Quyết định Lão tộc trưởng đã đưa ra trước giờ đều sẽ không thay đổi, chuyện tộc Khôi Chu đổi tộc trưởng lớn như vậy đương nhiên phải nhanh chóng công bố cho mọi người.
Cư dân của Yêu tộc lộ vẻ ngơ ngác*, sau ngơ ngác đó chính là tràn đầy sợ hãi, bọn họ chất vấn Lão tộc trưởng vì sao nhường lại vị trí cho Chu Húc, y căn bản không phải một người tốt để có thể dẫn dắt cả một tộc đàn.
(*Nguyên văn 懵逼 mộng bức: tỏ vẻ sửng sốt, trợn tròn mắt, bị sự tình phát sinh hoặc cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ k biết làm sao, há hốc mồm ngây ngẩn cả người.)
Cho dù hầu hết người bên trong trên thực tế cũng chưa từng gặp mặt Chu Húc.
Nhiều khi lời đồn chính là như vậy, dưới sự thêu dệt cùng phóng đại, sinh ra e ngại đối với đồ vật bản thân căn bản không hiểu rõ thậm chí chưa từng gặp qua, lại chủ quan cho rằng không thể nào.
Lão tộc trưởng lại không nghĩ tới sẽ phải nhận sự phản đối của nhiều người như vậy, nhưng thật xin lỗi, ông làm tộc trưởng lâu như vậy rồi, chưa bao giờ sẽ nghe ý kiến của người khác, huống chi là ý kiến của người ngoài.
Lời đồn bên ngoài càng lúc càng bay xa, Chu Húc dưỡng thương càng là dưỡng đến mãn nguyện, mỗi ngày y dùng vải trắng quấn mắt làm nũng giả thảm đối với Thẩm Mộng, trải qua có thể nói là phong phú, hiện tại đang cố gắng mời Thẩm Mộng lên giường.
Y không nhanh không chậm khiến cho người bên ngoài bất lực không làm được gì, mặc kệ bọn họ nói gì, Chu Húc vẫn luôn phớt lờ, ngay cả xuất hiện cũng không xuất hiện.
Có đôi khi thậm chí bọn họ cảm thấy có phải Chu Húc biết mình sẽ bị phản đối, cho nên căn bản không ra mặt hay không?
Nhưng như vậy bọn họ lại không cam lòng, nếu để cho Chu Húc trở thành tộc trưởng, cuộc sống của bọn họ không phải sẽ càng đau khổ hay sao?
Lúc này có người đảo mắt, đánh chủ ý tới trên người những tộc đàn khác.
Nếu như bọn họ ra mặt can thiệp, có lẽ Lão tộc trưởng cũng sẽ cho bọn họ mặt mũi đi, vậy đến lúc đó Chu Húc không phải là sẽ ngoan ngoãn nghe lời cút đi.
Vì vậy Lão tộc trưởng liền nghênh đón bạn tốt đến thăm hỏi, bọn họ chọn cùng một thời gian, vẻ mặt nghiêm túc tới gặp mặt, chỉ rõ muốn gặp Lão tộc trưởng.
Thẩm Mộng xuyên qua khe cửa nhìn những người kia, hắn cong môi, trên mặt mang theo ý cười, chói sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Thầy Thẩm?” Chu Húc ở trong phòng gọi gắn, “Anh đi đâu rồi? Tôi không tìm thấy anh.”
Thẩm Mộng xoay người trở lại phòng, “Tôi chỉ mới đi có vài phút mà thôi, cậu cần phải gấp gáp như vậy sao?”
“Đương nhiên cần, nếu như anh thừa dịp mấy phút này chạy thì làm sao bây giờ? Hiện tại mắt tôi không nhìn được, anh chạy tôi sẽ không tìm được anh rồi.”
Chu Húc dựa vào cửa cười tủm tỉm, bộ dạng nhìn qua tương đối vui vẻ.
Y mò mẫm đến bên cạnh Thẩm Mộng, nghe âm thanh ở bên ngoài, “Bọn họ tới, đúng không?”
“Nhìn qua vô cùng bất mãn với việc cậu làm tộc trưởng, là tới tìm cậu phiền toái.”
“Không sao, tôi không sợ.” Chu Húc ở sau lưng ngăn lại Thẩm Mộng, hắn nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một miếng vải trắng rũ xuống sau đầu người này.
“Bọn họ gióng trống khua chiêng tới tìm tôi phiền toái như vậy, chỉ có thể nói rõ bọn họ đang nóng nảy, phải nhanh chóng giải quyết tôi, xem ra uy hiếp của tôi đối với bọn họ rất lớn, nóng này rất tốt, càng nhanh càng dễ dàng lộ ra dấu vết.”
Chu Húc gác cằm ở trên vai Thẩm Mộng, “Thầy Thẩm, anh cảm thấy bọn họ sẽ bùng nổ vào lúc nào?”
“Cằm cậu cấn đau tôi.” Thẩm Mộng bất đắc dĩ đẩy y xuống, “Đừng như vậy.”
Chu Húc hừ một tiếng, “Thầy Thẩm anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
“Cậu gấp cái gì? Rồi cũng sẽ lộ ra ngoài, này cũng không phải trò chơi trả lời có thưởng, hiện tại mắt cậu còn chưa tốt, để cho Lão tộc trưởng đối phó đi.”
Chu Húc cười ra tiếng, “Cho nên đêm đó anh ở chỗ lão già kia chỉ để nói chuyện này?”
“Bị thâm nhập quá mức, lần này chỉ là phân tích thử các tộc bị thâm nhập nhiều hay ít mà thôi.”
Chu Húc gật gật đầu, “Anh nói, có phải tộc Khôi Chu có nằm vùng hay không? Dù sao nơi này cũng không phải là nơi không gì phá nổi.”
“Lão già là một tộc trưởng rất tốt, nhưng ông ấy cũng không thể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, luôn có thể nắm được lỗ hổng.”
Nghe Chu Húc nói xong, Thẩm Mộng gật đầu, hắn duỗi tay xoa xoa đầu Chu Húc, vò rối tóc y, “Được, cái này là hoàn toàn có khả năng.”
Chu Húc cười rộ lên, “Tôi rất chờ mong nằm vùng trong tộc sẽ cho tôi dạng vấn đề khó giải quyết gì, tương đối chờ mong nha.”
“Nói không chừng chỉ là hù dọa cậu một chút mà thôi.” Thẩm Mộng kéo y trở lại phòng, “Hiện tại cậu dưỡng thương trước đã, tôi và ông ngoại cậu sẽ xử lý tốt.”
Ngoan ngoãn gật đầu, Chu Húc ngồi trên giường mở to mắt nhìn về phía trước mặt mình.
Mắt của cậu đã khôi phục không sai biệt lắm, vẫn quấn vải trắng là vì khiến cho mình thoạt nhìn nhu nhược lại đáng thương, đoán chừng Thẩm Mộng đã nhìn ra, nhưng hắn cũng không vạch trần.
Xuyên qua tấm vải trắng nhìn Thẩm Mộng, cho dù chỉ có thể nhìn thấy đường nét khái quát cũng nhìn không đủ.
Hù dọa y một chút? Chu Húc nghĩ đến Thẩm Mộng liền muốn cười, làm sao có thể dễ dàng như vậy, gia hỏa có thể lẫn vào trong tộc đều là kẻ giảo hoạt, bọn họ mới sẽ không tự mình đi tìm chết, chỉ biết âm thầm giật dây những người khác.
Chu Húc ngồi trên giường nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, tương đối rực rỡ, giống như bóng tối không hề tồn tại.
Đáng tiếc, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi bóng tối, chỉ cần có ánh sáng liền sẽ có bóng tối, điều này thật sự là một vấn đề không cách nào giải quyết được.
Thẩm Mộng cũng không phát hiện Chu Húc đang đăm chiêu suy nghĩ, hắn tùy tay rút một quyển sách từ trong phòng của Chu Húc.
Mặc dù không hề có chút chờ mong nào đối với nội dung bên trong, nhưng nội dung này thật sự là để cho người đọc sao? Hay là khả năng thưởng thức của con nhện này quá khác với người thường?
Thẩm Mộng khép sách lại, thở ra một hơi thật dài.
“Thầy Thẩm đang xem gì vậy?” Chu Húc mò mẫm qua, “Trong tay anh không phải là quyển sách tôi đặt ở chỗ sâu nhất trong ngăn tủ chứ.”
Thẩm Mộng không nói gì, đại biểu cho cam chịu.
“Tại sao cậu lại đặt thứ này trong phòng mình?”
“Bởi vì tôi hư không cô đơn lạnh lẽo.” Chu Húc u buồn, “Tôi độc thân một vạn năm đó tiểu Hồ điệp.”
“Này có liên quan gì đến tôi?” Thẩm Mộng đập quyển sách vào đầu y, “Cậu không chỉ cất giấu loại sách này, chẳng lẽ còn cất giấu những loại sách khác?”
Chu Húc lấy quyển sách trên đầu xuống, vuốt bìa mặt cười nói: “Thì ra không phải quyển kia.”
Thẩm Mộng lười so đo với y, “Cậu chờ ở đây, tôi đi qua nhìn một chút, mấy tộc trưởng này cũng không phải có thể dễ dàng ở chung một chỗ.”
“Đi đi đi đi.” Chu Húc rộng lượng phất phất tay, “Buổi tối nhớ trở về ngủ.”
Thẩm Mộng chỉ vào y, “Chờ đó, buổi tối về dạy dỗ cậu.”
Nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, Chu Húc mỉm cười, “Thuận buồm xuôi gió, tiếp theo chỗ này của tôi.. cũng phải chờ đến một vị khách, rốt cuộc là ai? Tôi rất chờ mong.”
Cửa kẽo kẹt một tiếng, có người đẩy cửa ra, gã cố tình thả nhẹ tiếng hít thở cùng tiếng bước chân, như là sợ quấy nhiễu đến người trên giường.
Đến rồi…
Tiếng bước chân thật cẩn thận từ cửa đến bên cạnh giường, Chu Húc nhắm mắt nằm yên giả bộ ngủ.
Càng gần, y cảm thấy một luồng gió, trong tiếng gió còn có tiếng mắng của người kia.
“Yêu tinh hại người, đi chết đi!”
…
“Tộc trưởng hiện tại càng già càng dẻo dai, vì cái gì đột nhiên nhường vị trí tộc trưởng, còn đưa cho tên Chu Húc bất tài vô học* kia?” Trương Niên lòng đầy căm phẫn cùng đồng bọn rủa xả, trên mặt mang theo tức giận, “Y căn bản không xứng làm tộc trưởng!”
(*Nguyên văn 不学无术 bất học vô thuật: k học vấn k nghề nghiệp.)
“Ngươi đừng nói như vậy, nói thế nào y cũng là cháu ngoại của tộc trưởng, huyết mạch truyền thừa duy nhất của tộc Khôi Chu.” Đồng bọn an ủi gã, “Cho dù chúng ta lo lắng cũng vô dụng, nhìn rộng một chút đi.”
Trương Niên thở dài, “Ngươi không biết bên ngoài nói chúng ta thế nào đâu.”
Đồng bạn nhìn gã, “Việc gì phải quan tâm đến bên ngoài nói gì, con nhện chúng ta vốn là vì ngoại hình nhận hết khinh bỉ, điều này cũng không có gì khác nhau.”
“Khác nhau rất lớn, thật sự là không thể nói chuyện thêm với ngươi nữa.” Trương Niên tức giận đứng dậy rời đi.
Trương Niên một bên đi, một bên lẩm bẩm, “Để cho y trở thành tộc trưởng mà nói, hết thảy đều kết thúc, cho dù là thanh danh hay là tộc nhân, cho nên không thể để cho y trở thành tộc trưởng.”
“Thì ra người vì chuyện này mà phiền não sao?” Đột nhiên một giọng nói vang lên từ đằng sau, Trương Niên quay đầu thấy được một thanh niên tuổi tác xấp xỉ mình, y mặt mày ủ ê ngồi trên nhánh cây, “Ngươi cũng cảm thấy y không nên làm tộc trưởng đúng không.”
Trương Niên mừng rỡ, “Đúng, ta cũng cho rằng như vậy, y không xứng.”
“Thế nhưng… Lão tộc trưởng nguyện ý.”
Thanh niên nhìn bầu trời thở dài, “Chúng ta không làm được gì cả.”
“Vậy… vậy cũng chỉ có thể như thế sao?” Trương Niên leo đến bên cạnh thanh niên, “Ta vẫn không cam lòng, dựa vào cái gì một tên làm xằng làm bậy như vậy có thể dễ dàng trở thành tộc trưởng, chỉ bởi vì y là cháu ngoại của Lão tộc trưởng?”
“Chính là như vậy, ta cũng biết được cái này rất không công bằng.” Thanh niên phụ họa.
Dưới sự phụ họa của thanh niên, Trương Niên giống như đã tìm được tri kỷ, một bên nói một bên cường điệu là vì tộc của mình, thanh niên nghe rất chân thành, thỉnh thoảng thở dài ưu sầu cùng với gã.
“Đúng rồi, sao ta lại nghe được kỳ thật Lão tộc trưởng cũng không nguyện ý truyền ngôi cho y, nhưng một hồ ly tinh vị kia mang về, hai người cùng nhau mê hoặc Lão tộc trưởng, lúc này mới nắm ngôi vị tộc trưởng vào trong tay.”
Trương Niên sửng sốt một chút, “Hồ ly tinh, nhưng ta không ngửi được mùi của hồ ly.”
“Không phải, không phải nói hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, ta nói là cái loại am hiểu châm ngòi người khác, thật sự rất kỳ quái, y trở về không lâu Lão tộc trưởng liền truyền ngôi rồi.”
“Đúng vậy, cái này thật kỳ quái.” Trương Niên bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là như vậy, ta phải đi vạch trần y!”
“Không không không, Lão tộc trưởng nhất định sẽ đánh ngươi ra ngoài.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Thanh niên đảo mắt, “Thực tế ta có một ý tưởng, chính là còn chưa bắt đầu thực hiện, ngươi biết không? Chu Húc bị thương.”
“Ta biết, ta thấy y đi ra ngoài trên mắt quấn một tấm vải trắng, Lão tộc trưởng nói mắt của y bị thương.”
“Kỳ thật không chỉ là mắt, yêu lực của y cũng xảy ra vấn đề.”
Trương Niên nghĩ nghĩ, “Ngươi là có ý gì?”
“Ngươi nghĩ, y hiện tại căn bản không có năng lực tự bảo vệ, nếu như chúng ta tiêu diệt y vào lúc không có người, không phải Lão tộc trưởng liền sẽ trở về sao?”
Trương Niên mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng trong đầu gã lại không ngừng kêu gào đây là ý kiến hay.
“Ngươi làm sao vậy?” Thanh niên vỗ vỗ vai gã, đôi mắt đỏ như máu chợt lóe qua.
“Không có.” Trương Niên lắc đầu, “Ta đi giết tai họa này! Vì tộc của ta!”
Mắt thấy Trương Niên nhanh chóng rời đi, thanh niên giấu mình ở trong tàng cây, khóe miệng cong lên.