Lý Cẩn Du theo lời anh nói, cầm lòng không đặng mà buột miệng thốt ra.
Anh qua loa duỗi đầu lưỡi rồi lại ngừng lại. Cô trừng anh, trong ánh mắt long lanh nước, hiện lên tia sáng lấp lánh.
Cô bỗng nhiên ý thức được anh đang đợi điều gì ở cô, hai má như tôm sống được thả vào chảo dầu, hoàn toàn đỏ ửng. Lý Cẩn Du ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói ra được.
“Cầu xin anh… Tiếp tục dùng đầu lưỡi… Liếm… Liếm huy*t nhỏ…” Cô nuốt một ngụm nước miếng, “Khiến em tiết ra…”
Sở Bỉnh Văn duỗi tay sờ đầu cô, phảng phất như tự nhủ: “Nếu như em mãi là học sinh của anh thì tốt biết bao.”
Cô không biết hành động dịu dàng đột nhiên của anh cùng lời nói kỳ lạ khó hiểu là làm gì, không rõ nhìn anh.
Sở Bỉnh Văn ngẩn ra, không dám đáp lại ánh mắt của cô, đơn giản ngậm lấy hạt đậu nhỏ của cô trong miệng, dùng hàm răng cắn nhẹ. Eo cô nhũn ra, hai chân không ngăn được mà run rẩy, không cầm lòng nổi ưỡn người đưa huy*t nhỏ vào trong miệng anh.
Lời nói kỳ quái cái gì, cô sớm đã vứt lên chính tầng mây.
“A ahhhhhh…!”
Tay nhỏ Lý Cẩn Du nắm chặt lấy tóc Sở Bỉnh Văn, huy*t nhỏ thít chặt, kẹp ra không ít d*m dịch ẩm ướt. Sở Bỉnh Văn biết cô muốn cao trào, hai tay duỗi ra hướng lên xoa nắn đầu v* dựng thẳng của cô.
Cô kéo căng mũi chân, thịt non trong huy*t nhỏ co chặt, khít lại từng chút kẹp đầu lưỡi anh.
Anh không nhẫn nại được nữa, cởi bỏ thắt lưng, cự vật cách lớp quần chạm vào miệng huy*t nhỏ. Anh nắm lấy thân, rút vật nam tính ra ngoài. Thấm ướt d*m thủy của cô, trơn nhẵn nửa đầu nấm.
“Huy*t nhỏ d*m đãng của đồ lẳng lơ bây giờ, có phải rất mẫn cảm không?” Sở Bỉnh Văn thì thầm, thổi hơi bên tai cô.
“A…?” Thần trí Lý Cẩn Du vẫn còn chưa tỉnh táo, không rõ ý của anh lắm.
Sở Bỉnh Văn cắn vành tai cô, một cái đẩy eo, đột nhiên cắm vào. Gần đây anh tập thể hình càng thấy thành quả, cơ bắp căng chặt chứa sức mạnh khổng lồ.
Sở Bỉnh Văn không có cô thời gian nghỉ ngơi dư thừa, mỗi một cú đều đâm vào hoa tâm của cô. Dục hỏa của Lý Cẩn Du vốn còn đang ở đỉnh, cơ thể cực kỳ mẫn cảm, bị Sở Bỉnh Văn giày vò như vậy, cô kiềm chế không nổi đạt cao trào, huy*t nhỏ lúc đóng lúc mở càng kẹp càng chặt.
“Thả lỏng.” Sở Bỉnh Văn đánh vài cái vào mông cô, cô cũng không thích rèn luyện, cả mông đều là thịt mềm mại, anh chưa đánh hai cái đã đỏ hồng.
Đau đớn qua đi, cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ khiến Lý Cẩn Du thấy chưa đủ, cô cố ý vặn vẹo đẩy eo nghênh hợp với anh.
Sở Bỉnh Văn nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của cô, đột nhiên nổi lên trò đùa dai.
Hai tay anh nắm lấy eo cô vừa động người đâm vào rút ra, vừa cắn lỗ tai cô: “Em d*m đãng thành như vậy, không sợ người ở phòng điều khiển nhìn đến không chịu nổi, cùng nhau tới chỗ này chơi em sao?”
Lý Cẩn Du kinh ngạc nhìn anh, hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn, lại bị anh nắm chặt lấy eo, chân cũng bị làm đến mềm nhũn.
Sao cô lại quên mất, đây là rạp chiếu phim tư nhân chứ không phải khách sạn, đương nhiên sẽ có camera theo dõi.
“Dáng vẻ em động tình ban nãy, đều bị thấy hết rồi.” Sở Bỉnh Văn hạ thấp giọng nói bên tai cô, âm thanh trầm thấp, nghe ra rất có sức thuyết phục, “Anh nghĩ, chắc là bọn họ đang nhìn dáng vẻ d*m đãng của em tự sướng.”
“Đừng… Không… Không được nhìn… Huhu…” Lý Cẩn Du ôm chặt lấy cổ anh, cả người chôn dưới cơ thể anh.
Dáng vẻ vừa xấu hổ vừa sợ của cô bây giờ quá khiến người khác yêu thích, Sở Bỉnh Văn không chịu nổi vẻ ngây thơ của cô, từng chút hôn lên đôi má cô.
Lý Cẩn Du sợ bị nhìn thấy, thuận theo mặc cho anh hôn. Cô càng ngoan Sở Bỉnh Văn càng muốn tác oai tác quái, anh đột nhiên bế cô lên, xoay một vòng rồi để cô hướng mặt lên sân khấu.
Trên màn sân khấu ba bậc nữ chính phim sắc tình đang bị vai ác chơi đến chết đi sống lại, bất lực mà bi thương.
Tay anh nắm lấy tách hai bắp đùi của cô ra, cưỡng chế hai chân cô mở lớn. Huy*t nhỏ phấn nộn của Lý Cẩn Du cứ như vậy bại lộ hoàn toàn trong không khí.
Sở Bỉnh Văn hướng lên động người, từng chút từng chút đâm vào cô, mỗi một lần va chạm đều có thể dễ dàng tiến đến chỗ sâu nhất trong cô.
Tay cô muốn bắt lấy tay anh để duy trì cân bằng, lại bị động tác của anh làm đến không giữ vững được cơ thể.
“Thế này bọn họ có thể nhìn càng dễ dàng hơn một chút anh chơi huy*t nhỏ của em thế nào.”
Lời Sở Bỉnh Văn nói làm cô như mới tỉnh từ trong mộng, không ngừng vặn vẹo cơ thể giãy giụa. Chỉ có điều ngoại trừ tăng thêm khoái cảm cho cô bên ngoài, không có bất kỳ tác dụng nào khác. Tay anh ôm chặt nên cơ bản cô tránh không thoát.
“Anh… Biến thái…”
Lý Cẩn Du không nhịn được mắng. Cô không thể tin được, dựa vào mô tả của Sở Bỉnh Văn, cô nghĩ đến có hai người đang xem dáng vẻ cô dẫm đãng tự an ủi, thế mà cô lại càng thêm hưng phấn, d*m thủy của huy*t nhỏ cũng tiết ra càng nhiều, theo sofa chảy xuống.
“Anh biến thái?” Sở Bỉnh Văn cười đâm về phía trước, buông chân cô ra, ôm eo cô đứng lên, vỗ lưng cô để hai tay chống đỡ lên bàn thủy tinh,
nâng cao một chân rồi ôm lấy đầu gối cô, trên côn th*t toàn bộ đều là d*m thủy ẩm ướt, anh nhắm ngay huy*t nhỏ của cô đâm vào.
“Đây là thư thế cún con đi tiểu.” Động tác Sở Bỉnh Văn thẳng lưng càng lúc càng nhanh, “Nếu cứ cao trào ra như vậy, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”
Lý Cẩn Du sớm bị khoái cảm chi phối, theo động tác va chạm của anh rên rỉ không ngừng.
“Sẽ… Đừng… Ahh… Sẽ thế nào… Nghĩ thế nào…”
Cô bị khoái cảm tra tấn thần kinh khiến thần trí không rõ, Sở Bỉnh Văn nói cái gì, cô nghe thế đó.
“Sẽ nghĩ, đây là tiểu mẫu cẩu nhà ai, d*m đãng thành như vậy.” Sở Bỉnh Văn gieo một quả dâu tây lên trên vai cô, “Còn cố ý lộ ra huy*t nhỏ phóng đãng, khiến mọi người nhìn em cao trào, thật là biến thái.”
Lý Cẩn Du thở gấp, mỗi một chữ Sở Bỉnh Văn nói đều khiến cảm xúc của cô tăng vọt.
“Ở nơi thế này động dục thành như vậy, không hổ là tiểu mẫu cẩu của anh.”
Anh nói xong, một tay nắm lấy đầu v* cô đùa giỡn, hạ thân gia tăng tốc độ đâm vào rút ra, như là muốn xuyên qua cô vậy.
Lý Cẩn Du thở gấp cũng mang theo nức nở, thậm chí âm thanh kêu lên có hơi khàn. Mãi cho đến khi buông một tiếng nghẹn ngào, cô không nhịn được mà lớn tiếng yêu kiều kêu ra, trong huy*t nhỏ co rút mãnh liệt, kẹp đến mức hô hấp của Sở Bỉnh Văn cũng càng vì thế mà dồn dập lên, anh đâm vào thật sâu vài cái rồi bắn toàn bộ bên trong cô.
Lý Cẩn Du ráng chống đỡ đi vài bước, xụi lơ trên sofa. Huy*t nhỏ của cô đầy chất dịch trắng đục dọc theo đùi chảy xuống sofa.
Sở Bỉnh Văn thoả mãn dọn dẹp căn phòng, đồ ăn vặt và đồ uống bị hai người gạt rơi đầy đất.
Lý Cẩn Du bỗng nhiên thét chói tai mặc quần áo, Sở Bỉnh Văn nghi hoặc nhìn cô.
“Đều bị thấy được hết đó aaaaaaa!!!”
Sở Bỉnh Văn bất đắc dĩ nâng mặt cô lên, để cô bình tĩnh. “Em tìm thử xem, trong phòng chỗ nào có camera?”
Lý Cẩn Du nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không thấy camera, cô hùng hổ lôi kéo anh, “Anh… gạt em?”
Sở Bỉnh Văn chột dạ cười cười, ho khan một tiếng, “Vốn là có, nhưng ông chủ rạp chiếu phim tư nhân là bạn học đại học của anh…”
“Sở Bỉnh Văn!”
“Anh biết rồi, cô vợ nhỏ gọi tên anh là muốn cùng anh tới lần nữa.”
Sở Bỉnh Văn nửa quỳ trên sofa, hôn lên môi cô, ngón tay đi xuống sờ sờ. Nhẹ nhàng ấn một cái, giọng cô càng mềm nhũn đi vài phần.