Qua lời tuyên truyền của Đường Trĩ, tin tức Hạ Trường Sinh và Hoàng Tuyền Lưu muốn quyết đấu cấp tốc truyền khắp Phục Hy viện.
Rạng sáng hôm sau, đệ tử Phục Hy viện bắt đầu bày quầy đặt cược, đánh cược xem ai thắng.
Lâm Kiến bị Đường Trĩ dẫn đi xem náo nhiệt.
Nói thật Lâm Kiến hoàn toàn không hiểu đẳng cấp của tu chân, dựa theo phản ứng của những người khác, y phán đoán thực lực của Hạ Trường Sinh hẳn là người nổi bật trong số tu chân giả.
“Đó là dĩ nhiên rồi.” Đường Trĩ truyền bá tri thức tu chân giới cho Lâm Kiến mà không giữ lại chút nào: “Lúc đại sư huynh vừa mới tới Phục Hy viện, bởi vì thái độ quá phách lối nên có rất nhiều người không hài lòng.”
“Rất nhiều người là ai?” Lâm Kiến khiêm tốn thỉnh giáo.
“Tất cả mọi người trừ ta và sư phụ, sư phụ luôn yêu chiều đại sư huynh, mà ta thì luôn tha thứ cho mỹ nhân. Kết quả là đệ tử Phục Hy viện dựa theo truyền thống, đề xuất khiêu chiến với đại sư huynh, vốn muốn áp chế ngạo khí của đại sư huynh. Kết quả lần lượt đơn đấu đều thất bại. Cuối cùng đại sư huynh nói bọn họ có thể lập nhóm khiêu chiến, kết quả cũng đều thất bại.” Sở dĩ bây giờ bọn họ chịu mệt nhọc bao dung Hạ Trường Sinh vô hạn, bởi vì trước đó đã ăn quả đắng: “Bao gồm nhị sư huynh, tam sư tỷ và Cố Phương, ta cười chết mất, bọn họ cảm thấy đại sư huynh chưa từng chính thức tu hành, không thể nào là đối thủ của bọn họ, sau đó toàn bộ bị vùi dập.”
Tính cách Đường Trĩ là thích xem náo nhiệt.
“Thì ra là thế.” Lâm Kiến chỉ vào chiếu bạc, đưa ra nghi vấn của mình: “Nhưng mà người cược sư thúc thắng nhiều hơn đại sư huynh.”
Bất ngờ là hình như người Phục Hy viện cảm thấy Hoàng Tuyền Lưu sẽ thắng trận quyết đấu này.
“Dù sao thực lực của sư thúc cũng là đẳng cấp.” Đường Trĩ lại không bất ngờ: “Mà đại sư huynh lại có một nhược điểm trí mạng.”
“Cái gì?” Lần đầu Lâm Kiến nghe nói có chuyện như vậy.
“Đúng rồi, đại sư huynh có một nhược điểm trí mạng.” Đường Trĩ thần bí sờ đầu Lâm Kiến: “Nếu như đối thủ là người khác thì nhược điểm đó cũng không phải là nhược điểm, đáng tiếc lần này đối thủ là nhị sư thúc, tất cả lại khó nói.”
Đường Trĩ nói xong thì lấy một thỏi bạc trong ngực ra, nói với Lâm Kiến: “Ngươi tùy tiện đi chơi đi, ta đi đặt cược.”
Lâm Kiến khinh bỉ nhìn Đường Trĩ.
Hắn ta nói nhiều như vậy nhưng không nói ra mấu chốt.
Cuối cùng thì nhược điểm trí mạng của Hạ Trường Sinh là gì?
Lâm Kiến nghĩ không ra, dứt khoát đến phòng Hạ Trường Sinh tìm hắn.
Hạ Trường Sinh đã dậy từ sớm, kì lạ là giờ này hắn lại không chải tóc.
“Hừ.” Hắn nhìn thấy Lâm Kiến tới thì hừ khẽ một tiếng.
“Trước kia ngươi không có chỗ ở đến ngồi tạm phòng ta thì còn giải thích với bên ngoài được.” Hạ Trường Sinh hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Lâm Kiến: “Nhưng bây giờ ngươi có chỗ ở rồi, còn tới nơi này thì ta khó giải thích lắm.”
Vì để giữ cho những người khác không vào phòng mình, Hạ Trường Sinh vẫn cố gắng ở một mình.
Thật ra hắn không cố gắng cũng không sao, dựa theo hiểu biết của Lâm Kiến sau khi tới đây, không có ai dám bước vào phòng Hạ Trường Sinh.
“Ngươi có thể nói vì phòng ta và phòng ngươi cùng một viện, có cửa thông sang hai phòng. Những người khác không ở khu vực này nên không vào được.” Lâm Kiến nói hết điều này đến điều khác.
Hạ Trường Sinh lại bị thuyết phục, hắn hỏi: “Sáng sớm ngươi không đọc sách cũng không tu hành, đến quấy rầy ta làm gì?”
Lâm Kiến nghe vậy thì nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh hắng giọng một cái, nhắc nhở Lâm Kiến giữ khoảng cách với mình.
Không biết vì Lâm Kiến sốt ruột hay vì cố ý, y không nhìn cảnh cáo của Hạ Trường Sinh, đi đến trước mặt hắn nói: “Giữa trưa hôm nay ngươi phải quyết đấu với nhị sư thúc.”
“Đúng vậy.” Hạ Trường Sinh không cần nghĩ cũng biết chắc chắn giờ đây cả Phục Hy viện đã biết chuyện này.
“Tứ sư huynh nói nhị sư thúc rất lợi hại.” Lâm Kiến đặt nền móng.
“Dù sao lão cũng là trưởng lão của Phục Hy viện.” Hạ Trường Sinh không phủ nhận chuyện này.
“Ngươi sẽ thua sao?” Lâm Kiến hỏi thẳng.
Hạ Trường Sinh nghe vậy thì trừng Lâm Kiến, mắt lóe ánh sáng lạnh.
Vẻ mặt Lâm Kiến chân thành.
“Hừ.” Hạ Trường Sinh nghiêng mặt sang bên khác.
“Bọn họ đang đặt cược, nếu như ngươi thật sự thua thì ta đi cược sư thúc thắng, sau đó chia một ít cho ngươi.”
Hạ Trường Sinh nhìn mặt Lâm Kiến, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ đáng yêu trước đó đã đi mãi không về, Phục Hy viện quả là chảo nhuộm đáng sợ: “Ngươi muốn ta thắng hay muốn ta thua?” Hạ Trường Sinh hỏi.
“Haha.” Lâm Kiến chột dạ cười.
Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm y.
“Ta có thể quyết định loại chuyện này sao?” Lâm Kiến được thương mà lo sợ.
“Không thể.” Hạ Trường Sinh lắc đầu, sau đó chỉ vào mình: “Ta mới có thể.”
“Vậy đương nhiên ta muốn ngươi thắng rồi.” Lâm Kiến nói to.
“Bởi vì tỉ lệ cược ta thắng tương đối cao sao?” Hạ Trường Sinh nhìn từ góc độ thực tế nhất.
Lâm Kiến gật đầu.
Hạ Trường Sinh vung quạt qua.
“Ta nói đùa, đại sư huynh chẳng biết hài hước gì cả.” Lâm Kiến đỡ được cây quạt của hắn.
“Không cho phép cản quạt của ta.” Hạ Trường Sinh không vui.
Lâm Kiến sợ run một cái, sau đó nghe lời buông tay ra.
Sắc mặt Hạ Trường Sinh vốn buồn bực suốt buổi sáng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn mỉm cười, sau đó lấy quạt nhẹ nhàng gãi mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến cảm giác toàn thân tê dại.
“Tiểu quỷ.” Có đôi khi Hạ Trường Sinh cảm thấy Lâm Kiến thật sự là tiểu quỷ, nhỏ người mà ma mãnh.
Lâm Kiến như tỉnh khỏi mộng, y lập tức làm mặt nghiêm túc, hỏi: “Vậy đến cuối cùng là cược ngươi thắng hay là sư thúc thắng?”
“Ngươi muốn có nhiều tiền để làm gì?” Hạ Trường Sinh căn cứ theo đáp án của y để thay đổi ý định của mình.
“Tiết kiệm mua y phục cho ngươi.” Lâm Kiến nói láo.
“Ừm.” Hạ Trường Sinh đang nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy ý nghĩ này cũng khá: “Được, vậy ngươi đi cược ta thắng đi.”
“Ơ, thật chứ?”
“Cho là thật.”
“Lỡ như ta lỗ thì ngươi có chịu trách nhiệm không?”
“Trước khi ta tức giận, Lâm Kiến, rời khỏi phòng này cho ta.” Hạ Trường Sinh chỉ vào cửa lớn.
“Vậy ta đi!” Lâm Kiến cấp tốc chạy ra khỏi phòng.
Sau khi y đi, Hạ Trường Sinh sờ tóc mình.
Cuối cùng phải thắng hay thua, hắn cũng phiền não lắm.
“Ngươi thật sự sẽ thắng sao?” Cửa phòng vốn đang đóng lại mở ra, Lâm Kiến dùng ánh mắt không tin lắm nhìn Hạ Trường Sinh đang ngồi cạnh bàn.
Hạ Trường Sinh quả quyết gật đầu, nói: “Yên tâm cược ta thắng đi.”
Có đôi khi Hạ Trường Sinh cũng muốn hố Lâm Kiến một chút.
Lâm Kiến híp mắt nhìn Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đong đưa cây quạt, cười không nói gì.
Chỉ lát nữa là đến giữa trưa.
Vì nhiều chuyện nhảm nhí mà Phục Hy viện xây dựng một đài quyết đấu, gặp chuyện gì tranh chấp không giải quyết được thì sẽ quyết đấu theo truyền thống.
Vì có quá nhiều chuyện nhảm nhí nên chất lượng các cuộc quyết đấu không đồng đều.
Không phải tất cả các đệ tử của Phục Hy viện đều có pháp lực mạnh mẽ, thích hợp chiến đấu. Có đôi khi hai đệ tử chuyên nghiên cứu lý luận đánh nhau, cảnh tượng kia sẽ như trò đùa, lúc đầu họ sẽ chiến đấu bằng pháp thuật một cách tượng trưng, sau đó cầm kiếm chọc chọc, phóng châm lửa, sau đó tiêu hao hết pháp lực thì hai người bắt đầu vật lộn. Những người không thường rèn luyện bắt đầu dùng tay chân đánh nhau làm cho người ta vừa thương vừa buồn cười.
Nhưng hai người quyết đấu hôm nay là Hạ Trường Sinh và Hoàng Tuyền Lưu, hai người đều là kiếm tu nổi danh, có thể nói là nhân vật có sức chiến đấu đỉnh ở Phục Hy viện.
Hoàng Tuyền Lưu làm người nghiêm cẩn, một khắc trước khi quyết đấu đã đến nơi. Lão đứng trên đài quyết đầu, tay cầm kiếm của mình, Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu.
Đến giờ mà Hạ Trường Sinh vẫn chưa tới.
“Đại sư huynh lại đến muộn.”
“Bảo ai đi gọi hắn đi.”
Bảo ai.
Mọi người cùng nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến phát hiện mình đến đây hoàn toàn phụ trách các vấn đề liên quan tới Hạ Trường Sinh.
Y nhanh chân chạy tới chỗ Hạ Trường Sinh ở.
“Bây giờ tiểu đệ tử không biết ngự kiếm, cũng không biết Phù Không chú, sao lại bảo y đi.” Tùy tiện tìm ai đó cũng nhanh hơn để Lâm Kiến đến chỗ Hạ Trường Sinh.
Mọi người nghe vậy thì nhìn xung quanh, không ai đáp.
Lâm Kiến chạy đến chỗ ở của Hạ Trường Sinh, phát hiện hắn đang đứng ở cửa nhưng cứ đứng im.
“Đại sư huynh, huynh đến muộn.” Lâm Kiến không biết Hạ Trường Sinh đến muộn là thói quen, còn giục hắn.
“Là lỗi của ta.” Hạ Trường Sinh đột nhiên bi thương nói.
Thế mà Hạ Trường Sinh lại nhận mình làm sai, Lâm Kiến ngẩng đầu nhìn trời, sợ trời đang trong xanh đột nhiên sẽ có mưa tầm tã.
Hạ Trường Sinh đột nhiên lấy ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hối hận nói: “Buổi trưa nóng quá, ta không nên chọn quyết đấu vào lúc này. Không bằng… chọn thời gian khác đi.”
Hắn dự định bỏ đấu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đại sư huynh, tốt nhất đừng.” Lâm Kiến đã đoán được đám người vây xem có phản ứng thế nào: “Mọi người đang chờ ngươi.”
“Vậy đánh nhanh thắng nhanh.” Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp che mặt mình, cuối cùng cũng bước ra ngoài.
Vì để bớt phơi nắng trên đường, Hạ Trường Sinh kéo theo Lâm Kiến, dùng Phù Không chú bay đến chỗ quyết đấu.
“Hạ Trường Sinh!” Hoàng Tuyền Lưu tức sùi bọt mép.
Hạ Trường Sinh buông Lâm Kiến xuống, lầm bầm: “Còn nói ta hay tức giận, rõ ràng so với người kia thì ta bình tĩnh hơn nhiều.”
“Thế mà ngươi lại đến trễ!” Đây là điều làm Hoàng Tuyền Lưu tức giận.
“Ngại quá.” Hạ Trường Sinh nhẹ nhàng xin lỗi, đồng thời muốn giải thích: “Ta có nguyên nhân.”
“Đừng nói nữa, ta không muốn tức hơn.” Hoàng Tuyền Lưu biết lý do của Hạ Trường Sinh đều nhỏ không thể nhỏ hơn được, việc nhỏ đến nỗi dùng lông gà vỏ tỏi cũng thấy đang phóng đại.
Hạ Trường Sinh đảo khách thành chủ: “Nếu ngài biết thì sao còn đề nghị quyết đấu vào giữa trưa? Nhị sư thúc, ngài thâm lắm.”
Hoàng Tuyền Lưu giận dữ rút trường kiếm của mình ra, chỉ vào Hạ Trường Sinh, tức run người nói: “Lên cho ta, hôm nay ta phải dạy ngươi tôn sư trọng đạo!”
Hạ Trường Sinh liếc nhìn Phương Cảnh Tân đang ngồi ở chỗ tốt xem trò vui, lầm bầm: “Sư phụ ta chưa từng có ý kiến gì với ta.”
“Lên đi!” Hoàng Tuyền Lưu lười nói lung tung với hắn, lão cãi không lại Hạ Trường Sinh.
“Cầm cái này giúp ta một chút.” Hạ Trường Sinh xếp quạt lại đưa cho Lâm Kiến: “Làm bẩn làm hỏng thì ta treo ngươi lên đánh.”
Đường Trĩ ở bên cạnh tự đề cử mình: “Đệ giữ cho.”
“Không được.” Hạ Trường Sinh sợ Đường Trĩ cố ý làm hỏng cây quạt của hắn để được treo lên đánh.
Lâm Kiến nhận lấy cây quạt của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh gỡ túi treo kiếm ở sau lưng xuống, bay lên đài quyết đấu.
Hạ Trường Sinh bay lên rồi đáp xuống đài quyết đấu. Hắn quen mặc y phục nhiều lớp, nhiều tầng, màu sắc nhạt, hơn nữa tay áo to cho nên vừa bay lên là tay áo phấp phới như tiên nhân giáng trần.
Khi chân hắn chạm nhẹ lên sàn đấu, Hoàng Tuyền Lưu bắt đầu gây khó dễ, lão ngưng khí trên thân kiếm xuất ra một đòn tấn công.
Kiếm khí đánh tới, Hạ Trường Sinh cấp tốc rút Không Sơn kiếm ra, dùng kiếm ngăn lại.
Không ngăn chặn được toàn bộ tấn công, dư lực phóng tới hắn. Hạ Trường Sinh nghiêng đầu qua, kiếm phong sượt qua bên cạnh đầu hắn thổi tóc hắn bay lên, ánh mắt của hắn nhìn theo.
Hoàng Tuyền Lưu dùng đòn tấn công này hấp dẫn sự chú ý của Hạ Trường Sinh, sau đó phi thân vọt lên đến trước mặt hắn.
Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu muốn bổ về phía mặt Hạ Trường Sinh, trong nháy mắt, Không Sơn kiếm xoay nửa vòng, vừa vặn chặn Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu lại.
“Ta sẽ tiếp tục quyết đấu với ngươi và đánh bại ngươi, cho đến cùng chỉ muốn ngươi mặc trang phục thống nhất của Phục Hy viện!” Hoàng Tuyền Lưu quát: “Không cho phép ngươi tiêu tiền mù quáng nữa.”
“Sư thúc, tha thứ cho ta không thể phối hợp với giấc mộng của ngài.” Hạ Trường Sinh dùng sức vung kiếm của Hoàng Tuyền Lưu ra: “Lúc trước dụ dỗ ta vào, sư phụ nói là bao ăn bao ở bao cả y phục.”
“Sao huynh ấy lại coi trọng tên phá của như ngươi chứ!”
“Bởi vì ta… Rất mạnh?”
Mặc dù hai người luôn nói chuyện nhưng động tác trên tay chưa hề dừng lại.
Tốc độ ra chiêu của họ cực nhanh, nhiều thủ đoạn, trong nháy mắt phong vân biến ảo.
Hoàng Tuyền Lưu trầm ổn, Hạ Trường Sinh xảo trá.
Thời khắc cửa ải thứ nhất đến, động tác của Hạ Trường Sinh nhanh hơn một bước, phi kiếm đâm thẳng vào tim Hoàng Tuyền Lưu. Hoàng Tuyền Lưu nhanh tay nhanh mắt, giơ Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu lên. Trong nháy mắt lão đã đoán được, nếu như Hạ Trường Sinh đâm tới thì lão có thể dùng kiếm cản lại, sau đó đưa Hạ Trường Sinh vào phạm vi tấn công của mình, dùng thuật ngũ hành thay phiên tấn công hắn.
Khóe môi Hạ Trường Sinh nhếch lên, mỉm cười.
Nụ cười này làm điên đảo chúng sinh, bởi vì hắn cười lạnh lùng vô cảm.
Nguy rồi!
Trong lòng Hoàng Tuyền Lưu thầm nghĩ không xong.
Chiêu kiếm đó là giả, trên thực tế Hạ Trường Sinh bay đến sau lưng Hoàng Tuyền Lưu, bổ sung phong thuật vào thân kiếm, tung ra một chiêu tàn nhẫn nhất. Hoàng Tuyền Lưu buông tay ra, ném kiếm qua. Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu bay đến phía sau chặn kiếm phong của Hạ Trường Sinh lại, tay Hoàng Tuyền Lưu vươn ra sau cầm lại kiếm của mình, kiếm phong Hạ Trường Sinh đánh tới cũng không vì thế mà dừng lại, hắn đánh ra một đạo nữa, sức gió rất mạnh. Hoàng Tuyền Lưu cầm kiếm cũng không chịu buông ra, kiếm và lão cùng bị đánh bay.
Giữa không trung, Hoàng Tuyền Lưu đã mất cân bằng.
Hai chân Hạ Trường Sinh giẫm trên sàn, nhảy lên một cái ném Không Sơn kiếm về phía Hoàng Tuyền Lưu, hai tay bắt đầu kết kiếm trận.
Lấy độ rộng của đài quyết đấu làm chuẩn, kiếm trận bày bốn góc, tay Hạ Trường Sinh khẽ động, kiếm lập tức bay về phía Hoàng Tuyền Lưu.
Hoàng Tuyền Lưu sử dụng pháp thuật tung kiếm ra.
Không Sơn kiếm vừa xuất ra, ít nhất mấy chục đạo tấn công lặp đi lặp lại khó đoán và không ngừng nghỉ.
Trong nháy mắt, động tác của Không Sơn kiếm quá nhanh xuất hiện kiếm ảnh, giống như mấy chục thanh kiếm cùng tấn công Hoàng Tuyền Lưu.
Bên ngoài chiến trường, Lâm Kiến hỏi Đường Trĩ: “Đại sư huynh đang chiếm thế thượng phong à?”
Đường Trĩ cảm thấy dạy dỗ Lâm Kiến còn cần một chặng đường dài khó nhọc.
“Đòn tấn công của đại sư huynh đều rất đơn giản.”
Bởi vì làm tu sĩ giữa chừng, hơn nữa hắn chưa từng học bất kỳ công pháp tu luyện nào, đòn tấn công của Hạ Trường Sinh luôn rất đơn giản trực tiếp, có đôi khi còn rất ngây thơ. Người sáng suốt có thể nhận ra, so với kỹ xảo và pháp thuật thì Hạ Trường Sinh chiến đấu dựa vào sức mạnh thuần túy của mình, chiến đấu theo bản năng.
Kiểu người như hắn, điều quan trọng nhất cần phải cẩn thận là người có năng lực toàn diện và con mắt tinh tường về thủ đoạn.
Hoàng Tuyền Lưu ở trong kiếm trận nói: “Ngươi cho rằng một huyễn trận nhỏ cộng với một kiếm trận có thể lừa được ta sao?”
Hoàng Tuyền Lưu kết trận sau đó phá trận.
Trong nháy mắt, mấy chục huyễn ảnh của Không Sơn kiếm biến mất, thanh kiếm bản thể quay về tay Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh lộ ra nụ cười khó coi.
Quả nhiên người Phục Hy viện khá khó xử lý.
“Ngươi cố ý khiêu khích ta sao?” Hoàng Tuyền Lưu bay giữa không trung.
Hạ Trường Sinh ngửa đầu nhìn lão, mặt trời chiếu lên làm trán hắn đổ mồ hôi.
Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu của Hoàng Tuyền Lưu đang lơ lửng ở giữa không trung, chậm rãi tăng tốc độ xoay quanh.
“Thủ đoạn vừa rồi của ngươi là bắt chước Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu của ta đúng không.” Hoàng Tuyền Lưu nhận ra: “Ngây thơ.”
“Sư thúc tiêu hao nhiều chân khí như vậy mà còn mạnh miệng, cũng rất ngây thơ.” Hạ Trường Sinh ung dung huơ kiếm, vui đùa mắng, không hề căng thẳng.
Mặc dù thủ đoạn của hắn đơn giản nhưng chiêu nào cũng là sát chiêu, hơn nữa còn dùng chân khí. Mặc dù Hoàng Tuyền Lưu cảm thấy ngây thơ nhưng cũng không dám thả lỏng. Hơn nữa chống cự với mỗi một chiêu của Hạ Trường Sinh đều cần hao tổn chân khí, đánh nhau như thế này làm Hoàng Tuyền Lưu thở hồng hộc, cảm giác chân khí trong bụng dần trống rỗng.
Nếu như đối chiến thời gian dài, Hạ Trường Sinh có thể mài chết lão.
Dù sao pháp lực của Hạ Trường Sinh cũng cao hơn lão.
Quyết đấu với Hạ Trường Sinh tuyệt đối không thể dây dưa.
“Nếu ngươi đã bắt chước Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu, vậy ta cho ngươi xem dáng vẻ thật sự của chiêu này.” Hoàng Tuyền Lưu cũng kết kiếm trận.
Hạ Trường Sinh kéo giãn khoảng cách với lão.
“Hay rồi, không phải trước đó ta nói Hạ Trường Sinh có nhược điểm trí mạng sao?” Đường Trĩ quàng bả vai Lâm Kiến, tiếc nuối nói: “Đại sư huynh là kiểu tấn công mạnh phòng thủ yếu, mà phòng thủ yếu này yếu đến nỗi làm người ta không dám tin.”
“Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu!" Hoàng Tuyền Lưu hoạt động kiếm của mình.
Lão cũng kết kiếm trận nhưng phạm vi không nhỏ và thủ đoạn đơn giản như của Hạ Trường Sinh.
Trăng sáng soi cao, thông sừng sững giữa rừng, đổ bóng hàng ngàn vạn.
Mấy chục thanh Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu xuất hiện sau lưng Hoàng Tuyền Lưu.
Đó không phải là ảo ảnh, chúng là thật.
Danh kiếm sở dĩ là danh kiếm cũng vì kỹ năng của nó.
Không Sơn kiếm cũng thế, Minh Nguyệt Tùng Gian Chiếu cũng thế.
Mấy chục thanh kiếm cùng lao thẳng xuống chỗ Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đứng đấy, trong thoáng chốc không có phản ứng trợn to mắt.
Thanh kiếm thứ nhất đã tới trước mặt hắn.
“Hạ Trường Sinh!” Lâm Kiến giật mình.
Mấy chục thanh kiếm đã cùng nhau đâm xuống, xung quanh nổi lên cuồng phong, trong giây lát chắn mất tầm mắt của mọi người.
“Khụ khụ khụ.” Mọi người ho khan sau đó phủi tro bụi.
Hoàng Tuyền Lưu giữa không trung bất động.
Hạ Trường Sinh bên kia cũng không có động tác.
Hoàng Tuyền Lưu dùng một phù chú đơn giản, thổi hết tro bụi đi.
Cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy Hạ Trường Sinh.
Hắn ngã trên đất bằng, sau khi chịu đòn tấn công vừa rồi hai chân giật giật, khụ một cái, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn bị thương nhưng không rên một tiếng, giống như con rối hỏng.
“Không biết đại sư huynh có được pháp lực lợi hại từ đâu, nhưng trước kia thân thể hắn yếu ớt, sau này cũng không tốt hơn.” Đường Trĩ giải thích: “Nếu như chịu một đòn của kẻ địch thì thân thể sẽ không chịu được.”
Đây là nhược điểm trí mạng của Hạ Trường Sinh.
“Oa, quả nhiên vẫn là nhị sư thúc.” Mọi người không cảm thấy bất ngờ với kết quả này.
Lâm Kiến lo lắng nhìn Hạ Trường Sinh, chân khẽ động muốn xông tới.
“Không sao đâu.” Đường Trĩ kéo Lâm Kiến lại.
Hoàng Tuyền Lưu vẫn có chừng mực.
“Phù.” Nhìn Hạ Trường Sinh ngã xuống, Hoàng Tuyền Lưu thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng xong…
Hạ Trường Sinh bò dậy khỏi sàn, dùng tay lau máu trên khóe miệng, vẻ mặt khinh thường.
Tất cả mọi người ở Phục Hy viện đều biết nhược điểm của hắn, cho nên bọn họ biết rõ chỉ cần thắng một chiêu là lúc hắn mất đi ưu thế.
“Đầu hàng không?” Hoàng Tuyền Lưu chỉ kiếm vào Hạ Trường Sinh.
“Nói thật, ta đang suy nghĩ.” Hạ Trường Sinh không có cách nào đứng vững.
Hoàng Tuyền Lưu… thoải mái ghê.
Cuối cùng cũng đánh được tên phá của này!
“Quy tắc của đài quyết đấu, một là đối phương ngã xuống, hai là ra khỏi đài quyết đấu.” Hạ Trường Sinh nói quy tắc cho Hoàng Tuyền Lưu.
“Đài quyết đấu… rất lớn mà.” Hoàng Tuyền Lưu biết hắn muốn gì.
“Ta đi thử xem.” Hạ Trường Sinh cất Không Sơn kiếm.
“Vì sao cất kiếm?” Mọi người đều bị động tác của Hạ Trường Sinh làm khó hiểu.
Gió mùa hè thổi lên.
Hoàng Tuyền Lưu bị gió thổi đến, không nhịn được chớp mắt.
Nhanh hơn gió.
Hạ Trường Sinh đến trước mặt Hoàng Tuyền Lưu còn nhanh hơn gió, sau đó xòe tay ra đánh vào bụng Hoàng Tuyền Lưu.
Hoàng Tuyền Lưu không thể hình dung được cảm giác của mình lúc đó như thế nào, lão chỉ cảm thấy một kích này của Hạ Trường Sinh làm lục phủ ngũ tạng lệch vị trí, lão bay lên lùi thẳng về sau, sức mạnh này đánh lão bay ra khỏi đài quyết đấu.
Hạ Trường Sinh đứng tại chỗ, gió thổi áo bào bay về phía trước, hắn cũng thở phào một hơi.
Vẫn chưa hết.
“Lợi hại.” Hoàng Tuyền Lưu lại xuất hiện sau lưng hắn.
“Sư thúc, chúng ta đều là người một nhà, hay là… cứ thế thôi…” Hạ Trường Sinh quay đầu lại.
Hai người nhìn nhau.
“Vấn đề tài chính! Không thể thương lượng!”
“Vấn đề y phục của ta! Không thể thương lượng!”
Hai người đều không muốn đánh nữa, thế là dùng một chiêu cuối cùng quyết định thắng thua.
“Keng.” Lâm Kiến nhìn thấy một chiếc khuyên tai của Hạ Trường Sinh rơi xuống đất.
“Đùng!”
“Trường Sinh, tạm thế được rồi.”
Trước khi lòng bàn tay hai người đối đầu, Phương Cảnh Tân bay lên đài quyết đấu, ôm sư đệ mình nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của Hạ Trường Sinh.
Không chỉ khuyên tai một bên mà ngay cả kim quan của Hạ Trường Sinh vừa rồi cũng bị Hoàng Tuyền Lưu dùng kiếm móc đi.
Mất đi kim quan và một chiếc khuyên tai, toàn thân Hạ Trường Sinh toát ra chân khí cường đại, chân nện xuống sàn, gió bao vây, thổi điên cuồng.
Tường vây và cây cối xung quanh đổ rạp, các đệ tử vây xem cấp tốc dựng kết giới mới bảo vệ được người và chỗ này.
Hạ Trường Sinh quay đầu lại.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn không có cảm xúc, nhưng cũng không vô cảm như thường lệ. Nói tóm lại là làm cho người ta thấy lạnh.
Phương Cảnh Tân vứt kim quan treo trên thân kiếm Hoàng Tuyền Lưu cho hắn.
Hạ Trường Sinh nhận lấy, khí tức nguy hiểm lập tức tan đi.
Mọi người trợn tròn mắt.
“Ta cảm thấy…” Hạ Trường Sinh đột nhiên nói.
“Ngươi thắng.” Hoàng Tuyền Lưu nhận thua.
“Không phải, ta muốn nói…” Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại, lung lay sắp đổ: “Bảo ai đó đỡ ta.”
Lúc Hạ Trường Sinh sắp hôn mê nhìn thấy Lâm Kiến chạy về hướng mình. Sau đó vì Lâm Kiến quá gầy nhỏ, mình vẫn hơi nặng cho nên Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cùng ngã lăn quay.
Liên quan tới trận quyết đấu này, sau đó Hoàng Tuyền Lưu hối hận xanh cả ruột.
Người đã thua, chưa kể phải bỏ tiền mua y phục, đài quyết đấu hỏng còn phải tốn tiền sửa chữa. Hơn nữa Hạ Trường Sinh ngã bệnh, còn phải tốn tiền thuốc bồi bổ cho hắn.
Hoàng Tuyền Lưu tự kỉ.
Hạ Trường Sinh té xỉu, lúc tỉnh lại đã được thay bộ y phục sạch sẽ nằm trên giường.
Lâm Kiến ngồi bên cạnh chăm sóc hắn.
Hạ Trường Sinh cọ mặt vào chăn, cảm thấy rất vui mừng, quả nhiên tìm người chăm sóc mình là hành động chính xác.
Lâm Kiến thấy hắn tỉnh lại, cho hắn uống nước, cầm bánh ngọt cho hắn ăn.
Hạ Trường Sinh cười nheo mắt lại nhận sự chăm sóc của Lâm Kiến.
“Đại sư huynh, ngươi không cần liều như vậy.” Lâm Kiến nhớ lại trận quyết đấu trước đó, phải nói một câu.
Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến vài lần.
“Hửm?”
“Ta vốn định đi lên múa may vài chiêu coi như xong.” Hạ Trường Sinh hơi ấm ức. Đương nhiên hắn biết mình không lấy chút bản lĩnh thật sự ra thì không thể thắng được Hoàng Tuyền Lưu, nhưng nghiêm túc thì sẽ tổn thương bản thân.
“Sau đó thì sao?”
“Không phải ngươi muốn ta thắng sao?” Hạ Trường Sinh tức tối vì Lâm Kiến không nhớ rõ lời y nói.
Lâm Kiến sững sờ.
Hạ Trường Sinh không muốn để ý tới y.
Lâm Kiến im lặng một lát sau đó cười, sung sướng hài lòng nói cho hắn biết một tin tức tốt: “Chúng ta thắng rất nhiều tiền.”
Hạ Trường Sinh vẫn không nói chuyện.
Lâm Kiến đành phải ra tay xoay người Hạ Trường Sinh qua đối mặt với mình.
Hạ Trường Sinh nhìn khuôn mặt lấy lòng của y thì nhanh chóng hết giận, sau đó nói cho y biết: “Rất tốt… Gần đây ta thích mấy đôi giày.”
Sau đó lúc Hạ Trường Sinh có thể rời giường đi ra ngoài hóng gió một lát, trùng hợp gặp Hoàng Tuyền Lưu chống quải trượng.
Hai người không nói nên lời.
Ngươi nói xem tại sao hai người họ phải đến nông nỗi này?
“Khụ khụ.” Hoàng Tuyền Lưu lên tiếng trước, nói: “Lần này là ta xúc động, là ta sai, ta cũng thua, sau này con muốn mua y phục gì thì mua đi.”
Lão xin lỗi trước.
Phương Cảnh Tân nói, đối xử với Hạ Trường Sinh giống như soi gương.
Người khác tự suy ngẫm về bản thân trước mặt Hạ Trường Sinh, hắn cũng sẽ học theo giống vậy.
“Ta cũng có lỗi, ta sai ở chỗ…” Hạ Trường Sinh suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra lỗi của mình: “Ây… Dù sao ta cũng có lỗi.”
“Không không không, đều là do ta già mà không đứng đắn.”
“Nhị sư thúc không nên nói như vậy.”
Hoàng Tuyền Lưu nói: “Sau này con thích mua y phục gì thì mua đi.”
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy xem như không có chuyện đánh cược đi.”
Hoàng Tuyền Lưu sững sờ sau đó nở nụ cười vui mừng, chậm rãi bước đi.
Sau khi đi xa, Hoàng Tuyền Lưu hưng phấn nhảy dựng lên.
Thì ra biện pháp Chưởng môn sư huynh nói thật sự có hiệu quả!
Sau đó, Hạ Trường Sinh vẫn tiêu tiền.
Hoàng Tuyền Lưu tìm tới cửa, hỏi: “Không phải chúng ta đã nói không có chuyện đánh cược sao?”
Hạ Trường Sinh tỏ vẻ: “Đúng, cho nên ta khôi phục thái độ với cuộc sống trước khi đánh cược.”
Cũng là thói quen mua mua mua thường ngày.
Hoàng Tuyền Lưu tức giận ném quải trượng.
Trong lúc đó, Lâm Kiến thắng được nhiều tiền cược nhất.
Đường Trĩ lập tức muốn đến lợi dụng.
“Ta có thể chia cho huynh một ít, nhưng ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo tứ sư huynh.” Lâm Kiến ấp ủ câu hỏi này đã khá lâu rồi.
“Hỏi đi.” Đường Trĩ cảm thấy không có vấn đề gì làm khó được mình.
“Phục Hy viện sắp xếp thứ tự đệ tử như thế nào vậy?” Lâm Kiến hỏi.
“Tới trước tới sau thôi, tới cùng lúc thì dựa theo năng lực.” Đường Trĩ cảm thấy vấn đề này cực kỳ đơn giản.
“Không có trường hợp đặc biệt à?”
“Không cần trường hợp đặc biệt, thật ra đại đệ tử cũng không có phúc lợi gì, đại sư huynh là ngoại lệ, nhưng cũng không phải vì hắn là đại sư huynh mà bởi vì hắn là Hạ Trường Sinh.
“Như vậy rõ ràng đại sư huynh vào cửa muộn hơn các huynh, vì sao hắn là đại sư huynh?” Lâm Kiến đột nhiên hỏi.
Đường Trĩ sững sờ, sau đó kinh ngạc hỏi: “Sao đệ biết chuyện này?”
Lâm Kiến im lặng một chút, sau đó để Đường Trĩ nhớ lại lời hắn ta nói: “Huynh nói lúc đại sư huynh mới tới, nhị sư huynh, tam sư tỷ, ngũ sư tỷ đều không đồng ý.”
Hạ Trường Sinh tới sau họ nhưng lại trở thành đại sư huynh của bọn họ.
Nếu Phục Hy viện không có trường hợp đặc biệt nào về thứ tự đệ tử thì chuyện Hạ Trường Sinh là thế nào?
Đường Trĩ nghe được vấn đề của Lâm Kiến, đột nhiên hắn ta rất nghiêm túc.
Trên khuôn mặt hắn ta cực hiếm xuất hiện biểu cảm nghiêm túc như vậy.
Đường Trĩ vuốt tóc Lâm Kiến, đi qua bên cạnh y sau đó đột nhiên chạy mất: “Ta đi xem thương thế của đại sư huynh!”
Hắn ta trốn.
Lâm Kiến quay đầu nhìn bóng lưng Đường Trĩ, trầm tư.