Đại La Thiên Tôn

Chương 397: Phong lôi tam hợp phủ (Hạ)



Quyển 4: Nộ phạm thiên điều

Chương 44: Phong lôi tam hợp phủ (Hạ)

Bỗng bên ngoài có tiếng động, lập tức khiến cho Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ, Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu chú ý. Chỉ thấy một bóng người hối hả chạy vào biệt viện của Lôi Di Tắc. Thiết nghĩ là đám sát thủ mà mình cử đi ám sát Tinh Hồn trở về.

-Có lẽ là họ về rồi!

Lôi Di Tắc gương mặt nơ nụ cười âm hiểm nói. Nguyên một đám người vì thế mà cười phá lên. Có thể loại bỏ một đối thủ, đặc biệt là đối thủ có cơ hội giành lấy quán quân Luyện khí công hội, làm sao mà không vui mừng được.

Nhưng ngay sau đó, bọn chúng gương mặt liền đơ ra. Bởi vì khi cánh cửa mở ra, quả thực đúng là tên sát thủ dẫn đầu do chính Lôi Di Tắc đích thân chỉ định, nhưng không còn tư thái lạnh lùng, lãnh huyết của một sát thủ nữa. Mà hiện tại là một kẻ nhược giả, cả người run cầm cầm, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ. Một thân hắc y ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dường như hắn vừa trải qua một chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp, khiếp cho tinh thần hắn trở nên sợ hãi tột độ.

Ai nấy sắc mặt khỏi hiểu, ngao ngán nhìn nhau. Lôi Di Tắc đôi long mày nhíu lại, ánh mắt sắc như hàn băng, nhìn tên sát thủ hỏi:

-Ngươi sao vậy? Mấy người khác đâu?

-Bẩm… bẩm công…

Hắn chưa kịp nói hết câu, bỗng khuôn mặt đột nhiên co rúm lại, nhợt nhạt như không còn một giọt máu, mắt trợn ngược lên. Trên người tuôn ra một luồng khí tức kỳ lạ, truyền ra một cảm giác lạnh lùng sát phạt, tựa hồ trước mặt bọn họ là một vị đế quân vậy.

Sau đó, bỗng tên sát thủ đứng thẳng người dậy, miệng nở nụ cười lạnh lẽo như ác ma, tuy đôi mắt trắng dã, nhưng mỗi khi liếc qua một người đều khiến người đó như bị nhốt trong địa ngục hàn băng. Thanh âm chậm rãi nhưng thập phần ngạo nghễ, ngón tay chỉ thẳng vào Lôi Di Tắc nói

-Lôi Di Tắc, chúng ta lại nói chuyện với nhau lần nữa nhỉ?

-Ngươi chính là Dạ Quân?

Thủ đoạn dùng Sưu hồn thuật để điều khiển tâm trí người khác, tuy rằng đã nghe nói qua, thế nhưng đây là lần đầu bọn họ chứng kiến, trong nội tâm không khỏi kinh hoảng. Cho dù là Cừu Nhân Cửu, tộc nhân đệ tử Thiên Phong quốc, địa vị ở Thiên Phong quốc không hề thấp, thế nhưng đây cũng là lần đầu nhìn thấy thủ đoạn Sưu hồn thuật.

-Phải, chính là ta!

-Hừ, giả thần giả quỷ. Có giỏi thì đến Hồng Đô vương phủ này, trực tiếp nói chuyện với bổn công tử.

Lôi Di Tắc hừ lạnh một tiếng đáp.

-Nếu như không phải bởi vì vòng chung kết Luyện khí đại hội thì có lẽ ta cũng đã thân chinh tới đây một chuyến. Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở Hồng Đô vương phủ thì ta sợ. Nếu ta mà nổi giận, cho dù là nhi tử lão thiên thì ta cũng không ngại mà biến ngươi thành đầu heo đâu.

-Xàm ngôn. Đừng tưởng ngươi có thiên phú luyện khí cao cường thì bổn công tử không dám ra tay.

Vừa nói, Lôi Di Tắc vận chuyên nguyên lực, tả thủ biến thành quyền cương, thân thủ chớp mắt đã nhảy tới gần tên sát thủ, toàn lực tung ra một quyền vào ngực tên sát thủ. Một quyền này, nếu như thân thể tên sát thủ, khẳng định sẽ gẫy xương thành mấy khúc. Đáng tiếc, hiện tại kẻ điều khiển thần trí hắn lại là Tinh Hồn.

Cho dù là dùng thủ đoạn dùng tinh thần lực để điều khiển, nhưng vẫn chưa đến bổn phận như Lôi Di Tắc có thể ra tay đả thương được. Thậm chí là ba tên còn lại cùng lúc xuất thủ với Lôi Di Tắc thì cũng không đủ sức mạnh để phá hủy đi lớp cương nguyên phủ quanh tên sát thủ này được.

Ngay lúc Lôi Di Tắc đánh ra quyền cương cách tên sát thủ chừng một mét, thì Lôi Di Tắc cảm giác như mình vừa đánh vào một bức tường sắt vô cùng kiên cố. Lập tức bay ngược về phía sau, so với lúc lao lên tấn công thì cơ hồ nhanh hơn gấp hai lần.

Thân thể đập vào vách tường, rồi ngã lăn xuống đất, miệng nôn ra một ngụm máu, xem ra đã bị nội thương. Nhìn sắc mặt hắn thì có lẽ chỉ là một vết thương nhẹ. Nhưng nhiêu đó thôi cũng khiến nôi tâm hắn nổi giận rồi. Từ nhỏ đến giờ, Lôi Di Tắc thân phận tôn quý, cho dù là một số vị trưởng lão trong gia tộc cũng không dám nói nặng nhẹ với hắn. Hôm nay bị Tinh Hồn làm cho trọng thương, làm sao không tức giận cho được.

Lôi Di Vũ kinh hoảng, nhanh chóng chạy đến đỡ Lôi Di Tắc dậy. Miệng không ngừng hỏi han, chỉ sợ Lôi Di Tắc bị thương nặng, không thể tranh tài ở vòng chung kết. Cho dù hắn là nhị công tử cũng không tránh khỏi bị hỏi tội. Thấy Lôi Di Tắc lắc đầu, ý bảo không sao thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

-Hôm nay chỉ là màn chào hỏi. Nếu còn có lần thứ hai thì sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu.

Tên sát thủ thanh âm chậm rãi lại vang lên. Sau đó, ánh mắt quét qua nhìn Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu. Hai người này sắc mặt đại biến, đặc biệt là Cừu Nhân Cửu. Hắn là người đã kích động Lôi Di Tắc cho sát thủ đi ám sát Tinh Hồn.

Vốn dĩ Tinh Hồn khi đến Tứ Hải vương triều không hề thay đổi chân diện. Hắn chính là kẻ bị Thiên Phong quốc truy nã gắt gao nhất, làm sao Cừu Nhân Cửu không nhận ra được. Chỉ là, Tứ Hải vương triều không quan tâm đến thù oán của võ giả đại lục, chỉ cần không gây nguy hại cho Tứ Hải vương triều thì toàn bộ đều là khách.

Biết được đám Lôi Di Tắc không có cảm tình tốt với Tinh Hồn, Cừu Nhân Cửu bèn tìm cách tiếp cận, sau đó dùng thủ đoạn của mình để kích động Lôi Di Tắc. Đáng tiếc, việc Tinh Hồn trở nên mạnh mẽ như thế này, Cừu Nhân Cửu không hề biết, thế nên khi nhìn thấy Tinh Hồn dùng Sưu hồn thuật để nói chuyện với Lôi Di Tắc thì trong lòng đã sớm muốn bỏ chạy, chỉ là yếu bóng vía, sợ Tinh Hồn giết chết nên mới nán lại.

Có lẽ Tinh Hồn cũng phần nào đoán được sự việc này có phần không nhỏ của Cừu Nhân Cửu, thế nhưng chỉ nở một nụ cười bí hiểm. Một tên Cừu Nhân Cửu nho nhỏ không đáng để Tinh Hồn lưu tâm. May ra đám huynh đệ của Trịnh Thần Không thì Tinh Hồn còn có hứng thú đùa giỡn một trận. Và đương nhiên, nếu có cơ hội thì Tinh Hồn sẽ không ngại mà biến hắn trở thành món ăn cho Hỏa Công Công.

Hừ lạnh một tiếng, dường như Sưu hồn thuật hết tác dụng, luồng khí tức trên người tên sát thủ biến mất không chút dấu tích. Nhưng có lẽ trước đó Tinh Hồn đã lưu lại một cổ sát lực trong thức hải, chỉ thấy tên sát thủ ôm đầu hú lên một tiếng, thanh âm vang lên khiến cho Hồng Đô vương phủ vốn tĩnh lặng rực sáng lên.

Tên sát thủ sau khi hú lên một tiếng đau đớn, cái đầu bỗng nổ tung ra, đại não, hai con mắt, hàm răng… văng bốn phía, một cột máu từ cổ phóng thẳng lên trời, cảnh tượng kinh dị đến cực điểm. Những mỹ nhân đang hầu hạ bốn tên Lôi Di Tắc ban đầu bị uy áp của Tinh Hồn trấn áp, không nói lên được lời nào. Sau khi được cỏi bỏ áp lực, đang muốn bỏ chạy khỏi đây thật nhanh thì lại chứng kiến cảnh tượng máu tanh thì, khuôn mặt trắng bệch hét lên, sau đó ngã xuống ngất đi.

Đến khi người của Hồng Đô vương phủ xông vào phủ đệ của Lôi Di Tắc, trong đó có cả phụ thân của hai tên Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ và một số trưởng lão, sợ rằng hai huynh đệ hắn gặp phải chuyện bất trắc nên lập tức chạy đến xem xét tình hình.

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt họ là một cảnh tượng quỷ dị vô cùng. Cho dù là người từng trải qua máu tanh huyết chiến, nhưng thấy tên sát thủ chết một cách thê thảm như vậy, trong lòng không khỏi thốt lên kẻ xuất thủ quá độc ác.

Lúc này, Lôi Di Tắc sắc mặt hơi tái nhợt đang ngồi trên ghế, đứng bên cạnh là ba tên Lôi Di Vũ, Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu. Còn phía sau là đống đổ nát, dường như nơi này vừa mới xảy ra một trận chiến nhỏ.

Lôi Di Tắc khuôn mặt hầm hầm tức giận, thế nên gia chủ Lôi gia liền gọi Lôi Di Vũ đến hỏi rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lôi Di Vũ bèn kể lại ngọn ngành mọi chuyện cho phụ thân mình. Lôi Hữu Phương khuôn mặt trầm xuống, trong mắt lóe hàn mang, như đang suy tính điều gì đó. Lão tiếp theo không nói tiếp về chuyện này, bảo Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu trở về gia tộc của mình, để cho Lôi Di Tắc nghỉ ngơi.

Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu không dám cãi lệnh, liền bái biệt rồi bỏ đi. Tuy rằng Lôi Hữu Phương sắc mặt vẫn bình thường, nhưng ở đây ai cũng hiểu, Lôi Hữu Phương sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Dám đả thương đứa nhi tử của lão, đặc biệt lại là Lôi Di Tắc nữa, nếu lão không có hành động trả thù với Tinh Hồn thì mới là chuyện lạ.

Người vui nhất trong chuyện này đương nhiên là Cừu Nhân Cửu. Tin tức này quan hệ trọng đại, nếu như báo lại cho trưởng lão, khẳng định sẽ được ban thưởng không nhỏ. Sự hoảng sợ vừa rồi nhanh chóng bay đâu mất, chỉ còn lại suy nghĩ bản thân sẽ được trọng thưởng như thế nào.

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Sau khi giải quyết sạch sẽ đám sát thủ, Tinh Hồn vẫn ngồi một mình lặng lẽ uống rượu. Lúc này, từ phía sau lưng xuất hiện một bóng người. Đích thị là một nữ nhân toàn thân hồng y như lửa cháy, hồng y bó sát toàn thân, những đường cong hoàn mỹ mê người trên thân thể đều lộ ra cả. Khuôn mặt diễm lệ vô song, tuy rằng không có chút biểu lộ gì nhưng vẫn khiến cho toàn bộ nam tử nhìn vào đều lưu luyến không quên. Hồng y nữ tử hoàn mỹ này đương nhiên chính là Phượng Cửu.

Nàng tới bên cạnh hắn, ngồi xuống đối diện, song thủ trắng như bạch ngọc chóng lên cằm, đầu hơi nghiên lại, khiến cho mái tóc đen huyền mềm mại như đám mây hơi rũ xuống, quyến rũ vô cùng. Đôi mắt đen sánh như thu ba nhìn thẳng Tinh Hồn, giọng nói êm dịu vang lên bên tai:

-Ngươi giết người của Lôi Di Tắc, không sợ hắn sẽ gây chuyện, không cho ngươi tham gia vòng chung kết luyện khí à?

**********

Các bạn giúp tác đánh giá lên 7 điểm nhé. Cảm ơn!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm