Hạ Tiểu Vân đã học cách trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách thuê 1 cao thủ nữ karatedo về dạy cho mình. Không những vậy ba đứa con của cô thì cũng phải học giống mẹ. Ba đứa ba môn phái khác nhau: Hoắc Cửu Dạ thì học Boxing Hoắc Cửu Lăng thì học Muay Thái, riêng cô bé Hoắc Cửu Ái thì trong tình thế ép buộc học taekwondo và cả múa ba lê.
Hôm nào sau thời gian vẽ cô cũng tập luyện không ngừng nghỉ. Cả bốn mẹ con tập tới ngày thứ 2 đã nằm bẹp rồi nhưng vì Tiểu Vân nói rằng 1 tuần sẽ quen nên ba đứa cùng mẹ lại lết cơ thể đau nhức tiếp tục học tập.
Sau hơn nửa năm, Hạ Tiểu Vân đã có thể sống mà không còn bị gặp ác mộng nữa. Thông tin điều tra về kẻ đã đặt bom lên máy bay Hoắc Cửu Thần đã được tra vài manh mối. Người này chắc chắn là người trong quân đội. Ngôn Luân vừa nói vừa chỉ vào tệp hồ sơ trên tay. Hạ Tiểu Vân gật gù rồi bỗng nhiên điện thoại cô reo vang.
" Alo!"
" Tới nhà hàng Y đi! Hôm nay chúng ta sẽ bàn về hợp đồng mở triển lãm của em."
Hạ Tiểu Vân thở dài thườn thượt sau khi nghe thấy giọng nói hơi có chút lơ lớ của người đàn ông trong điện thoại.
" Tôi biết rồi."
Nói xong cô vội dập máy ngay.
" Là Davidson Tần Hàn Duy?"
Nghe Ngôn Luân hỏi cô liền ngao ngán gật gù.
" Tôi cho người xử hắn luôn nhé!"
Hạ Tiểu Vân hơi "hừ" rồi trách.
" Anh lại học ai cái nết bá đạo vậy chứ..Với lại mẹ anh ta là xuất thân là người hoàng tộc, quý tộc Hoàng Gia Anh đấy."
" Học Thống đốc chứ ai ạ!" Ngôn Luân thấy cô đùa cũng đùa theo.
Ngôn Luân nhắc đến Hoắc Cửu Thần lại làm cô bất chợt ngắt quãng. Thấy cô có vẻ im lặng Ngôn Luân nhận ra mình đã vô tình quá lời.
" Xin lỗi cô!"
Hạ Tiểu Vân ngước lên xua tay không sao rồi lại tiếp tục.
" Lâu rồi không nhắc tới anh ấy tôi rất sợ anh ấy sẽ chết thật!"
Ngôn Luân hơi chột dạ,hoài nghi hỏi lại.
" Ý cô là gì?"
Cô lại nói:" Một người thật sự chết đi là khi không ai còn nhớ tới họ. Chỉ cần có người nhớ tới anh ấy thì anh ấy chưa chết."
Nói xong bỗng nhiên cô chạy ra bên ngoài. Ngôn Luân nhìn theo thở phào, anh tưởng là cô biết Hoắc Cửu Thần con sống cơ chứ. Mà thật là cảm thấy tội lỗi khi không nói cho Hạ Tiểu Vân.
....
Cô lao lên sân thượng của công ty Hạ Phàm. Những giọt nước mắt cố nén từ lâu không muốn ai thấy bỗng nhiên tuôn ào ạt như suối. Hướng gương mặt đẫm lệ ra phía trước hít thở không khí mát mẻ. Từng làn gió lạnh tạt vào khuôn mặt trắng ngần, đau đớn và buốt giá.
Cô lại nhớ hắn rồi. Sự cuộn trào trong dạ dày dâng lên làm cô buồn nôn. Cô hay bỏ ăn nên đã bị bệnh dạ dày, lại hay suy nghĩ nên nó trở nặng. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
" Em lâu thế! Cần anh cho xe tới đón không?"
Là Davidson gọi hối thúc cô. Hạ Tiểu Vân lau nhanh nước mắt nói bằng giọng mũi.
" Không cần, tôi tự tới!"
Nói xong cô dập máy nhanh chóng rồi bước nhanh xuống bắt taxi. Đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài thì cô bạn nhỏ Cửu Ái gọi.
" Mẹ mẹ, Khi nào mẹ về thế! Dì Giai với chị Hòa phá nát cái bếp nhà mình rồi nè."
Nghe thấy giọng nói líu lo của con gái Hạ Tiểu Vân như trút bỏ được nỗi lòng.
" Mẹ ăn tối ở ngoài nhé, sẽ về sớm thôi. Để mẹ về xử lý hai người đó."