Sau khi nhận nuôi Chung An Ly, vài ngày sau họ cùng trở về thành phố Winter nước R. Chung An Ly cũng dần mở lòng với ba mẹ Tống.
Ngày hôm đó là cái hôm định mệnh của gia đình Thống đốc.
Tần Ngữ Nhu cùng Bối Khanh Khanh đưa mẹ con Tiểu Vân,Cửu Ái tới khu công viên giải trí phía ngoại ô thành phố Winter. Hai đứa nhóc kia đang bận đi học tập quân sự kỳ nghỉ đông dành cho con nhà quý tộc các nước phía Đông theo sự chỉ định của ông nội.Ngôn Luân theo sự phó thác của Hoắc Cửu Thần đi chung với họ.
Cửu Ái lắc tay " Chị Ngữ Nhu, em muốn chơi vòng quay mặt trời."
Tần Ngữ Nhu tiếc nuối lắc đầu:" Xin lỗi em, chị sợ độ cao. Hay là chị Khanh Khanh đi cùng em ấy!"
Bối Khanh Khanh cười gượng:" Xin lỗi cháu, cô sợ không dám chơi!"
Nó lia ánh mắt đáng yêu tới mẹ nó-Hạ Tiểu Vân.
Cô lập tức lảng tránh:" Không nha đừng nhìn mẹ. Mẹ không chơi đâu. Cao lắm!"
Con bé cúi đầu giận dỗi tới nắm tay Ngôn Luân kéo đi, cái miệng nhỏ phồng lên:" Con không thèm, đi cùng với chú Luân còn vui hơn!"
Ngôn Luân cười cười:" Phu nhân! Vậy tôi chơi cùng bé nhé! Cô cẩn thận xung quanh!"
Câu nói chợt làm hai người nào đó giật mình. Hạ Tiểu Vân phẩy tay:" Anh đừng lo xa, đây khu vui chơi giải trí mà!"
Nói rồi Tần Ngữ Nhu, Bối Khanh Khanh hai người ôm hai tay Hạ Tiểu Vân lôi đi.
" Em đưa chị đi chơi trò này, vui lắm!" Tần Ngữ Nhu cười khanh khách.
Hạ Tiểu Vân cũng háo hức lắm. Đi một lúc ra khỏi khu vui chơi tới bìa rừng thì cô bất chợt dừng lại, linh cảm xấu ập đến.
" Đi đâu thế? Ra khỏi khu vui chơi rồi mà!"
Cô cảnh giác buông tay họ ra.
Ngữ Nhu cười nửa miệng:" Con ngu! Bây giờ mày nhận ra thì muộn rồi!"
Hạ Tiểu Vân:" Gì chứ.."
A...
Tiểu Vân bị Bối Khanh Khanh chụp thuốc mê rồi cô ta giữ Tiểu Vân kéo vào rừng. Ở đâu có vài ba người đàn ông to con như đã đợi từ trước,đi đến đỡ Hạ Tiểu Vân rồi đặt cô vào cái hòm lớn trong cái hố không sâu lắm. Có lẽ họ muốn chôn sống cô.
Đằng xa có một cô gái với gương mặt thân quen có vết sẹo dài trên má đứng quan sát với vẻ mặt hãi hùng nãy giờ. Cô gái thấy Hạ Tiểu Vân quen quá và đã nhận ra cô. Miệng cô ta há hốc với gương mặt hãi hùng tột độ.
Tần Ngữ Nhu và đồng bọn cho cô nằm vào xong thì đậy nắp hòm và lấp đất lên sau đó chạy trốn.
" Chị lo quá Nhu Nhu!" Bối Khanh Khanh tay run lẩy bẩy vừa ngồi lên xe ô tô đã nắm chặt tay Ngữ Nhu.
Tần Ngữ Nhu:" Sợ gì chứ, đã làm rồi thì đừng có sợ! Ngậm mồm vào! Tôi nói cho chị biết đó là trả thù cho anh Duy thôi."
Cô ta ra ngoài, đưa tiền cho những người đàn ông kia:" Đây! Của mấy người đây. Nhận tiền rồi cút khỏi nước này đi!"
Một tên đàn ông cười cười:" Em gái à! Con nhỏ kia đẹp quá đấy. Sao không cho bọn tôi dùng đã! Phí quá!''
Tần Ngữ Nhu trợn mắt:" Nó là vợ của Thống Đốc đấy, mày dám không?"