Buổi chầu sớm kết thúc chưa bao lâu, một tờ giấy thông qua con đường bí ẩn truyền qua nhiều tầng, cuối cùng rơi vào trong tay thị vệ trưởng Đức Hinh uyển.
Hắn mở ra nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt biến đổi hẳn, chạy vội về phía phòng ngủ của Hoài Khánh.
Lúc này Hoài Khánh đã rời giường, ngồi ở phòng ngoài hưởng dụng bữa sáng, nàng nhìn thị vệ trưởng vội vàng chạy tới, dừng ở ngoài cửa, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Thị vệ trưởng không nói, vượt qua bậc cửa, nơm nớp lo sợ đưa tờ giấy lên.
Hoài Khánh nhíu mày, mang theo một chút nghi hoặc, tiếp nhận tờ giấy bắt đầu đọc.
Chỉ thấy, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của nàng từng chút một tái nhợt đi, ngay cả môi cũng mất đi màu máu.
Cứ như vậy thật lâu thật lâu, nàng choàng tỉnh, tựa như nhớ tới cái gì, thất thanh nói: “Mẫu hậu!!”
Hoài Khánh nhanh chóng đứng dậy, chạy khỏi phòng ngủ, tới thư phòng, từ trong một quyển sách sử rút ra một phong thư.
Nàng mang thư thu vào ở trong tay áo, xách làn váy, lại chạy đi thư phòng.
Thư là Ngụy Uyên trước khi xuất chinh cho nàng, lúc ấy còn có một câu nhắc nhở:
“Phong thư này, ở thời điểm thích hợp giao cho mẫu hậu ngươi.”
Cái gì là thời điểm thích hợp, Hoài Khánh lúc ấy chưa hiểu, bây giờ, nàng đã hiểu.
Nàng là một đường chạy như điên đến cung Phượng Tê, hai cung nữ đuổi theo ở phía sau thở hồng hộc, chống hông, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không sống được nữa.
Trong cung Phượng Tê, hoàng hậu ngồi ở trước bàn pha trộn hương liệu. Nàng mặc hoa phục kim la túc loan, đầu đội tiểu phượng quan, xinh đẹp động lòng người, ung dung quý giá.
Vị tuyệt sắc mỹ nhân ở sâu trong hậu cung này, tựa như ngay cả thời gian cũng không nỡ hủy hoại dung nhan khuynh thế của nàng.
Toàn bộ kinh thành, trừ hoàng hậu lúc trẻ tuổi so với ta kém một bậc, nữ tử khác, đều so với ta kém mười bậc trăm bậc —— trích lời Mộ Nam Chi
Đây là đánh giá phi thường cao.
Bởi vì ở trong mắt vương phi, nữ tử thiên hạ chỉ có hai loại, một loại là Mộ Nam Chi, một loại là nữ tử trong thiên hạ.
Có thể khiến một người tự kỷ cuồng như vậy thừa nhận giá trị nhan sắc, có thể nghĩ mà biết.
“Nghĩ như thế nào đến thỉnh an ta?”
Hoàng hậu thấy con gái tới, cười cười.
Nàng cười tao nhã, đoan trang quý giá, cũng chưa bởi vì con gái đến bày ra quá nhiều nhiệt tình.
Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu kia, dịu dàng, đoan trang trước sau như một.
Ở trong mắt người ngoài, hoàng hậu là nữ tử dễ thân cận, tính cách dịu dàng, như mẫu nghi thiên hạ thật sự.
Ví dụ như Hứa Thất An từng khoa trương khắp nơi hoàng hậu tính tình dịu dàng không làm ra vẻ gì hết, cùng với càng nhiều người giống hắn.
Nhưng ở trong mắt Hoài Khánh, đây mới là lạnh nhạt thật sự.
Trong ấn tượng của Hoài Khánh, mẫu hậu này vĩnh viễn là đoan trang hơn nữa lạnh nhạt, dịu dàng lại rụt rè, rụt rè tới mức ngay cả nàng đứa con gái này cũng rất khó tới gần.
“Ngụy Công, chết trận ở tổng đàn Vu Thần giáo rồi.”
Hoài Khánh lời ít mà ý nhiều.
Sau đó, nàng nhìn thấy vị nữ nhân tao nhã đoan trang, làm hoàng hậu làm tới mức không bắt bẻ được gì này, lần đầu mất đi phong thái.
“Ngươi nói dối!”
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, mắt phượng trợn trừng, ánh mắt nhìn Hoài Khánh không giống nhìn con gái, mà là kẻ thù.
Hoài Khánh chăm chú nhìn mẫu thân, trong đôi mắt sáng như nước mùa thu hiện lên bi thương.
Thứ Hứa Thất An có thể đoán được, nàng tự nhiên cũng có thể đoán được, trong vụ án Phúc phi, đã nói rõ rất nhiều thứ.
Nàng mang phong thư đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Ngụy Công trước khi xuất chinh, bảo con chuyển thư cho người.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Bước ra khỏi bậc cửa, rời phòng, nàng chưa lập tức rời khỏi, ở trong đình viện chờ đợi một lát, thẳng đến lúc bên trong truyền đến tiếng khóc xé tim xé phổi của hoàng hậu.
Từng tiếng trào máu, đau thấu nội tâm.
Hoài Khánh ngẩng đầu, trong ngày mùa thu tiêu điều, giữa tầng mây màu trắng, tựa như lại thấy được nam nhân ôn hòa nho nhã kia.
Ngụy Công, ngươi và bà ấy, rốt cuộc có chuyện xưa thế nào...
...
Hứa gia, lại một lần tới thư viện Vân Lộc, chuyển cả nhà lánh nạn.
Hứa Linh m bị thẩm thẩm kéo, không tình nguyện lên núi, hai hàng lông mày mờ nhợt nhăn lại, lớn tiếng chất vấn: “Mẹ, mẹ lại muốn đưa con tới nơi này đọc sách sao?”
Thẩm thẩm hầm hừ nói: “Không, mẹ đã từ bỏ con rồi.”
Hứa Linh m dùng sức nhảy nhót, mặt mày hớn hở: “Mẹ đối với con tốt nhất.”
Ta sao lại sinh ra đứa con gái không có tiền đồ như vậy... Thẩm thẩm thiếu chút nữa bị nó chọc tức phát khóc.
Đến thư viện, bọn họ ngựa quen đường cũ đi tiểu viện hai lần trước từng ở.
Sau khi an bài xong người nhà, Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân sóng vai rời khỏi sân, thấy viện trưởng Triệu Thủ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn.
“Ngụy Uyên trước khi xuất chinh, nhắc nhở ta bảo quản hai món đồ, bảo ta ở thời điểm thích hợp giao cho ngươi.”
Triệu Thủ từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Hứa Thất An, nói: “Đây là thư hắn để lại cho ngươi.”
Một món đồ khác, ông chưa nhắc.
Hứa Thất An cũng chưa hỏi, tiếp nhận thư, thu vào trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người ngự kiếm mà đi.
...
Biên cảnh Tương Châu, Ngọc Dương quan.
Tiếng kêu thê lương của Khiết Cẩu quanh quẩn ở phía chân trời, ở bầu trời nơi cực xa, lượn quanh từng vòng một.
Đầu tường, các sĩ tốt rụt cổ, một vị Bách phu trưởng “khạc” phun ra một cục đờm, hùng hổ mắng: “Tạp chủng Viêm Quốc, lại tới diễu võ dương oai.”
Mục tiêu quá cao quá xa, vượt qua tầm bắn của cung nỏ, phi thú thám báo rất có kinh nghiệm, không cho cao phẩm võ phu của Đại Phụng cơ hội, vừa thấy không thích hợp, liền lập tức để Khiết Cẩu bay đi.
Cho dù là tứ phẩm cao thủ, cũng không có khả năng ngự không đuổi theo loại dị thú lấy tốc độ sở trường này.
Bách phu trưởng quay sang nhìn về phía binh lính sĩ khí hạ thấp, tức không biết đánh vào đâu, mắng:
“Đáng chết, nhìn xem bộ dáng bây giờ của các ngươi, giống như phế vật vợ bị kẻ khác ngủ mất, lấy ra khí thế của các ngươi. Ngụy Công mang theo các huynh đệ công hãm Tĩnh Sơn thành. Tĩnh Sơn thành đó, tổng đàn Vu Thần giáo.
“Đừng nói Đại Phụng chúng ta, cho dù là Đại Chu, cái này cũng là một lần đầu, là sẽ viết vào sách sử. Biết cái này ý nghĩa thế nào không? Các ngươi đám thô bỉ này.”
Sắc mặt vị Bách phu trưởng này nháy mắt suy sụp, thời gian rất lâu không nói gì.
Chiến tranh đánh thắng rồi sao?
Ở trong mắt các binh lính theo quân xuất chinh này, thắng rồi, cũng đánh tận nội địa Viêm Quốc, công hãm tổng đàn Vu Thần giáo, thắng lợi như vậy, đừng nói là hơn tám vạn mạng người, cho dù là mười vạn, hai mươi vạn, cũng là có lời.
Người Vu Thần giáo chết đi trong lần chiến dịch này, người thường cộng thêm sĩ tốt, tổng số đã tới trăm vạn.