Đại Lão Chỉ Muốn Làm Bé Hamster

Chương 37: Không có nhà



Sau khi hải yêu đuôi đen bơi đi, Issac quay đầu thì nhìn thấy ba nhân loại một tinh linh cứng đờ hóa thành tượng đá, mắt thì xoay vòng vòng như nhang muỗi, hiển nhiên không kịp xử lý đống phiền phức mà bọn họ vừa nói.

Sigmund trực tiếp nhào vào lòng Siegfried, gào khóc: " Hải dương thật đáng sợ! Mẹ ơi con muốn về đất liền!"

Quân Cửu lần đầu tiên hết hứng thú muốn ăn uống, ngẩn ngơ nhìn một đôi sừng vừa to vừa dài… Thôi thôi, đổi thành một mảnh thảo nguyên luôn cho lành trên đầu Hải yêu vương vẫn đang nhảy vũ điệu cầu hôn.

Issac thấy thế liền đến gần, vẻ mặt bí ẩn nói: " Cậu đang nhìn 389 hở? Cậu chưa có hy vọng đâu, 389 thích 380 nên mới vào vương cung đấy. Đáng tiếc 380 vào vương cung chỉ là để hưởng vinh hoa phú quý, tiện thể ân ái với 309, nhưng lại không biết 309 dụ dỗ cậu ta vào vương cung là vì 389! Aizzz… "

" Cậu im miệng!" Để tránh bị đầu độc bởi những con số màu xanh đáng sợ, Quân Cửu vùng lên chặn miệng Issac - 388.

Anatole thấy cậu chạm vào người khác thì kéo cậu lại, ôm cậu trở về phòng cho khách mà hải yêu đã chuẩn bị.

" Còn, còn chưa ăn xong… " Mặc dù bị 388 dọa đến mức không muốn ăn nữa, nhưng bé Hamster vẫn có tình cảm đặc biệt với đồ ăn.

" Không nghe nữa, Nine chúng ta về đại lục đi, hải yêu sẽ dạy hư em!" Hiện giờ Anatole hận không thể quay lại quá khứ tát chết bản thân, thiết lập một chủng tộc như vậy nhỡ đâu kiến tam quan của A Cửu sai lệch làm sao bây giờ!

Một người trong lòng đã khiến hắn như lâm đại địch, nếu cậu mà có một đám tình nhân…

Anatole càng nghĩ càng tức, thật muốn quay lại hôn người trong lòng, nhưng lý thí của hắn vẫn chưa đứt dây, chỉ quay người lại, ôm cậu thật chặt, tiện tay nắm chặt tay cậu, lau đi hơi thở của kẻ khác.

Quân Cửu đột ngột bị ôm, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của tinh linh, một lọn tóc đen nhánh nghịch ngợm lướt qua má cậu, mang theo mùi hương đặc trưng của tinh linh.

Quân Cửu nép vào lòng người ta, môi hơi mấp máy…

Cuối cùng vẫn không trực tiếp tỏ tình, mà là quan tâm hỏi kẻ đang ôm mình: " Anatole cậu sao vậy? Cậu cũng bị những con số kia dọa hở?"

Quân Cửu chỉ cho rằng Anatole không thể tiếp thu tam quan của chủng tộc hải yêu, xuy cho cùng tam quan của tinh linh là trung thành trung trinh và duy nhất trong tình cảm, mà của hải yêu tộc lại là… Một lời khó nói hết.

" Ừm… Nine, cậu có… " Anatole ngập ngừng, cuối cùng không hỏi ra việc A Cửu có tán đồng quan niệm này không.

" Nếu thích một người, tôi sẽ chỉ thích người ấy. Một lòng một dạ. " Đây là quan điểm của Quân Cửu, như đã nói, trong tình yêu Quân Cửu có chút truyền thống, có thể không quan tâm xuất xứ, quá khứ,… của người còn lại. Nhưng về phần bản thân, Quân Cửu không cho phép mình nhơ nhuốc chút nào.

Có lẽ vì người cậu thích là một người coi cậu là tất cả, nhạy cảm nhút nhát, lại từng bị tình cảm của cha mẹ đả kích, cậu thích người ấy, vì vậy không muốn người ấy có chút khúc mắc lo lắng nào.

Lại không biết lời của cậu khiến Anatole siết chặt cái ôm hơn, đôi mắt lục sắc trực tiếp biến thành màu thâm đen.



Quân Cửu ở hải yêu tộc ba ngày, tham gia hôn lữa thứ 12 của Issac, sau đó đi đến vực sâu dưới biển, rải hai lọ máu mà mình mượn của hai nhân vật chủ tuyến xuống dưới đó.



Tử Sinh Thần Điện - Truyền thuyết nổi tiếng nhất của Lan An - Thế giới cũ của Quân Cửu.

Lúc trước mơ hồ nghe (nhớ?) được Tử Sinh Thần Điện của Ella, Quân Cửu đã vô cùng hứng thú, mang theo hai nhân vật chủ tuyến thề phải tìm được nơi này.

Máu chảy trong nước lại không bị hòa tan, nhẹ như lông vũ mà chìm xuống nước.

Vài giây sau vực sâu trấn động, Anatole, Siegfried, Sigmund và các hải yêu sửng sốt một lát, trực tiếp bơi đến nơi phát ra rung động.

Quân Cửu không biết những gì sảy ra bên ngoài, bởi vì vực sâu nhô lên một cung điện, cậu đang bị cung điện này chấn động đến đỡ đẫn.

Đó là một cảm giác cực kỳ khủng khiếp, giống như bị thứ gì đó mập mạp mấp máy ghê tởm nhìn chăm chú, khiến người ta điên cuồng buồn nôn đến mức chỉ móc luôn con mắt, không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.

[ Chúc mừng người chơi nickname Nine kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Trở về hiện thực.

Giới thiệu nhiệm vụ: Người chơi Nine lạc vào game nhập vai “Ella”, luôn muốn tìm đường trở lại hiện thức. Chúc mừng bạn, hoàn thành nhiệm vụ bạn sẽ lấy lại hệ thống game, đương nhiên nó bao gồm cả nút đăng xuất trò chơi.

Mô tả nhiệm vụ: Quang Minh Thần ( Quản lý game) bỏ bê Ella, khiến nó lâm vào hỗn loạn vô cùng, Ma tộc (virus) nhân cơ hội xâm nhập. Ella cần một lãnh tụ thống nhất các tộc đuổi đi uy hiếp, trả lại hòa bình cho Đại lục.

Người chơi có tiếp nhận nhiệm vụ? Yes/No ]

Một âm thanh hư vô mờ mịt vang lên, Quân Cửu bị âm thanh kia ảnh hưởng, đầu óc cũng quậy thành một đoàn cháo, hoa mắt chóng mặt.

Yes.



Lúc các hải yêu đuổi tới, chỉ thấy một nhân loại tóc vàng khép mắt, đan tay trước bụng, ngủ yên trên vực sâu.

Anatole lập tức vọt lên, ôm người vào lòng. Nhưng đúng lúc này một lực lượng cực lớn rút hai người xuống vực sâu, hải yêu và nhân loại đều không kịp ngăn cản, lúc hồi phục tinh thần muốn bơi xuống lại phát hiện gặp phải cản trở cực lớn, trên người đột ngột xuất hiện vết thương, thậm chí cảm nhận rõ ràng sinh mệnh trôi đi.

Không ai có thể đuổi kịp bọn họ.



Lúc Quân Cửu tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy có cái gì đó đang đè nặng lên bản thân.

Mở mắt ra thì thấy một bé trái cây tươi mọng nước, trông ngon miệng cực.

Quân Cửu nhớ đến nhiệm vụ nhận được dưới lòng nước, mà lúc cậu vừa nghĩ như vậy thì một màn hình bán trong suốt màu lam hiện ra trước mặt cậu. Trên đó viết: Tiến độ nhiệm vụ 0%.

Quân Cửu sững sờ, sau đó ôm bé trái cây trong ngực.



Có thể về nhà nhưng cậu đột nhiên cảm thấy cũng không quá vui vẻ, Anatole… Cậu ấy sẽ phải một mình ở lại đây rồi…

Nhưng cậu ấy chỉ là một NCP… Có lẽ cậu ấy còn không có tình cảm của mình… Cậu ấy sẽ không bi thương đúng không?

Không sao không sao, cậu ấy là một NCP không hiểu tình cảm cũng không sao, chờ cậu ra ngoài rồi lại vào chơi cùng cậu ấy!

Cậu muốn ra ngoài một chút, tìm…

Tìm ai?

Quân Cửu ôm đầu đột nhiên đau đớn, trong mắt dâng lên mờ mịt.

Đúng vậy. Cậu đâu muốn tìm ai? Trong hiện thực nào còn người chờ mong cậu về? Vậy cậu trở về làm gì?

Vậy… Cậu trở về làm gì?

Tại sao cậu lại cảm thấy có người đang chờ mình?!

Quân Cửu ôm bé trái cây, đầu óc đau như muốn nổ tung, đờ đẫn nghe tiếng suối chảy róc rách.

" Ta muốn về nhà… Ta tìm được đường về nhà… Nhưng ta không có nhà rồi… " Quân Cửu lặp lại nỉ non.



Mấy ngày kế tiếp Quân Cửu sống một cách mờ mịt không có mục tiêu, cậu cứ lang thang ven rừng, chẳng biết mình muốn làm gì, muốn tìm gì, ngay cả thức ăn cũng chẳng làm cậu quay đầu thu thập.

Cho đến ngày thứ 10, bé trái cây trong lòng cậu rốt cuộc động đậy, Quân Cửu như cũng sực tỉnh, nhìn trái cây xanh ngắt trong lòng.

" Hình như lúc trước nó màu trắng mà? " Quân Cửu lẩm bẩm, nhưng cũng chẳng để trong lòng.

Trái cây rung động càng lúc càng lớn, cuối cùng nứt ra rồi, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong mắt Quân Cửu.

Đột nhiên. Thật sự rất đột nhiên. Quân Cửu tìm được mục tiêu sống tiếp.

" Không có nhà, ta có thể xây lại mà!"

Quân Cửu nở một nụ cười rực rỡ, ánh kim trong mắt khiến Mặt Trời cũng phải nhường bước.

Ánh sáng rực rỡ đó khiến kẻ vừa mở mắt cảm thấy hơi chói lóa, nhưng lại xinh đẹp dị thường.