Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 55



Trong trí nhớ của anh, cho tới bây giờ anh đều không được tín nhiệm.

Lúc nhỏ nhà trường trả học tiền học phí thừa, là dùng một phong bì để cất. Mặt trên sẽ viết rõ số tiền, để phụ huynh sau khi kiểm tra số tiền không sai ký tên rồi đưa lại phong bì.

Anh làm mất tiền. Đến bây giờ Sở Bỉnh Văn cũng không nhớ đánh mất thế nào, bố mẹ anh mỗi lần lên lớp dạy đều đến rất muộn, mỗi một ngày đều phải soạn bài, hai người không có thời gian nấu cơm.

Bình thường anh đều ăn ở chỗ dì, ăn xong thì ở nhà dì làm bài tập. Bạn bè ở chỗ đó không ít, một loạt mười mấy người ngồi cũng không cô đơn. Hôm đó anh về nhà từ chỗ dì, lúc về đến nhà đen kịt một màu, Sở Bỉnh Văn lần mò mở đèn, định đặt phong bì lên trên bàn rồi đi tắm.

Anh lấy phong bì từ trong cặp sách, phong bì còn nguyên vẹn, chỉ là bên trong không thấy tiền đâu nữa. Anh đè lên dấu tròn ở miệng phong bì, cầm lấy phong bì giơ cao lên đặt trước mắt.

Trống rỗng.

Sở Bỉnh Văn đặt lại phong bì vào trong cặp sách, không dám nói một tiếng nào.

Anh không nhớ buổi tối ngày hôm đó trải qua như thế nào, trong ấn tượng, anh quỳ gối ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, mẹ cầm lấy thước gỗ đánh vào lòng bàn tay anh, bố thì lại ngồi bên cạnh hút thuốc.

“Con có nói thật không? Có phải chính con đã tiêu hết tiền?” Bố hỏi anh.

Anh phủ nhận, tặng lại là những cái đánh mưa rền gió dữ.

Anh quỳ một đêm, khi đó anh còn nhỏ, không dám đứng lên, cũng không dám lười biếng.

Đương nhiên, bố mẹ anh cũng không ký tên lên phong bì. Bởi vì bọn họ không nhận được tiền, đây là chuyện đương nhiên.

Ngày hôm sau, ở trước mặt bao nhiêu người, giáo viên hỏi anh chuyện này là sao. Có cậu bạn ngày bình thường nhìn anh không vừa mắt bịa đặt nói chính mắt nhìn thấy anh dùng hết, còn dùng tiền trong phong bì đi đến phòng chơi game.

Đây là lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn cũng là lần duy nhất Sở Bỉnh Văn viết bản kiểm điểm.

Sau đó anh lên cấp ba, lớp 12 chuyện học hành rất sít sao, vốn nên là cả nhà dành cho anh sự ủng hộ tốt nhất.

Nhưng anh chỉ có tiếng rên rỉ ở phòng cách vách và sự quả quyết khinh miệt của mẹ: “Cho dù con đỗ được đại học A thì con cũng kém học sinh của mẹ.”

Trong nhóm học sinh ở mẹ Sở, có một người là thiên tài thực sự, tuổi không lớn, trước đây học nhảy cấp. Mẹ Sở xem cậu ta như con trai ruột.

Thật ra thành tích của Sở Bỉnh Văn luôn không kém, chỉ là mẹ anh trước giờ chưa từng coi thành tích của anh là một chuyện đáng kể.

Khi mẹ Sở nói câu này bố Sở đang hút thuốc ở bên cạnh. Mẹ Sở còn nói một câu với anh: “Càng kém học sinh của bố con, họ còn có thể hầu hạ ông ấy ở trên giường.”

Nhà họ Sở thường xuyên có học sinh lui tới, Sở Bỉnh Văn không ghét bọn họ, bọn họ đều rất vui tính, có một cô gái mặt tròn, mỗi lần đến đều sẽ mang cho anh một viên kẹo.

Là kẹo cứng trái cây, vị quýt. Vừa vào miệng có hơi chua, ngay sau đó cả khoang miệng gần như sẽ tràn đầy vị ngọt.

Sau này anh mới biết được, cô gái kia làm tình nhân của bố anh.

Sở Bỉnh Văn không hận cô ấy, chỉ là sau đó cũng không ăn đồ ngọt nữa.

Sau này anh vào đại học, cách xa người trong nhà, mặc dù ở cùng một thành phố nhưng anh luôn không muốn về nhà, cho dù là Tết nguyên đán. Anh luôn có thể tìm được đủ mọi chuyện từ chối

Anh không còn tin tưởng bất kỳ người nào nữa, cũng hiếm khi cho người khác cơ hội quan hệ thân thiết với mình. Bạn bè thân quen ngoại trừ Cố Thiên Minh chỉ có Tôn Uyển.

Không phải anh chưa từng yêu đương, nhưng anh không có cách nào tin tưởng bọn họ, càng không có cách nào yêu bọn họ. Từ sâu trong nội tâm anh sợ bọn họ sẽ giống như mẹ.

Mãi cho đến khi gặp được Lý Cẩn Du.

Nhưng anh không ngờ tới, Lý Cẩn Du cũng không tin tưởng anh như vậy, mặc dù là kết quả xấu bản thân anh gieo xuống. Thật ra anh cảm thấy là anh đáng đời, anh vốn nên lẻ bóng một mình, đó mới là kết cục của anh.

Anh không cần tín nhiệm người khác, người khác cũng sẽ không tín nhiệm anh. Như vậy sẽ không có sự đau khổ không được tín nhiệm.

“Hôn em, Sở Bỉnh Văn, hôn em.” Lý Cẩn Du thấy anh không nói một lời, hoảng sợ, hai mắt ngơ ngác nhìn anh. Cô nắm chặt ống tay áo của anh, áp sát tới.

Đương nhiên là Sở Bỉnh Văn muốn hôn cô.

Nhưng anh làm không được. Anh biết bây giờ anh phải quyết tuyệt một chút, cô mới có thể rời khỏi anh. Anh không dám nhìn cô.

Lý Cẩn Du vẫn luôn rất nhạy cảm, bất kể là tình cảm hay ở cơ thể, hình như cô cảm nhận được gì đó, mặc kệ tất cả mà hôn lên môi anh.

Môi cô mềm mại thế nào chứ. Sở Bỉnh Văn không kìm lòng được mà nghĩ như vậy, cô rõ ràng đã rất nhiều lần đón nhận cái hôn của anh nhưng vẫn cực kỳ vụng về.

Cô học dáng vẻ khiêu khích của anh, đi cuốn lấy lưỡi anh, đầu lưỡi nhỏ liếm lưỡi anh, muốn dùng đầu lưỡi triền miên với anh, lại không học được kỹ thuật hôn của anh, dáng vẻ buồn cười khiến anh căn bản không có cách nào đẩy cô ra.

Sao anh có thể từ chối cô.

Nhưng Sở Bỉnh Văn cũng không nhịn được nghĩ rằng sau này có phải cô sẽ dùng dáng vẻ này ở với người đàn ông khác, dùng kỹ thuật hôn vụng về quyến rũ, lên giường với họ.

Cô rên rỉ ngọt ngào, lúc cao trào giọng nũng nịu khóc lên, sau khi xong việc kiêu căng ngạo mạn mở chân để anh lau.

Những chuyện này cô đều sẽ thể hiện cho người đàn ông khác nhìn.

Cô sẽ còn kết hôn với người khác, đeo nhẫn đính hôn lên tay, trong hôn lễ vui vẻ đeo nhẫn kim cương. Với tính cách của cô, nhất định sẽ không quan tâm gì cả lớn tiếng khóc ở hôn lễ.

Chú rể sẽ chân tay luống cuống mà dỗ dành cô. Không giống anh, chỉ biết ức hiếp cô. Nếu như cô kết hôn với anh, cô khóc ở hôn lễ anh nhất định sẽ không nhịn được cười cô. Video quay buổi hôn lễ sẽ được giữ lại, anh phải cất giấu thật kỹ, thường xuyên xem lại cảnh mất mặt của cô.

Nhưng cô sẽ không, sẽ không kết hôn với anh.

Sở Bỉnh Văn chỉ đang tưởng tượng hôn lễ của cô với người đàn ông khác mà đã ghen ghét đến phát điên.

Cô cởi từng cúc áo của anh, tùy tiện vứt áo khoác vest của anh sang một bên, cô không biết bản thân đang khát cầu điều gì, cô phạm sai lầm, nhưng Sở Bỉnh Văn không tức giận. Anh không tức giận vốn là chuyện tốt nhưng cô đã phạm sai lầm, cũng không thể dễ dàng tha thứ như vậy.

Cô đang sợ. Cô sợ anh vứt bỏ cô, sợ anh thất vọng.

Lúc này chỉ có s*x, chỉ có khi bên trong cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, mới có thể khiến cô có một chút cảm giác an toàn.

Cô đẩy ngã anh trên giường, mật huy*t cách quần anh, nhẹ nhàng cọ sát. Áo trong đồ vest của anh bị cô cởi ra, áo sơ mi cũng bị cô lôi kéo đến lộ ra phần lớn cơ bắp.

Cô hôn lên xương quai xanh lộ ra ngoài của cô, hôn lên cơ bụng anh, dùng răng cắn mở dây lưng. Cự vật anh đã chĩa vào khe quần, nóng lòng muốn thử.

Sở Bỉnh Văn không nói một lời, mặc kệ động tác của cô. Trong ánh mắt nhìn cô của anh tràn ngập tình yêu thương, giống như muốn ghi lại dáng vẻ của cô vậy mà chăm chú nhìn cô.

Cô nuốt lấy cự vật sưng to từ từ nóng lên của anh vào miệng nhỏ, cô cố nén phản ứng sinh lý muốn nhả ra, cố gắng ngậm vào chỗ sâu nhất.

Nhưng cô vẫn bị chạm đến cực hạn, mắt đỏ ửng, lớn tiếng ho khan.

Sở Bỉnh Văn cuối cùng không còn cách nào thờ ơ được nữa, ngồi dậy hỏi cô: “Sao em không cẩn thận như vậy…”

Lời anh còn chưa nói xong, Lý Cẩn Du đột nhiên nhào vào lòng anh.

“Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa.” Giọng cô đầy tủi thân, Lý Cẩn Du ôm anh thật chặt, giống như sợ nhất anh.

“Anh…” Sở Bỉnh Văn im lặng một lát, khẽ hôn lên trán cô; “Sao anh có thể không cần được?”