Cô đến nơi này sớm hơn ngày thường, trong trường học không có học sinh, lộ ra vẻ yên tĩnh lạ thường.
Sở Bỉnh Văn đã hẹn cô đến đây, nói là lấy tài liệu, cũng có chuyện nói với cô.
Không biết anh muốn nói chuyện gì với mình, mặt Lý Cẩn Du đỏ hồng. Bây giờ đính hôn… Còn quá sớm ấy.
Sở Bỉnh Văn đến hơi muộn, anh mang theo áy náy nhìn cô, khiến cô cũng ngượng ngùng trách cứ.
Rốt cuộc anh dẫn cô tới đây làm gì chứ, trong lòng cô có chút nhảy nhót chờ mong.
“Làm phiền bác mở cửa giúp chúng tôi, tôi đến văn phòng lấy ít bài thi.”
Sở Bỉnh Văn đưa một bao thuốc lá qua cửa bảo vệ, đôi mắt bảo vệ mơ màng buồn ngủ, ngáp một cái, cho hai người qua.
Lý Cẩn Du nhảy nhót đi theo phía sau Sở Bỉnh Văn, hôm nay không biết vì sao nhìn qua cảm xúc của anh có chút sa sút, cô cảm thấy mình nên chăm sóc anh nhiều hơn, để anh vui vẻ lên là tốt nhất.
Sở Bỉnh Văn không vội dẫn cô đến văn phòng, mà đi dạo trong trường học.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, không quá nóng, ngược lại thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, khiến người ta có xúc động muốn ngủ trưa.
Hai người đi đến trước cửa phòng y tế, nghỉ hè, giáo viên y tế cũng nghỉ hè về nhà. Không biết có phải đi vội vàng hay không, ngay cả cửa cũng chưa khóa lại.
Sở Bỉnh Văn khẽ đẩy cửa, trong phòng y tế vẫn là mùi nước khử trùng quen thuộc mà xa lạ kia.
Anh đi đến trước một giường bệnh, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ lên chăn. “Còn nhớ không? Lần đầu tiên anh chạm vào em.” Anh khẽ nói.
Mặt Lý Cẩn Du đỏ lên, rất nhanh đã hiện lên ký ức khi đó, cô vụng về quyến rũ anh ra sao bị Sở Bỉnh Văn liếc mắt nhìn ra, Sở Bỉnh Văn lại làm thế nào để cô hưởng thụ vui thích lần đầu tiên.
Hai người đi lên trên, đi đến cầu thang. Sở Bỉnh văn không biết, lên một tầng nữa, cô đã từng ở nơi này nhìn anh.
Lý Cẩn Du nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó lúc lên tầng cô vốn sợ hãi trong lòng, muốn bỏ đi, ở trong phòng y tế quyến rũ thầy giáo cảm giác rất nguy hiểm.
Sau đó thì cô thấy Sở Bỉnh Văn. Không biết anh đang nói chuyện gì với đồng nghiệp, thoải mái cười to.
Cô nhìn qua ngay lúc anh cười, cực kỳ chói mắt.
Lý Cẩn Du nghiêng đầu liếc nhìn anh, nghĩ không cần gấp, còn cả sau này để nói cho anh biết cũng được.
Nói cho anh biết chắc là mũi anh sẽ vểnh đến tận trời xanh mất, không thể để anh kiêu ngạo được.
Đi vào lớp học, Lý Cẩn Du theo thói quen đi đến bàn học quen thuộc của cô. Cô quay đầu, phát hiện Sở Bỉnh Văn không đi theo.
Anh đứng ở cửa, khung cửa chặn một nửa cơ thể anh, ánh mặt trời vượt qua anh đi vào trong phòng học, vẻ mặt anh âm u bất định, xa xa nhìn cô.
Lúc này Lý Cẩn Du mới phát hiện chỗ nào đó không đúng, cô không biết có nên tiến lên không, dứt khoát cũng như vậy nhìn lại anh.
Ở trong mắt Sở Bỉnh Văn…
Cô mặc một chiếc áo T-shirt viết chữ nước ngoài khó hiểu và chiếc váy ngắn kẻ caro màu đỏ sậm, đi đôi tất trong suốt viền hoa. Chân nhỏ đi một đôi giày da nhỏ màu nâu.
Cô còn không biết che giấu cảm xúc của mình, viết hết nghi hoặc và lo lắng trên mặt.
Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô hơi nhăn lại, mày cũng nhíu chặt, trong đôi mắt thông minh tràn ngập sự bất an.
Anh rất muốn đi đến giúp cô vuốt lông mày, nói cho biết không xảy ra chuyện gì cả, chúng ta chỉ đến lấy bài thi.
Nhưng anh không thể.
Cảm giác bất lực lúc này giống như đã từng thân quen, lần đó, anh tận mắt nhìn thấy bố mình ngoại tình. Người phụ nữ kia nằm bò dưới người bố anh, tiếng rên rỉ nũng nịu vào tai anh giống như là tiếng than của ma quỷ.
Anh không làm được cái gì cả, lúc đó anh ích kỷ muốn duy trì cảnh gia đình êm ấm, cũng tự cho là thông minh tưởng rằng mẹ không biết chuyện này.
Trong khoảng thời gian rất dài thời thơ ấu, anh vẫn luôn mang theo cảm giác tội lỗi mà sống, cái cảm giác tội lỗi này quấn chặt lấy anh, mãi cho đến bây giờ cũng không cách nào thoát khỏi nó được.
Dường như cô cảm nhận được điều gì đó, đi về phía anh.
Trong mắt anh cô đang dần tới gần, anh nhìn cô, tựa như muốn khắc sâu dáng vẻ này của cô vào trong trí nhớ nên cứ nhìn cô như vậy.
Giống như đã từng thấy ánh mắt này của anh, Lý Cẩn Du phát hiện, đêm đó anh cũng nhìn cô như vậy.
“Chúng ta… chia tay đi.”
Anh cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, nhưng giọng nói lại bình tĩnh. Tầm mắt Lý Cẩn Du vẫn nhìn về phía anh như cũ, “Vì sao?”
Sở Bỉnh Văn mím môi, cuối cùng vẫn nói những lời tàn nhẫn đã chuẩn bị tốt.
Anh lạnh lùng cười, “Tôi chơi chán ở chỗ này rồi, cảm thấy không thú vị nữa, chuẩn bị ra nước ngoài học tập mấy năm.”
“Được, em biết rồi.”
Mày Lý Cẩn Du cũng không nhăn lấy một cái, cô thẳng lưng, bước nhỏ đi qua bên người anh. Cô không khóc, thậm chí không có biểu cảm dư thừa, nhưng anh lại cảm thấy sắp sụp đổ.
Cô đã đi xa, tóc tài cùng góc váy của cô đều đã biến mất chỗ đầu cầu thang.
Thậm chí Sở Bỉnh Văn còn không có cách nào đứng thẳng, đầu gối anh mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Anh che kín mặt thấp giọng nghẹn ngào, giọng run run gọi tên cô.
Anh không ngờ, chia ly khó mà cắt đứt đến vậy, anh đã từng nói chia tay rất nhiều lần, mỗi lần đều chưa từng khiến anh có quá nhiều xúc động.
Anh có thể cảm thấy có lỗi với các cô ấy, nhưng anh đã gần như tập thành thói quen sống để gánh vác cảm giác tội lỗi quen thuộc này.
Đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều quay cuồng, trái tim đang bị từng tiếng bước chân rời đi của cô dẫm lên liên tục, giày da của cô đạp từng cái từng cái lên nơi mềm mại nhất của anh.
Anh giống như không đứng thẳng được, anh chưa bao giờ cảm nhận được mình yếu đuối đến vậy, không kiềm chế được lớn tiếng thở dốc, toàn thân run rẩy.
Anh cảm thấy thứ gì đó dồn nén căng cứng trong nội tâm đã lâu bỗng vỡ tan.
Anh hẳn nên biết được, bản thân lý giải từ “Yêu” có bao nhiêu cực đoan vặn vẹo.
Anh nên trốn ở góc phòng mốc meo hôi hám, trở thành một người cô độc cả đời.
Sở Bỉnh Văn giống như hoảng loạn muốn nhìn cô lần cuối, anh đi về phía lan can hành lang, nhưng ngay cả bóng dáng cô cũng không nhìn thấy.
Thật tàn nhẫn, ngay cả nhìn bóng dáng cô lần cuối cùng anh cũng không nhìn được.