Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1030: Tống chung (1)



(1. túc trực hầu hạ bên cạnh bậc trưởng bối trong gia đình lúc lâm chung. 2. lo liệu tang sự cho người này.)

Vũ Anh điện đại học sĩ Tiền Thư Tình lẩm bẩm: “Điều, điều đó không có khả năng, không có khả năng...”

Vương thủ phụ giọng điệu khôi phục một ít, trầm giọng nói:

“Ta biết điều này rất khó làm người ta tin tưởng, nhưng trước mắt mà nói, đây là sự thật. Chư vị đại nhân, xin vứt bỏ tất cả cảm xúc không tốt, nghe ta nói hết, trận chiến dịch này đánh rất kỳ quái, tình báo quân sự đã truyền vào trong cung, ở trước buổi chầu sớm, chúng ta bàn bạc trước một phen...”

Gần tảng sáng, các học sĩ thần thái mỏi mệt, thấp thỏm lo âu rời khỏi.

Vương thủ phụ vẫy tay gọi một tâm phúc, mặt không biểu cảm dặn dò: “Phái người đi Hứa phủ một chuyến, nói cho Hứa Thất An tình huống chiến sự đông bắc.”

Không cho tờ giấy, là vì không để lại điểm yếu.

Đợi sau khi tâm phúc lui ra, Vương thủ phụ đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm tối tăm trước khi bình minh, thật lâu không nói, giống như một pho tượng.

Ngụy Uyên, không còn ngươi, sau này triều đình tịch mịch cỡ nào.

...

Trời còn chưa sáng, tiếng đập cửa “đốc đốc” đồng thời đánh thức Chung Ly cùng Hứa Thất An trong phòng.

Người sau đáp lại: “Ai?”

Tiếng của lão Trương gác cổng truyền đến: “Đại lang, có người tìm ngươi, tự xưng là người của nội các.”

Nội các? Vương thủ phụ phái người ở lúc này tìm ta?!

Hứa Thất An lập tức dậy, khoác thêm áo choàng, nói: “Mang ta đi gặp hắn.”

Ra khỏi phòng, đi thẳng tới sảnh ngoài, Hứa Thất An thấy một người trung niên lạ mặt, mặc quan phục, đứng ở trong sảnh.

“Hứa Ngân la!”

Quan viên trung niên theo bản năng, vô ý thức hô lên xưng hô này.

Hứa Thất An đã quen quan niệm “thủ cựu” của người kinh thành, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Vị đại nhân này, tìm ta có chuyện gì?”

Quan viên trung niên nói: “Thủ phụ đại nhân nhờ ta tới chuyển lời cho ngươi.”

Quả nhiên là Vương thủ phụ... Hứa Thất An gật đầu: “Mời nói.”

Quan viên trung niên ngược lại do dự, ấp ủ hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngụy Công, hy sinh ở đông bắc rồi.”

Hứa Thất An sau khi hơi ngẩn ra, ánh mắt chợt sắc bén, nhìn chằm chằm quan viên trung niên, trầm giọng nói: “Nói đùa vậy không buồn cười đâu.”

Câu nói kia nghe vào tai hắn, giống như đang nói: Cha ngươi đã chết.

Nếu không phải hiểu tính cách Vương thủ phụ, Hứa Thất An thậm cho rằng Vương thủ phụ là đang cố ý khiêu khích hắn, nhưng chính bởi vì biết Vương thủ phụ sẽ không làm như vậy, hắn mới càng thêm phẫn nộ, càng thêm hoang mang, càng thêm âm trầm.

Quan viên trung niên hơi cúi đầu, thanh âm trầm thấp, đờ đẫn nói:

“Ngụy Công chết trận ở Tĩnh Sơn thành tổng đàn Vu Thần giáo, mười vạn đại quân, chỉ rút về hơn một vạn sáu ngàn người... Hỏa tốc tám trăm dặm, đêm nay vừa tới.”

Nói xong, rất lâu không được đáp lại, vị quan viên trung niên này nâng mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch.

“Bệ hạ cùng chư công hôm nay thượng triều, nhất định sẽ bàn bạc việc này, tình báo quân sự đến tiếp sau cũng sẽ lục tục tới kinh thành... Lời đã chuyển, vậy, bản quan đi trước.”

Hắn vái, sau đó xoay người rời đi.

...

“Két...”

Chung Ly nghe được tiếng cửa phòng đẩy ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu liếc một cái, thấy là Hứa Thất An đã trở lại, liền yên tâm tiếp tục ngủ.

Chung sư tỷ rất chú trọng giấc ngủ của mình, cái đó không quan hệ với nữ nhân thiếu ngủ sẽ già, chủ yếu là nếu nàng ngủ không đủ, có thể sẽ dẫn tới một ít bệnh tật có tính đột phát, ví dụ như nhồi máu cơ tim, đột tử vân vân.

Nếu như vậy, sống chết chỉ ở trong chốc lát, linh đan diệu dược của Ti Thiên Giám cũng chưa chắc kịp dùng..

Đương nhiên, loại tình huống này là số ít, nhưng Chung sư tỷ kinh nghiệm phong phú, biết tự bảo vệ mình như thế nào, sẽ không để mình đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế.

Trời rất nhanh sáng, Chung Ly nghỉ một lát đúng giờ tỉnh lại, có chút lười biếng ngồi dậy, giãn ra thân thể mềm mại trưởng thành núi non trùng điệp, nàng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người...

Bên bàn sách, có một bóng người ngồi, yên tĩnh như là bức tượng tồn tại từ thời cổ.

Hắn sau khi về phòng liền luôn ngồi ở nơi đó! Chung Ly giật mình, thật cẩn thận nhìn hắn, nam nhân này đột nhiên bày ra một mặt hắn chưa bao giờ có, vẻ mặt hắn cô đơn như vậy? Im lặng như vậy.

Giống một vị lữ khách phiêu bạc ở tha hương.

...

Triều đình lúc này, Kim Loan điện.

Văn võ bá quan ở trong không khí trầm ngưng xuyên qua ngọ môn, qua cầu Kim Thủy, theo thứ tự đứng ở vị trí phù hợp với chức quan của mình.

Chư công đi qua bậc thang, tiến vào Kim Loan điện rộng lớn hoa lệ.

Buổi chầu hôm nay có chút muộn, bởi vì là lâm thời có tình huống khẩn cấp, trời sắp sáng, trong cung mới lần lượt thông báo quan lại kinh thành vào triều, không cho phép lấy bất cứ lý do gì xin nghỉ, bao gồm sinh bệnh, chỉ cần chưa chết, khiêng cũng phải khiêng vào cung.

Khẳng định là gặp việc lớn rồi!

Các quan lại kinh thành đều là lão bánh quẩy, lập tức ý thức được tình huống khẩn cấp.

Chư công đâu vào đấy vào Kim Loan điện, sắp hàng chỉnh tề, yên tĩnh không tiếng động. Lúc này, Vương thủ phụ chậm rãi quay đầu, nhìn bên trái, nơi đó không có một bóng người, nơi đó vốn nên có một bộ áo xanh.

Từ khi Ngụy Uyên xuất chinh tới nay, hắn lần đầu tiên làm ra động tác như vậy.

Bộ phận quan viên sâu sắc như có chút đăm chiêu.

Một khắc đồng hồ sau, Nguyên Cảnh đế từ hậu điện tiến vào. Hắn không mặc đạo bào nữa, mà là một bộ long bào vàng tươi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyên Cảnh đế, chư công đều ngây người, vị lão hoàng đế tóc đen trở lại, khí sắc hồng nhuận tu đạo có thành tựu này, lúc này giống như một vị lão nhân vừa gặp đả kích trọng đại trong cuộc đời.

Đôi mắt hắn ẩn hàm ảm đạm không ánh sáng cực kỳ bi ai, làn da hắn khô khốc thiếu ánh sáng, cả người hết sức tiều tụy.

Cái này... Con ngươi chư công co rụt lại.

Lão hoạn quan bước ra khỏi hàng đúng lúc, cao giọng nói: “Có việc khởi tấu.”

Vừa dứt lời, Vương thủ phụ bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói:

“Bệ hạ, đông bắc truyền đến cấp báo, Ngụy Uyên dẫn quân xâm nhập lòng địch, công hãm tổng đàn Vu Thần giáo, vì nước hy sinh thân mình. Mười vạn đại quân, chỉ rút về hơn một vạn sáu ngàn người...”

Trong điện, là những khuôn mặt dại ra cứng ngắc, vài giây sau, Kim Loan điện sôi trào, tiếng xôn xao nháy mắt nổ tung.

“Yên lặng!”

Lão thái giám vung roi, quật ở mặt sàn trơn bóng, tiếng bốp bốp vang vọng.

Lại như thế nào cũng không đè nén được tiếng xôn xao của chư công.

Chính như Vương thủ phụ thất thố khi chợt nghe tin dữ, chư công cũng thế, có một số việc, không phải lòng có tĩnh khí, thì thật sự có thể tĩnh được.

Mười vạn đại quân gần như tổn hại hết, cái này không thể nghi ngờ là đả kích như một gậy vào đầu, thậm chí dao động nền tảng lập quốc của Đại Phụng.

Mà nguyên nhân thật sự khiến chư công tâm tình dao động, tập thể thất thố, là vị thần quân sự Đại Phụng kia, bộ áo xanh kia hy sinh thân mình.