“Đối với người một thế hệ đó của chúng ta mà nói, Ngụy Công còn, lòng quân còn. Hắn là loại người làm người ta cam tâm tình nguyện chịu chết.” Hứa Bình Chí thở dài:
“Các ngươi người trẻ tuổi một thế hệ này, rất khó hiểu được chúng ta năm đó. Nhưng, các ngươi sớm hay muộn sẽ thể nghiệm được. Ừm, chờ đánh xong Vu Thần giáo.”
“Ta nghe nói, chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, bệ hạ tự mình ở đầu tường nổi trống?” Lại một vị Ngự Đao vệ hỏi.
“Chiến dịch Sơn Hải quan, liên quan đến quốc gia tồn vong, tự nhiên là khác. Một lần này, không nhìn thấy nữa.” Hứa Bình Chí tiếc hận nói.
Phía sau Ngụy Uyên, Khương Luật Trung đám lão nhân từng tùy tùng Ngụy áo xanh xuất chinh, nghe thấy dân chúng bên đường thảo luận, không khỏi nhớ tới năm đó.
Lúc chiến dịch Sơn Hải quan, Đại Phụng dốc binh lực cả nước đưa vào chiến tranh, bộ long bào kia tự mình đứng ở đầu tường nổi trống tiễn, vinh quang cỡ nào.
Nếu bệ hạ có thể lại nổi trống tiễn, thật là tốt biết bao!
Một đám lão nhân năm đó nghĩ từ đáy lòng.
Chỉ là bệ hạ không phải vị minh quân kia của năm đó, Nguyên Cảnh Đế lúc đó, anh minh thần võ, chăm chỉ chính vụ, quét sạch bệnh trầm kha thời kì tiên đế.
Bệ hạ bây giờ, trầm mê tu đạo, bỏ bê triều chính nhiều năm.
Đã sớm cảnh còn người mất.
Trên đầu tường, quan văn lấy Vương Trinh Văn cầm đầu, võ tướng lấy mấy vị công tước cầm đầu, cùng với các tôn thất lấy thái tử cầm đầu, ở đầu tường xếp thành hàng ngang, yên lặng nhìn chăm chú vào đội ngũ chậm rãi đến ở cuối trục đường chính bên dưới.
“Nhớ năm đó, Ngụy Uyên xuất chinh, bệ hạ tự mình lên đầu tường, nổi trống tiễn, mới khiến trên dưới kinh thành, vạn người một lòng.” Vương Trinh Văn cảm khái nói.
Các lão thần từng trải qua chiến dịch Sơn Hải quan hơi hoảng hốt.
“Ta nói vì sao đầu tường không ai đánh trống, thì ra là không ai có tư cách nữa.” Binh bộ thượng thư giật mình nói.
Hai mươi năm trước, hắn còn chưa phải quan lại kinh thành, đang nhậm chức ở nơi khác.
Nghe vậy, đám người thái tử, tứ hoàng tử ánh mắt hơi nóng lên, nếu có thể noi theo phụ hoàng năm đó, nổi trống tiễn, vậy sẽ cực kỳ nổi bật.
Nhưng, đại bộ phận tôn thất chỉ là tùy tiện nghĩ chút thôi, không dám thật sự làm như vậy.
Hiện trường có thể làm chuyện này, chỉ có hai người, một vị là đông cung thái tử, một vị là con trai trưởng tứ hoàng tử hoàng hậu sinh ra.
Bên cạnh thái tử, Lâm An mặc trang phục cung đình màu lửa đỏ mím mím môi, tưởng tượng thấy hình ảnh đó, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc:
“Phụ hoàng năm đó, nhất định tư thế oai hùng vô song.”
Thật muốn lại thấy cảnh phụ hoàng nổi trống tiễn.
Hoài Khánh cũng lộ ra một chút chờ mong, cái gì là vạn chúng chú ý, hào quang vạn trượng?
Tên đề bảng vàng trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố tính là một cái, trên hội thơ làm ra tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau cũng tính, Ngụy Uyên lúc này tính là một, năm đó phụ hoàng mặc long bào lên đầu tường, nổi trống vì vạn quân, cũng tính là một.
Thái tử cùng tứ hoàng tử có chút động lòng rồi.
“Phụ hoàng đã không đến, vậy bản cung liền tự mình nổi trống. Đại quân xuất chinh, sao có thể không ai đánh trống?” Thái tử kích động nói.
Hắn biết làm như vậy sẽ có sự vượt giới hạn nhất định, nhưng loại chuyện này dù sao không phải cấm kỵ trên lễ chế, cho dù phụ hoàng biết, nhiều lắm cũng là không vui. Mà hắn có thể tranh thủ tiếng tăm thật lớn.
Sau khi cân nhắc, thái tử liền có chút nóng lòng muốn thử.
Tứ hoàng tử nhíu nhíu mày, đang muốn phản bác, liền nghe Hoài Khánh truyền âm nói: “Tứ ca, tư cách của ngươi không đủ.”
Tứ hoàng tử tức giận truyền âm: “Vậy ai còn có tư cách?”
Nói tới, tứ hoàng tử ở trong một đám hoàng tử, xem như tương đối xuất sắc, hắn là thất phẩm võ giả.
Hoài Khánh lắc đầu, chưa trả lời.
“Thái tử điện hạ!”
Vương Trinh Văn ngăn cản một phen, cản đường thái tử đi về phía trống lớn, hòa nhã nói:
“Về thân phận mà nói, ngài làm như vậy không thỏa đáng, sẽ làm bệ hạ không vui. Về danh vọng mà nói, ngươi thiếu chút tư cách. Về Ngụy Uyên mà nói, ngài vẫn là thiếu chút tư cách.”
Thái tử nhíu nhíu mày: “Vậy theo thủ phụ đại nhân thấy, ai có tư cách?”
Ánh mắt Vương Trinh Văn lướt qua bờ vai của hắn, nhìn về phía chỗ bậc thang, cười lên: “Người có tư cách đến rồi.”
Mọi người quay phắt đầu lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi, hông đeo trường đao mà nói. Bước chân hắn đi rất chậm, thị vệ hai bên như đối mặt đại địch, cả người run rẩy, cố gắng muốn rút đao, nhưng như thế nào cũng không rút ra được.
Trong đôi mắt đẹp của Hoài Khánh cùng Lâm An không hẹn mà cùng hiện lên ánh sáng.
“Hứa Thất An!”
Trong huân quý, có người nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Hứa Thất An không để ý tới, chỉ hướng Vương Trinh Văn gật gật đầu, liền đi thẳng về phía trống lớn.
Tứ hoàng tử ánh mắt khẽ động, giữ im lặng.
Thái tử ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, chắn ngang trước người, cản đường.
“Thái tử ca ca, ngươi mau nhường đường.” Lâm An nghĩ cho người ngoài, đẩy hắn một phát.
Về thân phận mà nói, hắn làm như thế nào cũng không cần cố kỵ phụ hoàng. Về thanh danh mà nói, dân chúng kinh thành hoan hô ca tụng đối với hắn. Với Ngụy Uyên mà nói, hắn quá có tư cách rồi... Thái tử hừ nhẹ một tiếng, đi sang một bên.
Hứa Thất An rút ra dùi trống, dùng sức đánh trống.
...
“Thùng!”
“Thùng thùng!”
“Thùng thùng thùng...”
Đầu tường truyền đến tiếng trống, đầu tiên là một tiếng vang nặng nề, ngay sau đó là hai tiếng, sau đó tiếng trống dày đặc như mưa, từng tiếng quanh quẩn ở phía chân trời.
Bao gồm Ngụy Uyên ở trong, mọi người hoặc ngẩng đầu, hoặc liếc mắt, nhìn về phía tường thành.
Trên tường thành, có người nổi trống!
“Nhìn kìa, là Hứa Ngân la!”
Trong đám người truyền đến tiếng la kinh hỉ.
“Là Hứa Ngân la đang đánh trống.”
“Hứa Ngân la đang nổi trống tiễn đại quân kìa.”
Cảm xúc của dân chúng lập tức tăng vọt, lớn tiếng hò hét, lan tỏa nhiệt tình.
Lâm An khi thì nhìn dân chúng bên dưới, khi thì nhìn bóng lưng Hứa Thất An, nàng cười sáng lạn lại hồn nhiên.
Khóe miệng Hoài Khánh hơi cong lên.
Đám người Khương Luật Trung nheo mắt, nhìn bóng người trẻ tuổi cao ngất trên tường thành, nghe dân chúng hoan hô trào dâng, không hiểu sao có chút hoảng hốt.
Năm đó bộ long bào kia ở đầu tường nổi trống, dân chúng trong thành hoan hô như sôi trào.
Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt, người nổi trống đã thay đổi, dân chúng hoan hô như cũ.
Bọn họ im lặng một lát, đột nhiên lộ ra nụ cười phát ra từ trong lòng.
Ngụy Uyên ngẩng đầu, chăm chú nhìn người trẻ tuổi đầu tường, trong ánh mắt ẩn chứa tang thương hiện lên một tia vui mừng.
Hai mươi năm trước có Ngụy Uyên, hai mươi năm sau có Hứa Thất An.