Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 62



Nhiệt độ đêm nay thấp đến dọa người, rõ ràng là mùa hè, gió lại gào thét đến đáng sợ, giống như muốn cuốn bay căn phòng.

Sở Bỉnh Văn ngồi trong thư phòng, anh vừa mới tắm xong, mặc áo ngủ màu xanh đậm rộng rãi, bọt nước từ trên đầu nhỏ giọt theo xương quai xanh chạy xuống ngực. Anh đun nước nóng, dùng bình pha cà phê kiểu Pháp pha một ly Americano, ngồi trước bàn đọc sách.

Mặc dù là nghỉ hè, nhưng anh cũng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, phải chuẩn bị trước giáo án cho năm tiếp theo.

Di động anh hơi rung một chút. Màn hình sáng lên.

Thiên niên Kiệt của bạn xin thêm bạn là bạn tốt.

Sở Bỉnh Văn liếc mắt nhìn màn hình cũng không gấp gáp thêm bạn, uống một ngụm cà phê.

Sở Bỉnh Văn biết sẽ là cậu ta, buổi tối ngày hôm đó anh gọi điện cho chủ nhiệm lớp của Triệu Nguyên Kiệt, nói là anh tìm thấy đồ bơi Triệu Nguyên Kiệt làm mất, bảo chủ nhiệm lớp Triệu Nguyên Kiệt đưa nick WeChat của anh cho Triệu Nguyên Kiệt.

Đương nhiên Triệu Nguyên Kiệt biết rõ anh muốn làm gì, bất kể thế nào Sở Bỉnh Văn cũng tuyệt đối không hy vọng cậu ta đến bộ giáo dục vạch trần, đây là điều duy nhất Triệu Nguyên Kiệt biết, cũng là nhược điểm trí mạng.

Triệu Nguyên Kiệt dạo bước trong phòng, cho dù bản năng cậu ta cảm thấy Sở Bỉnh Văn sẽ thật sự không sao cả, cũng không chắc chắn có phải ngay cả tương lai Sở Bỉnh Văn cũng không cần không.

Chờ đến lúc cậu ta phát điên, cảm thấy có phải Sở Bỉnh Văn không nhận ra cậu ta không, lúc định thêm bạn Sở Bỉnh Văn lần nữa, Sở Bỉnh Văn mới đồng ý lời mời thêm bạn tốt của cậu.

“Thầy tìm tôi có chuyện gì?”

Triệu Nguyên Kiệt đi thẳng vào vấn đề. “Muốn nói chuyện với cậu.”

Sở Bỉnh Văn cũng không nhiều lời dư thừa với cậu ta.

“Tôi với thầy có chuyện hay gì để nói chứ?” Triệu Nguyên Kiệt thấy anh nhượng bộ trước, ngược lại bày đặt lên mặt.

“Cậu thích Tiểu Cẩn Du, tôi biết, cậu cũng không muốn làm ầm chuyện này ra để cô ấy khó xử chứ? So với việc cậu nói chuyện này cho mọi

người đều biết, không bằng nói chuyện với tôi trước.”

“Dù sao bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đến bộ giáo dục tố cáo, nói chuyện không hợp đi cũng không muộn.” Sở Bỉnh Văn làm lơ dáng vẻ kia của cậu ta, vốn dĩ anh cũng không định cãi nhau với Triệu Nguyên Kiệt.

“Khi nào, đi đâu nói?”

Cho dù Triệu Nguyên Kiệt không thèm để tâm đến thanh danh của Sở Bỉnh Văn, nhưng của Lý Cẩn Du thì cậu ta không thể mặc kệ.

“Ngày mai, nhà tôi.”

Hôm sau, Triệu Nguyên Kiệt đi đến cửa nhà Sở Bỉnh Văn, trước khi gõ cửa cậu ta nghĩ tới vô số khả năng.

Có phải Sở Bỉnh Văn sẽ cúng cậu ta cá chết lưới rách, cậu ta đẩy cửa, trong tay Sở Bỉnh Văn cầm dao thì phải làm sao? Hoặc là Sở Bỉnh Văn dứt khoát trói cậu ta lại, cầm tù ở trong nhà…

Dòng suy nghĩ miên man của cậu ta còn chưa kết thúc đã bị tiếng mở cửa ở Sở Bỉnh Văn cắt ngang.

“Vào đi.”

Mặc dù Sở Bỉnh Văn mặc quần áo ở nhà cũng đặc biệt cạo sạch râu sửa sang lại đầu tóc, nhưng vẫn lộ ra hơi thở mệt mỏi một đêm chưa ngủ.

“Trừ phi thầy chia tay với cô ấy, chúng ta không còn gì để nói.”

Triệu Nguyên Kiệt cởi giày ra, không đi dép lê Sở Bỉnh Văn đã sớm đặt trên mặt đất, nhìn qua giống như không muốn nói nhiều với anh. Sở Bỉnh Văn liếc mắt nhìn dép lê trên mặt sàn, cũng không nói nhiều, quay lưng lại đi vào phòng khách.

“Đây là mấy cây xanh cô ấy trồng. Đây là dương thủy tiên, đây là thiên trúc quỳ, đây là thiết tuyến liên, mấy bụi cây trên giá sách kia đều là cây me đất…” Sở Bỉnh Văn chỉ vào một loạt cây xanh trong phòng khách, có cây đã nở hoa rồi, có cây còn chưa tới kỳ nở hoa, “Đều là cô ấy trồng, trước đây tôi cũng không biết, nhưng cô ấy luôn thích nói với tôi những thứ này, nói nhiều thì thành biết thôi.”

Cuối cùng bên phải hàng cây xanh này đặt một bình tưới trong suốt và một vài túi phân bón, nhìn ra được có người vẫn luôn chăm sóc tỉ mỉ những cái cây đó. Giống như anh đang nói cho Triệu Nguyên Kiệt nghe, cũng giống như đang nói cho bản thân nghe.

“Đây là nơi đặt ảnh của cô ấy, ảnh chụp trước kia của tôi và cô ấy đều rửa hết rồi.”

Anh nhìn về phía dãy ảnh chụp trên kệ TV rối nói, những tấm ảnh này đều là ảnh chụp chung của hai người, đặt trong khung ảnh đủ loại màu sắc rồi xếp ở đây. Trên khung ảnh còn dán không ít hình dán kiểu nữ sinh, mặt sau thì viết thời gian và địa điểm chụp ảnh.

Lý Cẩn Du tươi cười xán lạn, Triệu Nguyên Kiệt rất ít khi thấy cô cười như vậy. Ở trong ấn tượng của Triệu Nguyên Kiệt, Lý Cẩn Du vĩnh viễn là dáng vẻ đoan trang, ăn nói thận trọng.

Hiếm thấy Triệu Nguyên Kiệt không có mất kiên nhẫn ngắt lời anh, chỉ lẳng nghe lẳng lặng nhìn.

Sở Bỉnh Văn đi về hướng phòng ngủ, mở tủ quần áo. Bên trong có một nửa đều là quần áo của Lý Cẩn Du, có mấy chiếc váy Triệu Nguyên Kiệt còn từng thấy cô mặc.

“Cô ấy thích xịt nước hoa lên quần áo khiến cho mấy bộ quần áo của tôi cũng có mùi nước hoa của cô ấy.”

Anh lại kéo tủ đầu giường ra, trong ngăn kéo tủ đầu giường sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, anh lục lọi khiến bên trong hơi loạn một chút, rút ra một quyển sổ bao da màu nâu.

“Tôi có thói quen viết nhật ký.” Anh nói, “Không biết bắt đầu từ khi nào trong đây đều là cô ấy. Cô ấy thật ra vẫn luôn tinh quái, cậu đừng nhìn cô ấy điềm đạm như vậy, kỳ thực có nhiều ý đồ xấu lắm đấy…”

Sở Bỉnh Văn ngồi trên giường mở quyển nhật ký, lật tìm gì đó, lật đến hơn nửa cũng chưa tìm được, thở dài, vẫn gấp quyển nhật ký lại.

“Tôi đồng ý với cậu.” Viền mắt Sở Bỉnh Văn ửng đỏ, hai tay dùng sức nắm chặt quyển nhật ký, “Tôi đồng ý với cậu hết.”

Triệu Nguyên Kiệt vốn tưởng rằng Sở Bỉnh Văn dự định chơi bài dịu dàng gì đó, trong đầu đã nghĩ cách đối phó với anh, Sở Bỉnh Văn lại cứ như vậy đồng ý khiến cậu ta nhất thời chưa phản ứng lại được.

“Thầy đồng ý với tôi cái gì? Thầy đồng ý chia tay với A Du?” Triệu Nguyên Kiệt sửng sốt.

Sở Bỉnh Văn cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm của anh, “Ừm, chuyện này mà làm ầm lên, cũng không tốt cho thanh danh của cô ấy.”

Anh thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của Triệu Nguyên Kiệt, lại bổ sung thêm một câu, “Vốn dĩ tôi cũng định ra nước ngoài học tập, nếu như cậu làm ầm chuyện này ngay tại lúc này, tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Lúc này Triệu Nguyên Kiệt mới giễu cợt cong môi, “Xem ra tình yêu của thầy với cô ấy cũng chỉ thế thôi.”

“Làm phiền cậu giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy.” Sở Bỉnh Văn không để ý đến sự châm chọc của cậu ta, một câu này thậm chí còn mang theo khẩn cầu.

Anh không nhớ nổi Triệu Nguyên Kiệt có đồng ý hay không, khi anh phục hồi lại tinh thần thì Triệu Nguyên Kiệt đã đi rồi, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình anh.

Trống không, không có gì cả.

Cô có thể chăm sóc tốt bản thân không? Có thể sống thật tốt không? Có thể quên anh không?

Anh rõ ràng mới hạ quyết định không rời khỏi cô.

Sở Bỉnh Văn nằm xuống, chiếc giường mềm mại đỡ lấy cơ thể anh. Rèm cửa sổ không che được toàn bộ ánh nắng, bên góc vẫn có tia sáng chiếu vào, hạt bụi bay lượn trong không khí.

Cô thật sự xứng đáng có được một người tốt hơn.

Những suy nghĩ vốn đã bị niêm phong bành trướng trong nháy mắt, dồn tất cả những suy nghĩ khác từng cái từng cái vào trong góc xó.

Tất cả, tất cả những ký ức cùng những gì trải qua với cô đều như mộng đẹp dưới gốc cây hòe lớn, bây giờ Nam Kha đã tỉnh mộng*.

*Điển tích giấc mộng Nam Kha, ví đời người như giấc mơ, vinh hoa phú quý đều như mộng ảo cũng thường để chỉ giấc mộng viển vông trong cuộc sống.

Anh vốn không xứng có được sự vui vẻ như vậy, anh nên cảm thấy đủ rồi.

Anh nhớ lại một số thứ không biết có phải là ký ức của anh không.

Hồ nước lặng im, hang động sâu thẳm, rừng rậm xanh ngát, đường núi cũ kỹ, tất cả sự vật đều rõ ràng như vậy, anh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cú hù nivicon đang vỗ cánh trong bụi cây và tiếng chuột đồng đang đào đất.

Trong đầu anh có tất cả sự vật, anh đang nghĩ những cảnh tượng này có phải là anh đã tự mình trải qua hay không.

Ngoại trừ cô, anh không dám nhớ cô, nhưng ngay cả không khí cũng đều tràn ngập hơi thở của cô.

Anh cũng không sụp đổ như trong tưởng tượng của mình, nước mắt cũng không chảy, nắm đấm ban đầu cũng đã thả lỏng.

“Bây giờ xin PhD* chắc vẫn kịp…” Anh lẩm bẩm tự nói.

*Bằng cấp tiến sĩ.