Lý Cẩn Du chưa bao giờ gặp phải chuyện hư hỏng như vậy.
Sáng sớm ngày thứ bảy hôm nay, cô vốn hẹn với Lộ Gia Di ra ngoài dạo phố, còn chưa trang điểm thì mẹ đã gõ cửa trước.
“Thầy con nói giúp con học bổ túc, chờ lát nữa mẹ đưa con đến nhà thầy.” Mẹ cô nói.
“Những người khác đi không mẹ?” Lý Cẩn Du vội vàng hỏi.
“Đi chứ, Lộ Gia Di cũng đi. Hôm nay hai đứa muốn đi dạo phố đúng không? Có thể bảo con bé đến nhà mình, mẹ chở hai đứa cùng đi.”
Quả thực Lý Cẩn Du cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại tìm không ra lý do từ chối, quyết định đi đến đâu tính đến đó.
Một lát sau, cô vừa mới thay xong áo T-shirt và váy ngắn dùng để chuẩn bị dạo phố thì Lộ Gia Di ỉu xìu đã tới. Cuối tuần bắt cô ấy học thêm, đúng là quá làm khó cô ấy rồi. Mẹ Lý Cẩn Du chở hai người đến dưới lầu nhà Sở Bỉnh Văn, khi bọn cô đến đã có mấy học sinh đợi dưới lầu, nhìn qua là các cái tên đứng đầu và đứng cuối đều được mời đến.
Căn hộ của Sở Bỉnh Văn ở khu chung cư mới xây, được giao bán chưa được mấy năm, trong tiểu khu cây xanh trải rộng, chốc chốc có thể nghe được tiếng chim hót, điều kiện cực tốt.
Sở Bỉnh Văn mở cửa đúng giờ, nhóm học sinh đã chờ rất lâu nối đuôi nhau đi vào. Lý Cẩn Du là người vào cuối cùng, cô ý vị thâm trường nhìn anh cười một cái.
Thời tiết nóng bức, Lý Cẩn Du không khỏi rùng mình một cái.
Phong cách trang hoàng nhà Sở Bỉnh Văn tuy đơn giản nhưng không hề đơn điệu, màu chủ đạo đen trắng phối xen lẫn với các màu tươi sáng khác. Bọn họ học thêm ở phòng khách, ở trước kệ TV đặt một tấm bảng trắng, mọi người đều có ghế nhỏ, vây quanh bàn trà thành một vòng.
“Hôm nay mời các em đến đây là vì cuộc thi giữa kì sắp tới. Tôi không hy vọng mấy bạn học này bị rớt hạng.” Sở Bỉnh Văn nhìn mấy học sinh thứ hạng trái ngược, đảo mắt, “Cũng hy vọng thành tích tổng hợp của mấy bạn học này có thể vượt qua được trường bên cạnh, giành vinh quang cho trường chúng ta.”
Sở Bỉnh Văn nói năng đâu ra đấy, Lý Cẩn Du càng nhìn càng cảm thấy không giống như có âm mưu thì thả lỏng tâm trạng, tin là thật.
Sở Bỉnh Văn lại phát hai tờ bài thi, bảo mọi người làm ngay tại chỗ. Lý Cẩn Du làm bài cẩn thận, đối với cô mà nói đề bên trong có tính thách thức không cao, là người nộp bài thi đầu tiên.
Đương nhiên Sở Bỉnh Văn lập tức bắt đầu sửa bài, cô là một học sinh chưa bao giờ khiến giáo viên nào thất vọng, cho dù là Sở Bỉnh Văn, trên phương diện giáo viên, anh cũng rất hài lòng với cô.
Sửa xong bài thi, chỉ sai hai đề. Một đề là chọn nhiều đáp án nhưng cô chọn ít hơn, một đề là biện pháp nghệ thuật miêu tả nhân vật thiếu một
chút so với đáp án. Thật ra căn cứ vào phổ điểm, câu trả lời của cô đã đủ ý rồi, anh thuần túy là đang cố tình vạch lá tìm sâu thôi.
Sở Bỉnh Văn trả lại bài thi cho cô, đổi sang bài thi của bạn học kế tiếp. Bài thi của học sinh khác thảm không nỡ nhìn rất nhiều, ngoại trừ Lý Cẩn Du, bài thi tốt nhất cũng sai năm câu hỏi.
“Hai câu hỏi này bao gồm cả Lý Cẩn Du và Vương Bác Vũ lớp hai đều trả lời sai.” Sở Bỉnh Văn lấy bài thi ra bắt đầu giảng.
Lý Cẩn Du cũng không quen biết gì Vương Bác Vũ, giữa bọn họ chẳng nói qua lại được mấy câu. Nhưng cái tên này, Lý Cẩn Du từng gặp vô số lần.
Mỗi lần bảng thành tích được dán ở mục thông báo, hạng nhất là cô, hạng hai là Vương Bác Vũ. Bọn họ có lúc chỉ kém nhau 1 điểm, điểm số chênh lệch xa nữa cũng khoảng 10 điểm.
Vương Bác Vũ chưa từng vượt qua Lý Cẩn Du lần nào, cô không biết tâm lý cậu ta thế nào nhưng cô thì luôn ở trong tối sảng khoái.
Sở Bỉnh Văn giảng xong một đề, lại giảng thêm một chút về mấy bài thi gần đây, hai tiếng trôi qua rất nhanh, đám học sinh thu dọn đồ dùng cá nhân chuẩn bị rời đi.
“Lý Cẩn Du ở lại.” Sở Bỉnh Văn nói.
“Dạ?” Lý Cẩn Du cho rằng hôm nay chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, đang muốn chuồn lẹ.
“Ở đây có mấy bài thi tương đối khó, em làm đi, thử giới hạn tối đa của em đến đâu.” Sở Bỉnh Văn lấy ra từ trong túi tài liệu một bài thi.
Lộ Gia Di thương hại vỗ vai Lý Cẩn Du, để lại một câu “Tớ đi nói cho dì biết tối nay cậu tự về” rồi vội vàng rời đi, chỉ sợ Sở Bỉnh Văn cũng bắt cô ấy ở lại.
Sở Bỉnh Văn đóng cửa rồi khóa lại, mời cô vào thư phòng. Lý Cẩn Du không chịu, anh liền bế ngang cô cưỡng chế chuyển vào trong phòng.
Không biết có phải anh cố ý hay không, trong thư phòng có một cái ghế làm việc lớn, Sở Bỉnh Văn ngồi ở trên ghế, giam cô ở trong lòng.
“Đừng giãy dụa, xem đề cẩn thận đi.” Sở Bỉnh Văn cao hơn Lý Cẩn Du rất nhiều, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, anh đưa cho cô một cái bút, bản thân cũng cầm một cái.
“Sỏ Bỉnh Văn! Thầy lên kế hoạch này phải không?” Lý Cẩn Du sao có thể chăm chú xem đề được, tay anh đã chui vào trong quần lót của cô, cái bút kia thì đang đảo quanh đầu v* cô.
“Hửm? Lập kế hoạch gì?” Cô luôn mẫn cảm nên ướt rất nhanh. Tay anh tiến vào trong tiểu huy*t, tìm kiếm chỗ rùng mình kia.
Ký ức của Sở Bỉnh Văn với nơi đó còn mới mẻ, không cần quá tốn sức, cô đã thở dốc. Hạ thân Lý Cẩn Du đột nhiên căng chặt, Sở Bỉnh Văn hình như nhét gì đó vào trong.
“Sai một đề, cao trào một lần.” Sở Bỉnh Văn khẽ cắn lỗ tai cô.
Cuối cùng anh cũng dừng lại, ngồi nghiêm chỉnh giống như một Liễu Hạ Huệ. Lý Cẩn Du tập trung nhìn đề. Quả thực mấy đề này khó nhằn hơn đề cô thường làm rất nhiều, cô sắp nghi ngờ có phải anh lấy tập đề khó thi đại học xen lẫn vào để làm khó cô hay không.
Dị vật trong cơ thể Lý Cẩn Du đi lên một chút, sự tập trung của cô bị phân tán đi rất nhiều, chứ đừng nói đến cô còn đang ngồi trên người anh.
Cô ép bản thân phải nghiêm túc, tiếp đó lại bại dưới tay người đàn ông này mà thở dốc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hoặc là âm thanh xoay bút.
Sống một ngày mà tựa như một năm, cuối cùng cô cũng làm xong, nhảy xuống khỏi ghế, đứng trước tủ sách nhìn. Sở Bỉnh Văn cầm bài lên sửa, khi thì cau mày khi thì giãn ra, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt lên người anh.
“Sai bốn đề.”
Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, như cô dự đoán, quả thực có mấy đề rất khó giải. Khi anh cần bộ đề này, giáo viên lớn tuổi đã nói với anh, thủ khoa năm trước lần đầu làm đề này đã sai sáu đề.
Không hổ là cô.
Lần đầu tiên với thân phận giáo viên Sở Bỉnh Văn có cảm giác tự hào về học sinh của mình.
Lý Cẩn Du bị hình phạt bốn lần cao trào dọa sợ, nhanh chân muốn chạy ra khỏi thư phòng, không ngờ Sở Bỉnh Văn có thể điều khiển trứng rung từ xa. Anh ấn mức lớn nhất ở điều khiển, cô nhanh chóng xụi lơ trên thảm.
“Không nên chạy loạn.” Sở Bỉnh Văn ôm cô vào ngực quay về ghế ngồi. Chân cô dễ dàng bị anh tách ra. Tay anh tiến vào trong quần lót. Áo T-
shirt cũng bị vén lên, một tay Sở Bỉnh Văn tháo móc áo lót, ngón tay ấn lên nụ hoa dựng thẳng.
“Ahh… Huy*t nhỏ… Xin thầy… Đừng như vậy.” Lần đầu tiên cô cảm nhận độ rung của trứng rung. Bụng dưới cô co rút từng hồi, hai chân run rẩy không ngừng.
Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, nước biển chảy ngược, sông núi và đồng bằng dung hòa tạo thành bùn đất, hồ nước khô cạn lại được nước mưa tầm tã rót đầy.
Một lát sau, mặt trời nghiêng mình tỏa ra ánh nắng rực rỡ, cả thế giới yên tĩnh trở lại.
Chợt có tiếng chim hót cũng chỉ có tiếng chim hót mà thôi.
Cô lớn tiếng thở dốc, cũng không còn hơi sức chống đối lại anh, dựa người vào anh.
“Không ngờ được em ra nhanh như vậy.” Sở Bỉnh Văn tạm thời tắt trứng rung, cho cô nghỉ ngơi một thời gian.
Qua khoảng 20 phút, Lý Cẩn Du khôi phục lại đôi chút, mắng anh: “Khốn nạn.”
Sở Bỉnh Văn không giận, anh xoa rối tóc cô. “Có sức mắng tôi rồi, rất tốt.”
Anh giống như con rắn độc ở hang động trong núi, âm mưu cho con mồi một nhát trí mạng.
“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lần hai rồi.” Trứng rung trong cơ thể cô lại vang lên ù ù. “Em còn nợ tôi ba lần, đừng quên.”