Vốn dĩ lúc sáng còn có mặt trời, khi đó Lý Cẩn Du cũng không muốn mang ô nhưng Sở Bỉnh Văn gửi WeChat nhắc nhở cô dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, cô mới nhớ mang theo. Không ngờ thật sự có tác dụng.
Mưa to như trút, bầu trời giống như mở một lỗ thủng. Khai giảng đã được một tháng, Sở Bỉnh Văn không có bất kỳ động thái gì, ngoại trừ đôi khi nói với cô về nỗi nhớ của anh, gọi điện thoại với cô càng thường xuyên hơn ra thì không ra ngoài.
Ngay cả cuối tuần cũng đều ở cùng Lý Cẩn Du.
Ba người đang buồn bực, nghĩ có phải là không có chuyện đó, là Cố Thiên Minh nói đùa với Sở Bỉnh Văn, hoặc cũng đã sớm chia tay với vị hôn thê, nhưng Cố Thiên Minh ở nước ngoài đã lâu nên không biết chuyện này.
Vì thế Lộ Gia Di xúi giục Lý Cẩn Du đi nhìn trộm di động của anh. Sở Bỉnh Văn có thói quen xóa lịch sử trò chuyện, Lý Cẩn Du không thể xác định là người nào, đành phải nhớ hết các tài khoản WeChat và tên có thể có hiềm nghi lớn.
Cái đầu học sinh xuất sắc của cô vào lúc này phát huy tác dụng mấu chốt, lúc này cô không có thời gian nhìn kỹ từng cái, Sở Bỉnh Văn đang ngủ trưa, lúc nào cũng có thể tỉnh lại. Cô cap ảnh vòng trong bạn bè của những người phụ nữ này gửi cho mình, lại xóa nhật ký tin nhắn ở di động Sở Bỉnh Văn.
Giao diện trò chuyện WeChat của Sở Bỉnh Văn chỉ có cô ở trên đầu, cô đột nhiên phát hiện cũng chỉ có lịch sử trò chuyện với cô là anh sẽ không xóa.
Lý Cẩn Du hơi mềm lòng, lại càng cứng rắn về nguyên nhân anh xóa lịch sử trò chuyện, chẳng lẽ còn không phải là có liên quan đến người phụ nữ kia sao! Anh sợ cô nhìn thấy, mới tìm lý do như vậy!
Lý Cẩn Du đâm cho bản thân một mũi kim, đặt lại di động của anh về chỗ cũ, cô vừa mới đặt lại chỗ cũ, Sở Bỉnh văn đã mơ màng tỉnh dậy, thấy cô ngồi ở đầu giường, kéo cô vào trong ngực, bắt đầu giở trò. Anh mới tỉnh dậy, âm thanh còn khàn khàn: “Đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả…” Ngón tay Sở Bỉnh Văn nhẹ nhàng xoa nắn đầu v* của cô, giọng cô nũng nịu di chuyển sự chú ý của anh, “Ahhh… Đừng chạm vào nơi này…”
“Vật nhỏ mẫn cảm.” Miệng Sở Bỉnh Văn thở ra luồng khí ẩm ướt ấm nóng, anh ngậm lấy vành tai cô, dùng răng khẽ cắn.
Cô quay đầu đi, cơ thể vốn đã quen với sự chơi đùa của anh, giống như phản xạ có điều kiện mà sinh ra phản ứng. Hoa huy*t không có tiền đồ mà ướt át, khát vọng được anh ghé thăm.
“Buổi tối… Em và Lộ Gia Di, đã hẹn tổ chức một đêm thân mật…” Lý Cẩn Du nhỏ giọng thở dốc.
“Vẫn kịp.” Ngón tay của anh muốn thăm dò vào trong.
Lý Cẩn Du biết nếu anh thật sự cắm vào, chuyện kế tiếp sẽ không phải do cô quyết nữa. Cô ép buộc bản thân nghĩ đến những chuyện anh lừa gạt cô.
“Không muốn.” Cô không giãy giụa, sau khi gằn ra hai từ này, cô không hề nhúc nhích nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn về bên cạnh.
Sở Bỉnh Văn thấy cô thật sự đã tức giận, cũng không ầm ĩ với cô nữa, hôn hai cái như chuồn chuồn đạp nước lên môi cô, xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Cô lạnh lùng nhìn anh đi về nhà vệ sinh, khóe miệng hơi kéo xuống, mím lại thật chặt. Anh bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi cô: “Em với Lộ Gia Di đi ăn tối ở nhà hàng nào? Có cần anh đặt trước giúp hai em một chỗ không?”
Lý Cẩn Du không kịp thu hồi sự lạnh lẽo trên mặt, xoay người nằm nhoài trên giường, có lệ nói: “Cô ấy chọn chỗ rồi.”
Sở Bỉnh Văn gật đầu, đi vào nhà vệ sinh. Anh đóng cửa lại, một lát sau, tiếng nước vòi hoa sen truyền ra. Lúc này Lý Cẩn Du mới yên lòng, nhắn một câu trong nhóm chat ba người thành lập không lâu để bắt gian: “Hoàn thành nhiệm vụ”.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Gia Di đã gửi một nhãn dán hamster tròn xoe dựng ngón cái, đánh chữ nói: “Tối gặp nha~” Lại qua một lát, Lộ Gia Di: “@Vương Bác Vũ ra nói một câu đi!”
Đợi nửa ngày, mới thấy Vương Bác Vũ gửi hai chữ: “Đã xem”.
Vào đêm hôm đó, Sở Bỉnh Văn nhất quyết muốn đưa cô đi, Lý Cẩn Du vui vẻ đồng ý, dù sao Sở Bỉnh Văn cũng sẽ không suốt ngày dính cô, ngay cả buổi tụ tập bạn gái cũng muốn đi cùng, cô cũng không muốn rút dây động rừng.
Ba người click mở ảnh cap nghiên cứu, cuối cùng khóa chặt được một người phụ nữ tên là Lê Na.
Gia cảnh giàu có, du học sinh về nước, tính tình cởi mở, tự sướng này nọ, sở thích là lặn và đọc sách. Trong vòng tròn bạn bè có không ít ảnh chụp lúc lặn và ảnh chụp bày sách.
Quan trọng nhất là trong vòng tròn bạn bè của cô ấy có xuất hiện dấu vết của Sở Bỉnh Văn.
Nói ví dụ ảnh tự sướng của cô ấy ở buổi liên hoan, cách ăn mặc của người ngồi bên cạnh cùng hiệu với đồ trong tủ quần áo của Sở Bỉnh Văn.
Cũng hoàn toàn trùng khớp với tuyến thời gian của Sở Bỉnh Văn.
Mưa càng lúc càng lớn, Lộ Gia Di ngồi canh ở cửa nhà Sở Bỉnh Văn, nước vào trong giày của cô ấy cũng sắp nuôi được cá rồi.
Vương Bác Vũ đang nhìn chằm chằm vào hoạt động WeChat của Lê Na, cô ấy đột nhiên có lượng vận động tăng vọt. Cậu ấy cảm thấy không đúng, gửi đến nhóm nhỏ bắt gian ở WeChat, bảo Lộ Gia Di chú ý thêm một chút.
Lộ Gia Di oán trách nhỏ giọng phàn nàn, nhưng nhìn thấy Sở Bỉnh Văn mở cửa nhà. Cô ấy vội vàng trốn sang một bên, mở điện thoại gửi voice chat vào nhóm: “Mục tiêu xuất hiện, lặp lại, mục tiêu xuất hiện.”
Lý Cẩn Du quơ lấy túi xách chạy ra ngoài cửa, vội vã cầm ô gọi taxi. Lộ Gia Di đã gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo xe Sở Bỉnh Văn.
Lộ Gia Di mở chức năng dẫn đường trên di động, tra một lượt khách sạn tương đối cao cấp lân cận, sau khi xác nhận xong với tài xế taxi thì nói cho hai người còn lại biết địa chỉ. Vương Bác Vũ nghe được vị trí chính xác, cũng lập tức ra khỏi cửa.
Chờ ba người đuổi đến nơi thì Sở Bỉnh Văn đã lên tầng được một lát rồi. Ba người xông đến quầy lễ tân, Lộ Gia Di giành hỏi trước: “Ban nãy có phải có một người đàn ông mặc đồ vest màu đen, ngực cũng cài một đóa hoa hồng đi lên cùng một người phụ nữ không? Người phụ nữ kia mặc… váy màu xanh nước biển.”
“Ngài… có quan hệ gì với bọn họ?” Cô lễ tân ở quầy hỏi.
“À, chúng tôi đến bắt gian.” Lộ Gia Di trả lời, “Nhanh lên, bọn họ đang ở phòng nào.”
“Cái này… Tôi rất hiểu cho tâm trạng của ngài, nhưng đây là riêng tư của khách hàng…” Cũng không phải là chưa từng thấy qua vụ này, nhưng điều này liên quan đến vấn đề nguyên tắc, chuyện tiết lộ riêng tư của khách hàng…
Cần trả tiền chút nha.
Vương Bác Vũ không biến sắc, lấy hai nghìn đồng từ trong ví tiền ra, “Giúp một chút.”
Cô lễ tân nhỏ giọng tiết lộ ra số phòng, còn nói cho bọn họ là phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Lý Cẩn Du nắm chặt tay, hùng hổ tiến vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Khách sạn này ngay cả thang máy cũng thiết kế cực kỳ đẹp, có thể đủ để nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài thang máy. Lý Cẩn Du không có tâm trạng ngắm cảnh, cô tức đến một câu cũng không nói ra được.
Dẫn phụ nữ đi đặt phòng, lại còn là phòng tổng thống. Hoa hồng trước ngực, nhất định là tặng cho cô ta rồi.
Cô đột nhiên lại hết giận, biến thành cảm giác chua xót. Theo lý thuyết Lê Na là vợ cả, cô mới là tuesday.
Tuesday có tư cách gì đi bắt gian vợ cả.
Cô do dự không quyết được đột nhiên muốn chạy.
Ở ngay lúc này, Lộ Gia Di nắm chặt tay cô, kéo cô đi ra khỏi thang máy. Không cho cô bất kỳ cơ hội cầu xin nào, cũng không nghe lời cô nói.
Cô ấy đứng trước cửa phòng, giữ chặt tay Lý Cẩn Du, gõ lên cửa phòng. “Xin chào, phục vụ phòng đây.”