Cuối cùng thì Hạ Tiểu Vân vẫn phải kết hôn với Davidson theo hôn ước quái đản kia. Sau khi đón con cô từ nhà của hắn về, dường như cô cũng thấy tên này làm gì cũng phải dứt khoát rồi.
Hôm đi thử váy cưới cô chỉ chọn đại một bộ sau đó bỏ đi làm hắn mất mặt nên sự dịu dàng lúc trước dường như vơi đi nhiều.
Gia đình cô và gia đình hắn cũng thống nhất sẽ tổ chức lễ đính hôn trước đã.Hạ Tiểu Vân đương nhiên sẽ không an phận làm vợ của Davidson nên cô đã vạch sẵn kế hoạch sau khi đính hôn rồi.
Vào ngày cử hành hôn lễ tại nhà thờ thành phố Winter, nơi đây có chủ yếu là người thân, quan khách thân thiết và cánh phóng viên nhà báo. Hạ Tiểu Vân ngồi trong phòng chờ để chuẩn bị. Hạ Tiểu Giai đứng trước mặt Tiểu Ái chỉnh cái nơ trên tóc con bé.
" Lát nữa con phải đi theo dì có biết chưa."
Tiểu Ái gật đầu lia lịa rồi lại hỏi.
" Đây là đám cưới phải không dì? Vậy mẹ con là cô dâu ạ!"
Hai Tiểu Vân ngồi gần đó đang được thợ tóc tạo kiểu nghe câu nói ngây ngô của con bé xong cũng lặng người.
Tiểu Giai khó xử không biết nói như thế nào với con bé. Cửu Ái chưa biết ba mình mất cũng chỉ hay hỏi khi nào ba về vì nghĩ ba đi công tác.
" À ờ thì con đừng hỏi nhiều quá, dì đưa con đi ăn pudding nha."
Nói rồi Tiểu Giai bế Cửu Ái đi nhanh ra ngoài.
Lăng Yên Hòa dắt theo hai tiểu nam thần bước vào. Gương mặt xinh trai của hai đứa nhỏ lại lạnh lùng đáng sợ.
" Mẹ! " Hai đứa nó đồng thanh sau đó tiến về phía sô pha trong phòng ngồi lên.
Lăng Yên Hòa ngơ ngác rồi cũng vịn vai Tiểu Vân.
" Hai đứa nó cứ trưng cái mặt này từ sáng đến giờ luôn đấy. Cậu xem coi chúng biết kế hoạch của cậu rồi mà vẫn thái độ như thế."
....
Tới giờ cử hành hôn lễ rồi mà Tiểu Giai vẫn đang đi tìm Cửu Ái quanh lễ đường. Vì Davidson là người theo đạo chúa nên tổ chức ở nhà thờ.
" Quái lạ, nãy mình thấy con bé chạy ở đây mà! Ái Ái con đâu rồi?"
Hạ Tiểu Giai khó hiểu lên tiếng gọi Cửu Ái.
Cô bị mẹ kéo vào trong dự hôn lễ.
" Cổng lễ đường có bảo vệ mà. Con bé chắc chơi loanh quanh đây thôi. Nhanh vào dự cho xong." Bà Hạ vừa nói vừa kéo cô.
Hạ Tiểu Vân khoác tay ông Hạ bước trên thảm đỏ tiến vào lễ đường. Cửu Dạ và Cửu Lăng trong sự ép buộc và mua chuộc của ông bà nội ngoại phải đi hai bên tung hoa. Quan khách hai bên vỗ tay hoan hô, cùng cánh nhà báo thì bắt mọi khoảnh khắc của cô dâu chú rể.
Ông đặt tay Hạ Tiểu Vân lên tay Davidson gương mặt tươi sáng đang nhìn Hạ Tiểu Vân hạnh phúc cười.
Như thường lệ thì người cha sẽ dặn dò chú rể gì đó nhưng ông Hạ đặt tay xong rồi quay đi luôn làm cho cánh nhà họ Tần sầm mặt. Ở đây có nhiều quan khách mà ông lại chẳng nể nang gì hết.
Davidson không quan tâm lắm, anh tay chỉ đang chăm chăm vào người mà anh ta nghĩ sẽ là vợ của mình.
Sau khi cha sứ đọc lời thề thì Tần Hàn Duy không chần chờ đồng ý luôn nhưng tới phiên hỏi Hạ Tiểu Vân cô lại có chút lưỡng lự. Bàn tay của Tần Hàn Duy nắm tay cô chặt hơn nên Hạ Tiểu Vân cũng gật đầu.
Cha sứ:" Vậy bây giờ có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?"
Vài giây sau không thấy ai nói gì thì cha sứ nói tiếp.
" Vậy từ nay.."
CẠCH
Tiếng mở chốt cửa cắt ngang lời nói của cha sứ. Hai hàng quân sĩ bước vào đứng hai bên cánh cửa. Sự chú ý của mọi người hướng ra cửa lễ đường.
Một thân ảnh cao lớn với bộ quân phục quân nhân hiên ngang sải bước chậm rãi trên thảm đỏ. Phía sau của hắn là Ngôn Luân trên tay bế Cửu Ái tiến vào.
Toàn bộ chìm trong im lặng cho tới khi hắn thốt lên.
" Tôi! Phản! Đối!" giọng nói đang thép không mang theo độ ấm, làm cho người ta lạnh gáy của hắn vang lên.
Tiếp theo đó là tiếng xì xầm không ngớt.
Hạ Tiểu Vân đứng chôn chân bất động, cô chớp mắt rồi lại dụi mắt. Chắc là mộng du rồi! Rồi cô lại véo mạnh vào bắp đùi, cơn đau xẹt ngang qua dây thần kinh cô như tê liệt. Là anh thật sao? Là Hoắc Cửu Thần thật sao? Lúc này nước mắt của cô đã rơi lã chã rồi.
Chưa kịp làm gì thì đã bị Davidson kéo gần lại hắn.
Anh nhíu mày không vui:" Mày dám đụng vào người của tao?"
Câu nói nhẹ như lông hồng lại làm người nghe có cảm giác trời sắp xụp tới nơi. Anh nhìn về phía Hạ Tiểu Vân nở nụ cười nhẹ,ánh mắt ánh lên tia dịu dàng.
Cô mếu máo, nước mắt giàn giụa thốt lên:" Hoắc Cửu Thần! Đồ không có lương tâm!" rồi dùng hết sức hất tay Davidson ra chạy lại chỗ Hoắc Cửu Thần. Cơ thể như không trọng lượng mà ngả vào người anh thút thít. Cái ôm thể hiện sự nhung nhớ! Cái ôm nói lên sự đau đớn!Cái ôm bộc lộ niềm hạnh phúc!