Hoàng huynh, Hoàng đệ của y. Có điều vẫn còn sót một người. Chính là gã Hoàng tử thứ tám Trịnh Việt đã tử vong tại Diệt Tinh thành. Tuy nhiên chẳng một người nào ngoại trừ thân mẫu của gã là có vẻ đau buồn gã. Một kẻ bất tài vô dụng, sớm đã trở thành mối ung nhọt, ai nhìn cũng chả vừa mắt. Còn những người còn lại, ai ai cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp, là những trụ cột tương lai của Thiên Phong đại đế quốc.
Trịnh Thần Không ánh mắt xa xăm, sâu bên trong đó chính là một tham vọng cực kỳ to lớn, đến nỗi mà chẳng một bậc đế vương nào từng nghĩ đến. Trầm ngâm một lúc, y mới tiếp tục cất giọng với nét mặt nghiêm khắc, quả quyết nói:
-Viêm Dương nay đã như rắn không đầu, sớm muộn rồi cũng sẽ bị hủy diệt trong tay đám nhi tử bất tài của Thiên Nguyên hoàng đế. Vài hôm trước, nội gián của ta báo tin Thiên Nguyên hoàng đế trọng bệnh càng lúc càng nghiêm trọng, có lẽ chỉ còn trụ được chưa đến vài tháng. Nhân cơ hội này tiến đánh Thiên Dương, chiếm lấy mảnh đại lục ấy. Rồi tiếp theo đó sẽ đến Bạo Tuyết đế quốc và Tây Hàn đế quốc. Cả Huyền Thiên giới, rồi sẽ có một ngày nằm gọn trong lòng bàn tay này!
Y nắm chặt bàn tay của mình lại, tỏa ra một khí chất đế vương cao đến ngút trời. Sáu vị Hoàng tử kia không cầm được mà thân người khẽ run lên. Tham vọng lớn đến như vậy, ý chí to đến như vậy, ai mà không khiếp sợ cho được.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không xoay người, mục quang quan sát kỹ từng người một, rồi nói tiếp:
-Để tham vọng này của ta trở thành hiện thực, ta cần sự giúp đỡ của các Hoàng huynh, Hoàng đệ ở đây. Mọi người luôn sẵn sàng giúp ta chứ?
-Thái tử bất tất phải nói như vậy. Chỉ cần là người muốn, bọn ta nhất định sẽ không từ nan.
Sắc mặt mọi người bất chợt trịnh trọng, Trịnh Thần Không cực kỳ vừa lòng. Bất chợt một Hoàng tử thân vận bạch y, bước lên phía trước một bước nói:
-Vẫn còn một chuyện nữa!
-Lục đệ cứ nói.
-Người mà Thái tử đang truy lùng gắt gao, đến nay vẫn còn chưa có một chút tin tức nào cả. Không biết có nên tiếp tục điều tra hay không?
Bất chợt Trịnh Thần Không tỏa ra một sát khí kinh người, làm cho các huynh đệ của y trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh. Chỉ thấy y nắm chặt bàn tay, móng tay như bấu vào da, răng nghiến chặt nói rõ từng lời một:
-Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù có lục tung cả Huyền Thiên giới cũng phải tìm cho ra được hắn.
-Đệ… đệ đã rõ!
Người mà bọn họ đang nói đến, kẻ khiến cho vị Thái tử Trịnh Thần Không vốn tâm cơ thâm trầm này phải nổi giận đến mức đó, là người đã đả thương y trong vài tháng trước. Đích thị chính là Tinh Hồn. Đã hơn một tháng, thế nhưng đến bây giờ không có lấy một tin tức. Chẳng ai biết được, Tứ linh thần thú Uy Lam Thanh Long đã mang hắn đi đâu. Sinh tử giờ vẫn chưa rõ. Trịnh Thần Không cứ vài ngày thì lại hỏi chuyện này, mỗi lần như vậy khiến ai cũng sợ hãi tột độ. Có lẽ, người mà y phẫn hận nhất chính là Tinh Hồn.
Đột nhiên lúc đó, phía bắc Đằng Vân lâu xuất hiện hai cột sáng. Rồi ở trên trời vốn đang trong xanh kia, mây đen ùn ùn kéo đến. Thoát ẩn thoát hiện một con mắt trong cái xoáy đen kinh dị đó. Lúc này, sắc mặt Trịnh Thần Không giãn ra, trở lại với phong thái tôn quý thường ngày. Trên khóe miệng nở ra một nụ cười, giọng ôn hòa nói:
-Rốt cuộc cũng đã đột phá. Đi, chúng ta đến đó xem thế nào.
Dứt lời thì đã không thấy bóng dáng của Trịnh Thần Không đâu. Y vừa thuấn di rời đi, thì sáu người còn lại cũng thuấn di đi theo. Không biết rằng, hai cột sáng kia là bắt đầu từ đâu.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trịnh Thần Không cùng sáu vị Hoàng tử đang đứng trước một hang động lớn. Cách chỗ này gần hai trăm thước có rất nhiều binh lính, tướng quân trấn thủ. Thoát ẩn thoát hiện còn có các cao thủ ẩn mình trong bóng tối bảo vệ cái han g động này. Đây chính là một trong những chỗ quan trọng của triều đình Thiên Phong, trừ khi có sự cho phép của Hoàng đế hoặc Thái tử mới được phép đi vào. Nếu tự ý xâm phạm, cái chết là kết quả tất yếu.
Tinh hà cổ lộ là tên của cái hang này. Những vị hoàng tử đang đứng ở đây, và cả Thái tử Trịnh Thần Không nữa, trước đây đều từng bước ra khỏi bí cảnh kỳ dị này. Tuy không biết có thứ gì tồn tại bên trong đó, nhưng những ai ra được đều vang danh khắp đại lục, danh chấn thiên hạ.
Bảy người họ lăng không cách cái hang ấy gần một trăm thước, chỉ đứng quan sát chứ không hề có ý tiến đến gần. Từ trong cái hang động kỳ bí ấy, có hai bóng người từ từ bước ra. Nhìn rõ lại mới nhận ra đó là hai nam tử, y phục toàn thân rách rưới. Nhưng khí chất toát ra từ mỗi những quả thật rất kinh người. Nam tử phía bên trái, trên người mờ mờ ảo ảo xuất hiện một làn sương nhẹ. Mỗi bước chân của y đều để lại một lớp băng. Còn người phía bên phải, thì thi thoảng cứ phát ra những tiếng kêu *lách tách*, giống như tiếng của tia tử lôi va chạm nhau.
Từ phía trên kia, Trịnh Thần Không sắc mặt không vui không buồn. Giọng điệu trông rất hài lòng về hai nam tử đó, khẽ gật đầu nói nhỏ:
-Cuối cùng cũng đột phá rồi!
Hai nam tử đó, không ai khác chính là Sở gia Sở Hóa Long và Lý gia Lý Tinh Vân. Trước đây Trịnh Thần Không đã từng bảo sau lễ thành hôn của Lý Tinh Vân thì sẽ cho hai người họ tiến vào Tinh hà cổ lộ để đột phá Nguyên thần chi cảnh. Nhìn hai người ấy bây giờ, có lẽ đã đột phá rồi. Cả Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đều chưa đầy hai mươi bốn tuổi, thế nhưng đã bước vào cảnh giới mà bao nhiêu người mơ ước. Thiên phú như vậy đúng thật là kinh người.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm