Vì Anatole không cho đụng rượu, Quân Cửu chỉ biết ngồi trong góc khuất, nhấm nháp trái cây và nước ép trái cây.
Đúng vậy, nước ép mà Anatole dùng ma lực ép ra đấy, uống khá ngon nhưng mà hơi chua.
Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, hai kẻ trồng nấm trong góc y như học sinh ngoan.
Một mỹ nữ ăn mặc lộng lẫy thấy vậy nở một nụ cười, rất hứng thú mà nâng rượu bước tới.
" Không ngại tôi ngồi ở đây chứ? Các chàng trai. " Giọng mỹ nữ êm tai cực kì, không giống với âm thanh như đàn violon của Anatole, mà nó như những dải ruy băng mềm nhẹ quấn quanh, khiến người ta hơi...
" Không ngại. " Sau khi xuyên không, Quân Cửu lễ phép hơn nhiều. Nhưng sau khi nói xong thì lại cúi đầu uống nước trái cây, hoàn toàn không để ý mỹ nữ.
Nụ cười trên mặt mỹ nữ hơi cứng lại, cô quay đầu nhìn thiếu niên tinh xảo còn lại.
Nhưng người ta thậm chí không nhìn cô, hắn chỉ nhìn thiếu niên.
Mỹ nữ:...
" Cậu uống thử một ly " Giọt lệ hoàng hôn" ở đây không? Nó là chiêu bài đấy. " Mỹ nữ cố gắng tìm kiếm đề tài.
" Có... " Quân Cửu cực kỳ hứng thú với những gì có thể cho vào miệng.
" Cậu ấy không uống rượu. " Anatole lại lên tiếng ngăn cản, lúc này hắn rốt cuộc nhìn qua mỹ nữ, nhưng mỹ nữ lại không nhìn thấy bóng mình trong mắt hắn.
Mỹ nữ:... Được thôi, mấy người tự chơi, ta đi tìm kẻ khác.
Mỹ nữ đi đến một bàn cách đó không xa, biểu hiện kinh diễm của những người đàn ông trong bàn khiến mỹ nữ lấy lại sự tự tin, nhanh chóng hòa nhập vào bọn họ.
...
Quân Cửu vào bar vốn chỉ muốn uống rượu, nào ngờ lại bị ngăn cản. Sau khi ăn uống xong chút đồ vật, cậu bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
" Vậy trở về?" Không biết Anatole sao mà hiểu cậu đến vậy, cơ hồ một ánh mắt một cử động là hắn đã biết cậu nghĩ gì, muốn gì.
Sự đa nghi của một vương giả khiến Quân Cửu đáng lẽ phải đề phòng, nhưng mà Quân Cửu nhận định đây là một thế giới giả tạo, thêm nữa cậu cũng lười đề phòng cảnh giác, thậm chí bởi vì người đó là Anatole nên còn cảm thấy rất tốt đẹp.
" Được. À mà mấy hôm trước cậu đi đâu vậy? Tớ tưởng cậu về tộc tinh linh rồi..."
" Đúng là về tộc tinh linh xử lý chút việc. Xin lỗi vì tôi biến mất mà không nói một tiếng với em. " Anatole hơi chau mày, dáng vẻ áy náy.
Trên thực tế đêm đó bị phản phệ quá nặng, Anatole phải trốn tránh rồi tự liếm vết thương.
Lúc đó tâm tình quá dao động, hắn sợ mình sẽ làm ra việc gì không thể vãn hồi, vì vậy không dám ở gần Quân Cửu.
" Có việc gấp à... Không sao không sao, cậu không cần xin lỗi đâu. " Không hiểu sao Quân Cửu có chút mất mát, nhưng cậu cũng rất giỏi giấu giếm, ngay cả Anatole cũng không nhận ra.
" Hiện giờ em muốn đi đâu tiếp?"
Quân Cửu cảm thấy xưng hô của Anatole đột ngột thay đổi có hơi là lạ, nhưng cậu khác thể hiện ra: " Vốn định dạo quanh vương quốc một chút, có hơi tò mò... "
Hiện giờ đã có tiền thưởng từ việc săn thú, Quân Cửu rất tự tin nói ra ý định của mình.
" Vậy đến thành kế bên đi, nơi đó nổi tiếng là trân châu của Meadow. Hơn nữa cũng là ẩm thực chi đô." Tinh • kiến thức uyên bác • linh đề nghị.
" Được! Tớ thích xem những đồ ăn... Khụ khụ, những phong cảnh tráng lệ. " Không hiểu sao Quân Cửu có chút ngại ngùng về thuộc tính tham ăn của mình, vội vàng đổi lời nói.
" Được. Nhưng đường đi có chút xa, chúng ta có lẽ nên thuê một chiếc xe ngựa. " Thời kỳ này vừa bước vào thời kỳ máy móc hơi nước, nhưng còn chưa phổ biến ở thành nhỏ gần rừng rậm này. Phương tiện di chuyển cho quý tộc thường là xe ngựa.
Rất nhanh Quân Cửu đã biết tại sao xe ngựa lại dành cho quý tộc.
Đơn giản, bởi vì nó đắt.
Thế kỷ này ngựa đều dành cho kiếm sĩ hoặc quân đội, quý tộc, mỗi con ngựa hoặc phương tiện di chuyển nhờ ngựa kéo cũng không rẻ chút nào.
Thậm chí xe người kéo còn rẻ hơn xe ngựa cơ.
Quân Cửu và Anatole thuê một chiếc xe ngựa. Mấy con ngựa của thế giới này là ma thú cấp thấp, không cần người đánh xe.
Bên trong xe ngựa trang hoàng khá xa hoa, dưới gầm phô thảm nhung, chính giữa đặt một cái bàn nhỏ có chút bánh ngọt, trà và hoa quả.
Thấy đồ ăn, ánh mắt Quân Cửu lại lấp lánh lên.
...
Theo lời Anatole, từ thành nhỏ đến thành trì kế bên cần khoảng 3 ngày đi xe ngựa.
Nhưng giữa đường hai người còn xuống xe tìm kiếm thức ăn, vì vậy trì hoãn rất nhiều thời gian.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng chưa đến nơi.
Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc, lộc cộc vang lên đều đều, Quân Cửu vén màn nhìn qua quang cảnh bên ngoài.
Vẫn là một màu xanh lục tươi tốt, nhưng Quân Cửu nhìn không biết chán, hít thở không khí trong lành, nhìn ngắm bình minh mỗi sớm mai là những thứ đơn giản khiến cậu hạnh phúc.
Cho đến khi Quân Cửu vô tình nghe thấy âm thanh đánh giết cách đó không xa.
Đó là một nhân loại mặc áo choàng nâu đang điều khiển thi thể ngăn cản sự tấn công của những kiếm sĩ mặc áo trắng.
Lúc này những kẻ đó cũng phát hiện có người đến. Cả người kẻ mặc áo choàng căng chặt khi thấy màu mắt màu tóc của Quân Cửu, hiển nhiên gã có ấn tượng với loại người tương tự. Trong khi những người áo trắng lại rất trấn định bắt đầu tấn công.
Ngựa ma thú cảm thấy nguy hiểm, đứng cách một khoảng khá xa rồi không chịu đi tới nữa.
Bởi vì đề phòng Quân Cửu cộng thêm bị triền lâu như vậy kẻ áo nâu đã sớm chậm chạp, không lâu sau đã bị kẻ áo trắng chế phục, bị thứ dây thừng trắng tinh trói lại.
Sau đó các kiếm sĩ áo trước bước đến gần xe ngựa, Quân Cửu mới phát hiện dung nhan của những nhân loại này không kém tinh linh chút nào, mắt hạnh mặt nhỏ, da trắng mũi cao, mái tóc màu đỏ rực rỡ, nữ kiếm sĩ dẫn đầu cất giọng: " Đột trưởng Trật tự đội 12 - Isabel. "
" Quân Cửu. " Quân Cửu chớp chớp mắt, đáp lời.
" Anatole." Anatole vén cửa rèm bước xuống, Quân Cửu cũng đi theo xuống dưới.
Đặc thù của Anatole rất rõ ràng, tuy hắn đã thu đôi cánh nhưng cái tai nhọn kia không giấu được người, vậy mà Isabel lại không chút để ý, ánh mắt cô dừng trên người Quân Cửu, Quân Cửu có thể phân biệt sự kinh ngạc, kinh diễm, nghi hoặc và kính trọng trong mắt cô ấy.