Các sĩ tốt dừng chém giết lại lần nữa, quanh Tĩnh sơn thành, kẻ sống sót số lượng không nhiều ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn sương mù đen trên đỉnh đầu.
Sương mù đen chợt sụp xuống, thế như trời sập, cùng trên không tế đàn ngưng tụ thành một bóng đen cao lớn trăm trượng, bộ mặt mơ hồ.
Người có gan nhìn thẳng bóng đen, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Bóng đen trăm trượng giằng co cùng hư ảnh trăm trượng, tựa như hai người khổng lồ khai thiên tích địa.
“Nho thánh!”
Trong bóng đen truyền đến thanh âm to lớn mờ mịt, giống như phẫn nộ, giống như thù hận, giống như thở dài.
Kèm theo thanh âm này, bầu trời vang một tiếng sấm, phong vân biến sắc, bão táp đáng sợ giáng xuống.
“Ngươi sẽ hối hận.”
Thanh âm hư ảo vang dội truyền đến lần nữa.
Ngụy Uyên biết, câu này là nói với hắn.
Hắn im lặng không nói, quay đầu, nhìn thoáng qua chiến trường nơi xa, sĩ tốt Đại Phụng đang chém giết.
Các tướng sĩ chết ở quốc thổ Vu Thần giáo, cùng với đám lính năm xưa chết ở chiến dịch Sơn Hải quan, thứ bọn họ vì nó rơi đầu đổ máu, thứ vì nó da ngựa bọc thây, xét đến cùng chỉ bốn chữ: vì nước vì dân.
Ngụy Uyên ta mang theo bọn họ đi tìm cái chết, vì, chẳng phải cũng là bốn chữ này?
Bóng đen ở cao hướng xuống, lạnh lùng quan sát, tựa như thần linh đang quan sát thương sinh, quan sát con kiến.
Thần linh giận dữ, tất nhiên đáng sợ, nhưng phàm nhân lại có tư cách gì cảm nhận được lửa giận của thần linh đâu, với thần linh mà nói, chỉ là tồn tại một đầu ngón tay có thể ấn chết.
Có gì khác với con kiến.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thần linh công kích còn chưa tới, uy thế đã khiến xương khớp toàn thân Ngụy Uyên nát hết.
Xương sống hắn cong hẳn xuống, như là trên vai khiêng một ngọn núi lớn, khó ngẩng đầu tiếp.
Lúc này, Ngụy Uyên giống như đồ sứ sắp sụp đổ, vốn đã trải rộng vết rạn.
Một màn này, cùng lúc trước Phật môn đấu pháp, kim thân pháp tướng bức bách Hứa Thất An quỳ xuống tương tự cỡ nào.
Giờ khắc này, hắn giống như nghe được Hứa Thất An rít gào, nghe thấy được mấy vạn dân chúng kinh thành rít gào.
Trong mắt Ngụy Uyên bỗng nhiên bắn ra ánh sáng, trong suốt.
Ta cả đời này, không kính thần, không lễ Phật, không tin quân vương, chỉ vì thương sinh.
Thần linh bất nhân, chính là kẻ thù của ta.
Ngụy Uyên từng chút một thẳng người lên, xương khớp cả người hắn vỡ hết, bao gồm xương sống, lúc này có thể thẳng lưng, đại khái là có tín niệm nào đang chống đỡ hắn.
Cửu Châu hôm nay, có rất ít người biết nho thánh vì sao phong ấn Vu Thần.
Có rất ít người biết cao tổ hoàng đế năm đó vì sao lật lọng.
Có rất ít người biết, Vu Thần thời kì thượng cổ, từng ăn mòn Trung Nguyên, đoạn khí vận Nhân tộc.
Ngụy Uyên hắn, không muốn xương sống của văn minh sụp xuống, không muốn Nhân tộc Trung Nguyên đời đời kiếp kiếp cúi đầu làm nô lệ.
Đầu ngón tay ngưng tụ sinh linh giận dữ, từ trên trời giáng xuống.
Hắn run rẩy nâng tay, bàn tay nắm khắc đao, máu tươi đỏ sẫm chảy xuôi như nước.
Một cái tay từ sau lưng vươn tới, cùng hắn cầm khắc đao.
Không biết từ khi nào, hư ảnh khổng lồ cao trăm trượng đã biến mất, nó xuất hiện ở phía sau Ngụy Uyên, giống như là chỗ dựa kiên cố nhất của nhân kiệt vị ngàn năm sau này.
Tay Ngụy Uyên không run nữa.
Ngàn năm trước có nho thánh, ngàn năm sau có Ngụy Uyên!
Vị người đọc sách này hăng hái, trùng quan giận dữ, hướng tới Vu Thần lớn tiếng rít gào:
“Vu Thần ngươi muốn ăn mòn khí vận Đại Phụng ta, muốn cắt đứt khí số Nhân tộc Trung Nguyên ta, đã hỏi Ngụy Uyên ta chưa!”
Ngụy Uyên cầm khắc đao nho thánh, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Khắc đao nở rộ ra hào quang chói mắt.
Cách nho thánh xuất đao một lần cuối cùng, đã trôi qua hơn một ngàn hai trăm năm.
Một đao này, vắt ngang qua ngàn năm thời gian.
Trên đời không có ánh đao kinh diễm như vậy nữa, cũng không có khí phách cởi mở hết ra như vậy nữa.
Lực lượng vượt qua phẩm cấp nổ tung ở trên không tế đàn.
Trời sập rồi.
Bóng đen Vu Thần ngưng tụ ra sụp đổ từng tấc một, tán loạn thành dao động đáng sợ càn quét thiên địa.
Lực lượng này càn quét qua đồi núi, san phẳng đồi núi; Lướt qua đại dương, nhấc lên sóng thần; Cuốn qua thành trì, thành trì hóa thành phế tích.
Nam Cung Thiến Nhu một ngựa dẫn đầu, dẫn dắt trọng kỵ binh rút lui, hai mắt đỏ bừng, bộ mặt vặn vẹo.
Nghĩa phụ, ngươi nhất định phải sống sót.
Kim la, cao phẩm võ phu đám người Trương Khai Thái cũng đang chạy, đang đua với tử vong.
Mọi người đều đang chạy, chạy hoảng hốt không chọn đường.
Thật lâu thật lâu về sau, dư âm này mới tan đi, nơi đi qua, san thành bình địa.
Tổng đàn Vu Thần giáo, Tĩnh sơn thành, từ nay về sau trở thành lịch sử.
Chỉ có tế đàn bị nho thánh phong ấn cùng lực lượng Vu Thần bảo hộ, ở trong trận dao động hủy thiên diệt địa này bảo tồn.
Trong hư không, truyền đến thanh âm mờ mịt, nhưng đã không kỳ vĩ nữa.
Hư ảnh nho thánh phía sau bước một bước vào bức tượng Vu Thần, khe hở nứt nẻ tự chữa trị.
Vu Thần, bị phong ấn lần nữa.
Vì sao?
Ngụy Uyên mỏi mệt xoay người, nhìn phía Trung Nguyên, hắn phát tích ở năm Nguyên Cảnh thứ 6, đánh lui kỵ binh man tộc, nhảy vọt trở thành tân quý Đại Phụng. Sau đó ở trong chiến dịch Sơn Hải quan bày mưu nghĩ kế, đánh thắng trận chiến dịch to lớn thay đổi bố cục Cửu Châu này.
Sau đó tự phế tu vi, vào triều đình, đấu với các đảng phái triều đình, lấy thân phận hoạn quan áp đảo chư công. Vinh quang, công tích, quyền lực, nắm ở trong tay, huy hoàng vô cùng.
Nhìn chung cả một đời của hắn, có rất nhiều chỗ khiến đối thủ nghiên cứu nửa đời người, vẫn không thể lý giải.
Không có con cái, không có người nhà, cô độc.
Vàng bạc tiền tài đám hoạn quan coi là trụ cột tinh thần, hắn coi như bùn đất.
Quan trường chìm nổi mấy chục năm, thực sự vô dục vô cầu?
Ánh mắt Ngụy Uyên giống như xuyên thấu thiên sơn vạn thủy, thấy điện Á Thánh kia ở đỉnh Thanh Vân sơn, thấy tấm bia đá dựng ở trong điện, thấy bốn câu xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Vì sao?
Ngụy Uyên nhẹ nhàng nói: “Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.”
Hắn nhắm mắt, không mở nữa.
...
Mùa thu năm Nguyên Cảnh thứ 37, Ngụy Uyên dẫn mười vạn đại quân công hãm tổng đàn Vu Thần giáo, phong ấn Vu Thần.
Tĩnh sơn thành hóa thành phế tích, mấy chục vạn sinh linh hóa thành tro bụi.
Đây là lần đầu trong lịch sử, thiết kỵ Nhân tộc Trung Nguyên đạp phá tổng đàn Vu Thần giáo.
Sử sách lưu danh.
Mây trắng bay bay, ánh mặt trời ấm áp.
Mặt biển dập dờn ánh sóng đã khôi phục bình tĩnh, gỗ gãy cùng cột buồm theo cuộn sóng, chậm rãi trôi nổi.
Tát Luân A Cổ đứng ở trời cao, quan sát mảnh đất sinh hoạt năm tháng dài lâu, nó đã bị san thành bình địa, ngọn núi đổ sập, thành quách san phẳng.