Phục Hy viện đã có hơn ngàn năm lịch sử, 21 đời Chưởng môn, đã cứu thế giới này, từng đánh kẻ diệt thế, từng đánh thần tiên, còn từng đảo loạn trật tự tu chân giới, vị Chưởng môn nào đó làm tiêu hao hết linh khí trăm năm của tu chân giới, khiến toàn bộ việc tu hành của tu chân giới thụt lùi lại mấy trăm năm, cũng từng cho ra đại ma đầu, hay tuyệt thế đại ma vương ghi vào trong sử sách, bao mưa gió trôi qua, hiện giờ trong viện chỉ có hơn một trăm đệ tử, ba vị trưởng lão, một Chưởng môn.
Người của Phục Hy viện vai gánh nhiệm vụ khó khăn nhất, hành động liều chết nhất.
Trong thời gian dài Phục Hy viện không mở ra cho người ngoài, nhưng sẽ cố định chọn một vị hành tẩu ở nhân thế, trảm yêu trừ ma, giữ liên lạc với thế giới bên ngoài.
Người nhập thế nối tiếp nhau, nhưng hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Đường Trĩ đi ở phía trước, khua chiêng gõ trống, la lớn: "Mọi người về rồi!"
Giọng hắn ta vừa cất lên, các đệ tử Phục Hy viện dạo này vô cùng nhàm chán nhao nhao mở cửa đi ra.
"Ngươi chạy cái gì! Ta sắp hồ rồi!"
Tất nhiên, trong số đó cũng có người muốn mượn cơ hội này để tránh thua tiền đánh bạc.
Tiếng bước chân từ từ trở nên dày đặc.
Lâm Kiến hơi sợ mà tiến đến gần Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nhìn y đến gần, duỗi cây quạt ra.
Lâm Kiến vừa bực mình vừa buồn cười nắm lấy một đầu cây quạt.
Có tiếng hét của Đường Trĩ, không lâu sau đại sảnh của Phục Hy viện đã đầy ắp người. Bọn họ thấy bọn A Nhất thì rối rít bắt tay, làm lễ chào kính trọng.
"A Nhất sư huynh vất vả rồi."
"A Nhị vất vả rồi."
"Thiên sư huynh vất vả rồi."
"A Nam ngươi không gây thêm phiền phức đó chứ?"
"Thập Phương, vết thương trên mặt A Nam là do ngươi đánh đúng không?"
"A Cúc, không cần phải nói, ngươi hoàn toàn không phát huy được tác dụng nhỉ?"
Bọn họ lần lượt chào hỏi nhau.
Sau đó cùng xếp hàng, hô to: "Chào đại sư huynh!"
Đường Trĩ đang lau ghế dựa.
Hạ Trường Sinh tiếp nhận đãi ngộ này như lẽ đương nhiên.
Từ ý nghĩa nào đó, Lâm Kiến bội phục Hạ Trường Sinh, vậy mà hắn có thể mặt không đỏ tim không run khi đối diện với tình thế như vậy.
"Lần này các huynh ra ngoài chiêu sinh, quả nhiên là không tìm được người nào." Một đệ tử vỗ vai Thanh Lan, tiếc rẻ lắc đầu.
"Không sao, chúng ta hoàn toàn không trách mọi người."
"Thật sự không được thì rút thăm, hoặc là tiến hành đại hội luận võ đi, người thua cuối cùng sẽ đi theo đại sư huynh, hầu hạ huynh ấy."
Mọi người ta một câu ngươi một câu, sau đó rất tán đồng mà gật đầu.
"Không sao, không sao." Bọn họ an ủi hai mươi người nọ.
Lâm Kiến hơi nghi ngờ chỉ vào chính mình.
A Nhất đẩy Lâm Kiến ra ngoài.
"Bọn ta tìm được rồi." Thập Phương nói.
Mọi người ngạc nhiên.
"Ta tên là Lâm Kiến." Lâm Kiến khẽ gật đầu, sau đó quan sát bọn họ.
"Ồ!" Các đệ tử cảm thấy đây đúng là hướng đi làm người rung động.
"Đại sư huynh cũng đồng ý." A Nhị bổ sung.
"Cha mẹ ơi!"
Trong đám đệ tử có mấy người chạy nhanh ra ngoài, đều tự đi tìm người.
"Chưởng môn!"
"Nhị sư bá!"
"Sư phụ!"
"Tứ sư thúc!"
"Bọn A Nhất sư huynh tìm được kẻ chết thay rồi!"
Lâm Kiến tỏ vẻ: "Ta muốn về nhà quá."
Y cảm thấy ở đây hình như có vấn đề lớn.
"Ngươi... Ngươi muốn về nhà sao?" Một đệ tử nghe được Lâm Kiến nói, bị đả kích rất lớn.
"Vì sao muốn về nhà? Là chỗ này quá nóng hả?" Một đệ tử khác kích động nắm bả vai Lâm Kiến, sau đó kêu chung quanh: "Nhanh lên! Ai làm cái Phong chú đi, để tiểu đệ tử mát mẻ một chút!!!"
"Không phải đâu! Ta nghĩ là y đói quá đó, ăn nhé?"
"Cũng không phải! Trẻ con đều như thế này, hành động theo cảm tính nhất thời, chúng ta cứ đánh ngất y, sau đó nhốt lại, rồi thôi miên y, vậy là có thể có được đệ tử chúng ta mong muốn!"
"Ngươi sẽ bị bắt vào quan phủ..."
"A!" Tên đệ tử đang kéo y đánh tới.
Lâm Kiến sợ hãi lùi về sau một bước.
"Ta đã nói với ngươi rồi." Hạ Trường Sinh uống ngụm trà lạnh, dương dương tự đắc.
Ở nơi này, người nào không có chút bệnh là không ở được.
Một đệ tử khác đang quạt gió cho Hạ Trường Sinh.
So với đám người này, Lâm Kiến chợt cảm thấy, Hạ Trường Sinh là người bình thường đến cỡ nào, chỉ cần hắn không nhắc đến chuyện tóc và y phục thì vẫn có thể giao lưu được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Kiến lùi đến bên cạnh Hạ Trường Sinh, trán đổ mồ hôi.
"Nóng hả?" Hạ Trường Sinh híp mắt huơ cây quạt, quạt cho y.
"Động tác này của ngươi làm ta cảm thấy đáng sợ nhất." Từ khi quen biết Hạ Trường Sinh đến nay, Lâm Kiến chưa từng thấy hắn phục vụ ai.
Hạ Trường Sinh thổi Lâm Kiến một cái, thổi bay tóc của y.
Lâm Kiến đỏ mặt.
Tuy y biết Hạ Trường Sinh nhìn thấy y rơi vào cảnh khốn cùng nên mới cố ý đùa, nhưng y rất khó mà không thẹn thùng.
Lúc bọn họ đang ầm ĩ, ngoài sảnh lớn vang lên tiếng bước chân.
"Chưởng môn và hai vị trưởng lão đến rồi."
"Nhị sư huynh và tam sư tỷ bế quan tu luyện cũng đến."
Hạ Trường Sinh nghiêng mặt đi.
Lâm Kiến cảm thấy dường như hắn có chút không vui, tại sao?
Năm người mới đến, ba người lớn tuổi hơn chút, hai người nhỏ tuổi hơn chút.
"Các ngươi thật sự chiêu mộ được đệ tử mới?" Người kinh ngạc nhất là Hoàng Tuyền Lưu, lão không ngờ những đệ tử này thật sự xuất sắc như vậy: "Rất tốt, may mà ta đã chuẩn bị trước, các ngươi tìm được bao nhiêu đệ tử, nếu số người không quá nhiều thì hôm nay chúng ta có thể làm thủ tục vào viện."
Đi theo bên cạnh Hoàng Tuyền Lưu và Phương Cảnh Tân là một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục thêu đầy bướm, bà cầm ống tay áo lên che nửa khuôn mặt mình, phát ra tiếng cười kỳ quái, nói: "Đám đệ tử này ta đã chơi chán rồi, nếu các ngươi tìm được nhiều đệ tử thì chia cho ta mấy người đi, ta dùng phương pháp mới dạy bảo bọn nó."
Nữ tử này là tam sư muội của bọn Phương Cảnh Tân, người ta gọi là Điệp Mỹ Nhân, họ Điệp, tên thật là Mỹ Nhân. Bốn sư huynh đệ Phương Cảnh Tân, lão đại làm Chưởng môn, lão nhị quản tiền bạc, lão tam phụ trách huấn luyện phần lớn đệ tử Phục Hy viện, lão tứ nằm ườn ở Tàng Thư các không ra khỏi cửa.
"Rốt cuộc là các ngươi tìm được bao nhiêu người?" Hoàng Tuyền Lưu hỏi tới.
Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó đẩy Lâm Kiến bên cạnh Hạ Trường Sinh đến trước mặt ba người họ.
"Ôi chao, rất đáng yêu." Điệp Mỹ Nhân vô cùng hài lòng.
"Còn đâu nữa?" Hoàng Tuyền Lưu nhíu mày.
Mọi người cùng đưa ngón trỏ ra, cùng chỉ vào Lâm Kiến.
Chỉ một thôi.
Hoàng Tuyền Lưu bị đả kích lớn.
Lâm Kiến mới là người bị đả kích đó được không hả? Không ai nhìn thấy y sao? Y không đến mức không có cảm giác tồn tại đâu nhỉ?
"Các ngươi ra ngoài hơn nửa tháng, trong viện nhận được một chồng thư khiếu nại, các ngươi hùng hổ đi, sau đó kết quả thì..." Ngón tay Hoàng Tuyền Lưu run rẩy, chỉ vào Lâm Kiến.
Chỉ đây thôi?
"Rốp." Phương Cảnh Tân tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Hoàng Tuyền Lưu, vươn tay ra, không chút do dự bẻ gãy ngón tay của lão.
Hoàng Tuyền Lưu: "..."
"Không có lịch sự." Lúc Phương Cảnh Tân dạy dỗ ai đó, giọng điệu đều dịu dàng.
Hoàng Tuyền Lưu bụm ngón tay của mình lại, sau đó dùng pháp lực phục hồi ngón tay như cũ. Dù lão hoàn toàn khinh thường vết thương nhỏ thế này, nhưng Chưởng môn đại sư huynh của lão không khỏi quá ác độc rồi.
Phương Cảnh Tân cười híp mắt rồi ngồi xuống.
Lâm Kiến hoảng sợ, y cảnh giác lùi về sau một bước.
Cảm giác người này mới là nhân vật tàn nhẫn.
"Con có thể đến đây, ta thật sự rất vui." Phương Cảnh Tân hòa ái dễ gần, ông cười nhìn vào mắt Lâm Kiến: "Ta có thể hỏi con tên gì không?"
"Con tên Lâm Kiến ." Lâm Kiến thu nét mặt lại, đối mặt với Phương Cảnh Tân.
"Tên hay." Phương Cảnh Tân khen, sau đó nhìn Hạ Trường Sinh ngồi một bên: "Trường Sinh, con cảm thấy thế nào?"
"Là ngài thu đồ đệ, không phải con thu đồ đệ, không cần lúc nào cũng hỏi ý kiến của con." Hạ Trường Sinh hờ hững nói.
Rõ ràng nguyên nhân chủ yếu chính là ngươi!
Mọi người cùng khinh bỉ Hạ Trường Sinh.
"Hửm? Chưởng môn đại sư huynh muốn thu đệ tử sao? Không cần thiết đâu." Điệp Mỹ Nhân nhìn móng tay, khoan thai nói: "Nếu chỉ đến để ở cùng thằng nhóc phiền phức kia, giao cho ta là được rồi, ta bảo đảm dạy dỗ y ngoan ngoãn."
Khóe miệng Lâm Kiến giật một cái.
Rốt cuộc những người này muốn cải tạo y thành bộ dạng gì thế?
"Không, người này là đệ tử của ta, vì nguyên nhân này nên ta mới gọi Xuân Đông và Ngọc Trang đến."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Trường Sinh nhìn qua, hai người trẻ tuổi đi theo của Phương Cảnh Tân đến, một người tên là Hạ Xuân Đông, một người tên Bích Ngọc Trang, là nhị sư đệ và tam sư muội của hắn. Dù bối phận là vậy, nhưng quan hệ giữa Hạ Trường Sinh và họ không tốt đẹp gì, dường như Hạ Xuân Đông cảm thấy hắn nhất định sẽ kế thừa vị trí Chưởng môn tiếp theo nên vô cùng khắc nghiệt với hắn, cả ngày bắt lỗi hắn, bảo hắn tu thân dưỡng tính, nhất định phải bồi dưỡng tính tình tốt, làm người tốt.
Hạ Trường Sinh khinh thường, tính tình của hắn siêu tốt, người cũng siêu thân thiện, hắn đã không thể tiến thêm được bước nào nữa.
Còn Bích Ngọc Trang, chìm đắm trong tu hành, bế quan lâu dài, mười năm không gặp được năm lần. Hạ Trường Sinh có thể nhớ tên nàng đã rất không dễ dàng rồi.
"Đại sư huynh, muội cũng ở đây nè." Cố Phương nhảy ra.
"Muội cản tầm nhìn của đại sư huynh." Đường Trĩ ấn Cố Phương xuống.
Năm người bọn họ, chính là năm đệ tử của Phương Cảnh Tân, Chưởng môn đương nhiệm của Phục Hy viện.
Phương Cảnh Tân ngồi ở chủ vị, nhóm Hạ Trường Sinh chia ra đứng ở phía sau ông.
Hoàng Tuyền Lưu ngồi bên trái Phương Cảnh Tân, Điệp Mỹ Nhân ngồi bên phải, các đệ tử ở đây cũng chia ra đứng ở phía sau sư phụ của mình. Trong nhất thời, chỉ liếc mắt đã có thể phân biệt được, Phương Cảnh Tân có năm đệ tử, bên Hoàng Tuyền Lưu có khoảng hơn ba mươi đệ tử, số còn lại đều là đệ tử của Điệp Mỹ Nhân.
Lâm Kiến đứng giữa sảnh lớn, không thuộc về ai, có hơi mờ mịt quan sát chung quanh một vòng, cuối cùng, đôi mắt y dừng trên người duy nhất mà y biết, Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đang mở quạt che nửa khuôn mặt, muốn giấu sự thất thần của mình. Khi hắn cảm nhận được tầm mắt của Lâm Kiến cùng với cảm giác bất an chất chứa trong ánh mắt đó, hắn chậm rãi gập quạt lại.
Vậy nên Lâm Kiến thấy được khuôn mặt khiến mình an tâm.
Mặc cho trời sập đất nứt, Hạ Trường Sinh vẫn mang khuôn mặt đắc ý vênh váo đó.
Hắn hơi mỉm cười, xấu xa lại mỉa mai.
"Nếu không có đệ tử của ta, nhanh làm theo quy trình đi." Điệp Mỹ Nhân không muốn lãng phí thời gian.
"A a a, để con chủ trì, con đã làm một lần rồi." Đường Trĩ tự đề cử mình.
"Được." Tất cả mọi người đều đồng ý.
"Phải quỳ hả?" Lâm Kiến khẽ hỏi Đường Trĩ đi đến bên cạnh mình.
"Không cần không cần." Giọng điệu của Đường Trĩ vô cùng tùy tiện, sau đó hắn ta kéo Lâm Kiến đi đến trước mặt Điệp Mỹ Nhân.
"Đây là tam sư muội của Chưởng môn, Điệp Mỹ Nhân, phụ trách quản lý đệ tử Phục Hy viện và phòng vệ, gọi tam sư thúc." Đường Trĩ giới thiệu.
"Tam sư thúc." Lâm Kiến hơi lờ mờ, nhưng vẫn nghe lời mà gọi.
"Ngoan, sau này phải trông anh tuấn hơn chút." Điệp Mỹ Nhân cho y một vật.
Lâm Kiến nhận lấy, là bao lì xì.
Lâm Kiến: “…”
Ăn tết à?
"Nào, đây là nhị sư đệ của Chưởng môn, sau này chính là nhị sư thúc của đệ, tên là Hoàng Tuyền Lưu, quản lý bộ phận tài chính của Phục Hy viện. Nào, gọi nhị sư thúc."
Lâm Kiến gọi: “Nhị sư thúc.”
"Ngoan, sau này đừng học theo sư phụ con, cũng đừng học theo bất cứ sư huynh sư tỷ nào của con. Sau này con sẽ ở cùng đại sư huynh của con, con chắc chắn sẽ không chịu nổi, nổi giận, nhụt chí, tự sa ngã, không sao hết, con phải nhớ kỹ, khả năng của con người là vô hạn. Nếu có thể thì bảo nó tiêu ít tiền chút." Nói xong, Hoàng Tuyền Lưu cũng cho y một cái bao lì xì.
Lâm Kiến nhíu mày, sau đó vẫn nhận.
Tiếp theo, Đường Trĩ dẫn y đến trước mặt Phương Cảnh Tân.
Phương Cảnh Tân cười tủm tỉm nhìn y.
Lâm Kiến nhìn nụ cười của ông, cảm thấy có hơi... Kì lạ?
"Tặng con một câu của Chưởng môn đời thứ bảy chúng ta, đoạn đường đời này, ở lại cũng được, bước đi cũng được, trống rỗng cũng được, đầy ắp cũng được, tóm lại, sống cũng được, chết cũng được, đừng lãng phí một đời." Lời nói của Phương Cảnh Tân đầy ý vị sâu xa.
—
Vở kịch nhỏ:
Nhiều năm sau...
Hoàng Tuyền Lưu: Con còn nhớ năm đó con vào cửa, ta nói gì với con không?
Lâm Kiến: Nhị sư thúc, con nhớ từng chữ một.
Hoàng Tuyền Lưu: Khi đó ta nói con bảo Hạ Trường Sinh bớt tiêu tiền lại! Không phải nói con che chở nó tiêu tiền!!!