Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 137: Phiên ngoại 1 ÔxAn



Ô Vũ lần đầu tiên nhìn thấy An Tử Hàm, An Tử Hàm cũng không biết Ô Vũ là ai.

Ô Vũ cùng bạn gái cậu Hồ Sảng……

Tạm thời gọi Hồ Sảng đi, dù sao lúc ra mắt cô cũng đổi tên thành Hạ Nhứ Nhi. Ô Vũ cũng không rõ ràng tại sao cô sửa luôn cả họ, dù sao lúc ấy bọn họ đã chia tay, không có tư cách hỏi đến.

Ô Vũ cùng Hồ Sảng hẹn hò đã từng đụng phải An Tử Hàm.

Bọn họ đi quán bar, nơi rất nhiều người trẻ tuổi tụ tập.

Ngày đó thực tập sinh Ba Nhược Ba La nghỉ, vừa lúc có người mở party, nghe nói nơi đó có thể gặp được vài nhà làm phim, nghệ sĩ trứ danh gì đó, liền kéo bè kéo cánh đi một đám người.

Bọn họ chưa ra mắt, nằm mơ đều là có thể nhận được vai diễn, lỡ như được nhà làm phim nào coi trọng thì sao.

Ô Vũ là bị bạn gái kéo đi.

Ô Vũ không thích náo nhiệt, ngồi trong một góc uống uống Sprite, ăn vài miếng bắp rang.

Hồ Sảng biết thói quen của Ô Vũ, cũng không cưỡng bách, liền ngồi cạnh Ô Vũ dựa vào bả vai nhìn những người khác đi chơi. Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cùng Ô Vũ ở chung đã là hạnh phúc.

Hôm nay đúng là không ít người tới nhưng Ô Vũ toàn không quen biết.

Khó được cảm thấy quen mắt chính là An Tử Hàm, lúc đó An Tử Hàm thường xuyên bởi vì gây chuyện thị phi khắp nơi mà lên hot search, cũng coi như là một người nổi tiếng.

Chú ý nhất là thân phận An Tử Hàm.

Công tử Truyền Kỳ Thế Gia, em ruột An Tử Yến.

Hơn nữa gương mặt tuấn lãng hỗn huyết, còn cao 1m87, làm người khác không thể bỏ qua.

Lớn lên đẹp, gia thế tốt, tiêu chuẩn cao phú soái đều có, cho nên ngày đó An Tử Hàm tuyệt đối là tồn tại trung tâm.

Cao phú soái- cao giàu đẹp, bạch phú mỹ- trắng giàu đẹp

Hồ Sảng cũng thấy An Tử Hàm, hưng phấn lay cánh tay Ô Vũ: “Xem! An Tử Hàm, em ruột An Tử Yến, người thật đẹp hơn ảnh nhiều.”

“Cũng được.” Ô Vũ trả lời cực kì miễn cưỡng.

“Thật tốt a, công tử, từ nhỏ chính là ngậm thìa vàng lớn lên, muốn nổi tiếng là chuyện trong chốc lát, không giống chúng ta còn phải nỗ lực mới được.”

Ô Vũ đột nhiên trầm mặc.

Thật ra thân phận cậu không khác An Tử Hàm mấy, nhưng An Tử Hàm từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên.

Nhưng cậu thì sao, bị người tính kế nhận hết xem thường.

Xuất thân một kiểu cảnh ngộ bất đồng.

Nói trong lòng hoàn toàn không thèm để ý là không có khả năng, Ô Vũ cũng sẽ ghen ghét.

Thấy Ô Vũ đột nhiên trầm mặt, Hồ Sảng vội ôm lấy Ô Vũ, hôn mặt Ô Vũ một cái: “Anh đừng nóng giận mà, em chỉ cảm thán một chút, không phải muốn trèo tường, em thích nhất vẫn là anh.”

Ô Vũ nhếch khóe miệng cười cười: “Anh không để ý, anh cũng cảm thấy cậu ta rất may mắn.”

Hai người nói chuyện An Tử Hàm bên kia đã nháo lên.

Rất nhiều người tò mò đi xem náo nhiệt, kết quả bị đuổi đi.

An Tử Hàm có lẽ đang chỉ vào mũi ai mắng, nhưng ân thanh trong quán bar rất lớn, căn bản nghe không rõ, An Tử Hàm trực tiếp đi qua đá cái loa ngã lăn

Người trong quán bar đều hiểu vị này, âm nhạc đột nhiên im bặt.

“Nhị thiếu, xin bớt giận.”

“Nhị thiếu, không đến mức đi, còn không phải là uống chút rượu thôi sao?” Người bên cạnh đều khuyên.

“Em không sao…… anh đừng như vậy, em…… em về nhà được không?” Một cô gái xinh đẹp ở cạnh An Tử Hàm nói, còn kéo tay áo An Tử Hàm.

An Tử Hàm nhìn một người đàn ông, cười lạnh một tiếng, mắng: “Tôi mẹ nó phiền người khác đến giả bộ ở đây, tôi nói không mời rượu sao anh lại cứ ba hoa thế hả?”

“Cậu quản hơi rộng rồi đó?” Vị kia cũng là một vị phú nhị đại, cũng không kém hơn An Tử Hàm, tất nhiên không phục.

“Người ta đã không muốn uống, anh nghe không hiểu sao? Đều là vui chơi cả, anh cứ mãi mời rượu là có ý tứ gì mọi người đều hiểu, đừng quá mức, người ta không muốn!”

Ô Vũ nghe thế không nhịn được nhướng mày, không khỏi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn An Tử Hàm, cảm thấy chiếc áo khoác denim đính sequin của An Tử Hàm, thật sự làm người ta mù mắt, loại trang phục này thật đúng là… khoa trương .

Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười khuyên bảo, cô gái kia biết hai vị đều không thể trêu vào, vì thế khóc lóc xin tha, xin lỗi hai người rồi lôi kéo bạn mình rời đi.

“An Tử Hàm, cậu thật sự thích giúp đỡ người khác, cậu có muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không?” Người bị mắng chất vấn An Tử Hàm.

“Tôi không thích thứ đó, chỉ không nhìn nổi, anh thích thì đi tìm mấy người có thể tiêu tiền ấy, cưỡng bách người ta là thế nào?”

Nhìn thấy cô gái đã rời đi, An Tử Hàm nói gì đó với những người xung quanh, sau đó có người hét lên: “Âm nhạc! Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Chúng ta tiếp tục chơi nhé. Hôm nay Nhị thiếu gia chiêu đãi khách một phòng riêng.

Lời vừa dứt, toàn trường liền ồ lên reo hò, phú nhị đại tức giận rời đi.

Ô Vũ ăn dưa xong, tiếp tục ngồi trong góc nhìn một đám người vây quanh An Tử Hàm, chán nản nghịch điện thoại.

Hồ Sảng nhịn không được hỏi: “An Tử Hàm đã đặt bao hết rồi, chúng ta có thể gọi thêm chút rượu đắt tiền được không?”

“Em có thể đi thử xem xem.”

Hồ Sảng thật sự đi.

Ô Vũ chán nản ngồi trong góc, một mình chạy ra ngoài hút thuốc, điếu thuốc vừa châm lên đã nghe thấy tiếng cô gái khóc lóc cầu xin tha thứ.

Cậu thăm dò nhìn ra, thấy là cô gái bị phú nhị đại kia mời rượu, cô gái không thể chạy thoát.

Ô Vũ lại hút một điếu thuốc, bản tính lạnh lùng, mình ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu cũng không muốn quản nhiều, không muốn trêu chọc thị phi.

Vì thế giả vờ như không nhìn thấy hay nghe thấy gì tiếp tục hút thuốc.

Một lát sau, bên đó trở nên náo nhiệt hơn, những người bạn đi cùng cô gái chạy vào cầu cứu, An Tử Hàm lại tới cứu tràng.

Ô Vũ cười, đám phú nhị đại này thật giống yakuza.

Những người như Ô Vũ ấm lạnh phải tự biết, không có chỗ dựa, gặp được sự tình lo toan cập chính là tương lai. Mà người như An Tử Hàm phiền não ưu sầu gì đều không có, liền có thể không sợ trời không sợ đất, chỉ cần nhìn không thuận mắt, liền sẽ đi giáo huấn người khác.

Đây là khác biệt giữa hai người họ.

Lúc Ô Vũ hút thuốc nghe An Tử Hàm mắng chửi người, mắng năm sáu phút, không một câu lặp lại, đúng là xuất sắc.

Cậu ném tàn thuốc vẫn chưa bỏ đi, một người mắng chửi người mắng thành trình độ talk show, cũng là một kỹ năng độc đáo.

Lại thăm dò đi xem, thấy An Tử Hàm không biết ở nơi nào tìm ra bình chữa cháy, phun đầy người phú nhị đại kia.

“Chậc.” Ô Vũ không nhịn được than một câu.

An Tử Hàm quả thực lập tức náo loạn, chuông báo động vang lên khắp tòa nhà, thiết bị chữa cháy bắt đầu phun nước, Ô Vũ đang đứng trong một góc, bị xịt đầy mặt.

Cậu lấy tay lau mặt, nhìn thấy bên trong hỗn loạn, đang định đi tìm Hồ Sảng.

Trước khi đi nhìn An Tử Hàm một cái, phát hiện An Tử Hàm kéo vạt áo mình lên lau mặt, đôi mắt cậu liếc qua vòng eo xinh đẹp của An Tử Hàm một vòng.

Ừm, eo nhỏ, có cơ bụng, còn rất trắng.

*

Ô Vũ không nghĩ tới người có gia thế bối cảnh như An Tử Hàm cũng tham gia tuyển tú chẳng có chút cấp bậc nào như này, người chung đội cậu ta cũng đều rất bình thường.

Cảm giác này giống như một siêu sao thiên vương biểu diễn “Rhapsody of Country Love”. (tình khúc đồng quê)

Cậu biểu diễn xong tiết mục, quét mắt qua thính phòng, thấy An Tử Hàm cười ha hả nói chuyện phiếm cùng Tô Cẩm Lê, nhưng biểu hiện của cậu vẫn như thường, còn trở thành người đứng nhất hôm đó.

Điểm cao như vậy, có lẽ sẽ làm phú nhị đại như An Tử Hàm lau mắt mà nhìn đi?

Cậu vô thức nhìn An Tử Hàm, phát hiện An Tử Hàm vẫn nói chuyện phiếm với Tô Cẩm Lê, không xem cậu.

Sau khi thi đấu kết thúc, một mình cậu đi ăn lẩu, hiện giờ đã độc thân, lại không có bạn bè, cậu sớm đã quen ăn một mình.

Nhưng lúc thấy Tô Cẩm Lê thì hơi chần chờ, chủ động qua chào hỏi Tô Cẩm Lê, còn cùng nhau ăn.

Đây là việc rất hiếm khi cậu làm.

Tất cả trò chuyện đều là để đánh lạc hướng sự chú ý của Tô Cẩm Lê để chuẩn bị điều quan trọng cậu muốn hỏi là: “Cậu rất quen người An gia?”

“Không…… An Tử Hàm tự quen.” Tô Cẩm Lê trả lời như vậy.

“Tôi nghe nói An Tử Hàm, hình như không phải người tính cách tốt gì.”

Bởi vì cùng thân thế như An Tử Hàm, lại có sinh hoạt hoàn toàn bất đồng, làm nội tâm Ô Vũ hâm mộ, đôi khi cũng rất chú ý An Tử Hàm.

Cậu rất ngạc nhiên khi thấy Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm chơi thân.

“Tôi cũng không biết.” Tô Cẩm Lê trả lời rất ủy khuất.

Sau đó, Ô Vũ cùng An Tử Hàm chung phòng ngủ, hai người đều ở giường dưới, thoạt nhìn thuận lý thành chương.

Quả nhiên cậu không thể hòa hợp với An Tử Hàm, thậm chí còn cảm thấy An Tử Hàm có chút phiền phức.

Cho đến thời điểm quay MV, An Tử Hàm bị An Tử Yến gọi đi ra ngoài vì thể hiện không tốt, An Tử Hàm thực sự đã khóc.

Ô Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang khóc của An Tử Hàm, con mèo lông xù trong phút chốc mất đi khí lực và kiêu ngạo thường ngày, khóc như hoa lê dính hạt mưa, khóc như vậy so với bình thường càng đáng yêu hơn nhiều.

Cậu chụp ảnh An Tử Hàn rồi lưu vào điện thoại.

Trong giờ giải lao, cậu lấy điện thoại tìm kiếm lời bài hát đã chép, vô tình lật đến ảnh của An Tử Hàm, đột nhiên dừng lại.

Trên màn ảnh nhìn thấy An Tử Hàm khóc, cậu không khỏi bật cười.

Đúng rồi, An Tử Hàm khi khóc trông đẹp hơn khi cười.

Ngón tay ở lựa chọn xóa bỏ bồi hồi thật lâu, cuối cùng cậu ma xui quỷ khiến mà để lại bức ảnh này.

Sau khi tuyển tú kết thúc, Ô Vũ bị đóng băng, mỗi ngày nhìn những người khác bận rộn, tin tức không ngừng, mà cậu lại một mình lạnh lẽo.

Lúc ấy cậu cảm thấy, mình có thể cứ im lặng như vậy sao?

Sau đó An Tử Hàm lại xuất hiện.

An Tử Hàm kêu câu kia “Cùng lắm thì tôi bao cậu” Ô Vũ nghe rõ.

Nhưng lúc ấy cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho là An Tử Hàm vội vàng nói.

Sau lại ngẫm lại, An Tử Hàm hẳn lúc sốt ruột đã nói ra lời trong lòng mình?

*

An Tử Hàm rất không hài lòng với vai diễn của Ô Vũ cùng Hạ Nhứ Nhi, cũng chính là Hồ Sảng.

Vào ngày bộ phim của Ô Vũ này khởi động máy, An Tử Hàm trong bộ vest màu xanh đậm tới đoàn phim thăm ban.

Ô Vũ nhìn thấy An Tử Hàm mặc bộ trang phục này bộ dáng khoe khoang đắc ý không nhịn được cười, cậu không khỏi cảm thấy An Tử Hàm… thật đáng yêu?

Từ sau khi An Tử Hàm biến thành người yêu cậu, cậu nhìn An Tử Hàm thuận mắt hơn không ít.

“Này, trang phục của An thiếu gia khá đặc biệt.” Đạo diễn cũng biết An Tử Hàm, nếu không An Tử Yến cũng sẽ không giành được tài nguyên cho bộ phim này.

“Màu xanh lá cây là màu của hy vọng, tràn đầy sức sống, mang ý nghĩa bộ phim của ngài có tương lai tươi sáng.” An Tử Hàm rất nghiêm túc nói.

Đạo diễn nghe xong rất vui vẻ, vỗ vai An Tử Hàm: “Cậu đúng là càng ngày càng biết ăn nói, không tồi không tồi, vào giới giải trí trưởng thành hơn không ít.”

Chờ đạo diễn đi rồi, An Tử Hàm lảo đảo lắc lư tới cạnh Ô Vũ hỏi: “Bộ này của tôi thế nào?”

“Anh cảm thấy không tồi, chỉ cần một chiếc mũ thôi.”

“Anh đưa tôi rồi, cùng bạn gái cũ đáp diễn, rất trâu bò.”

“Triển vọng của bộ phim này rất tốt, nếu bỏ lỡ anh sẽ hối hận.”

“Đúng, đúng, anh phải chiến đấu. Tương lai của anh tràn đầy hy vọng. Anh và bạn gái cũ ở trong phim còn có thể tái tục tiền duyên, quả thực là mỹ mãn nhân sinh.”

Ô Vũ lén rút ngón tay của An Tử Hàm, bị An Tử Hàm rút ra, ngay khi cậu sắp sửa cãi nhau với  Ô Vũ, Hạ Nhứ Nhi liền tới đây, cười chào hỏi An Tử Hàm: “Chào anh, tôi là Hạ Nhứ Nhi.”

“Tôi biết rồi, chị dâu cũ.” An Tử Hàm vừa nói vừa chủ động đi tới, nắm lấy tay Hạ Nhứ Nhi lắc lắc, sau đó thở dài: “Đẹp quá, chia tay thật đáng tiếc. Tôi cảm thấy tiếc cho  Ô Vũ.”

“Tôi…… chia tay lâu rồi, hơn nữa lúc ấy cũng là tôi theo đuổi anh ấy, hiện tại đều buông bỏ.” Hạ Nhứ Nhi cười hơi xấu hổ, lại không có phản bác An Tử Hàm.

An Tử Hàm gật đầu, ngồi một bên hỏi: “Tới đối diễn?”

“Ừm, hai chúng tôi ngày đầu tiên đóng phim, trước tiên đối diễn một chút, còn có thể chào hỏi.”

“Hai người bận đi, tôi không vội.”

Sau khi An Tử Hàn nói một câu khách sáo, hai người kia liền thật sự bắt đầu đối diễn.

An Tử Hàm nhìn xem, không hiểu cậu vì sao lại tới đây, xem hai người bọn họ ở cùng nhau hả?

Đây chắc chắn là cảm giác xem hòa nhạc trực tiếp và mua vé ở hàng ghế đầu, hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mắt chuyển sắp sang màu xanh lục luôn rồi.

Cuộc sống này nhịn gì chứ không thể nhịn cái này!

“Ô Vũ kỹ thuật diễn thật chẳng ra gì!” An Tử Hàm đột nhiên gân cổ lên hét một tiếng.

Ô Vũ không nhịn được nhíu mày: “Lúc đối diễn cần kỹ thuật diễn?”

“Anh còn không bằng Tô Cẩm Lê đâu!”

“Đúng vậy, cậu ấy đẹp, cho dù kỹ thuật diễn không tốt cũng có thị giác được hưởng thụ.”

An Tử Hàm lại nói không nên lời.

Sau khi An Tử Hàm tới đầu tiên là xem Ô Vũ cùng Hạ Nhứ Nhi đối diễn, sau đó lại xem hai người bọn họ thật sự đáp diễn, nghe người bên cạnh khen hai người bọn họ có cảm giác CP, đáng tiếc đã chia tay.

Bởi vì có camera, cậu chỉ có thể không ngừng mỉm cười, trong lòng sớm muốn đem Ô Vũ đánh một trận.

Này cũng khiến cậu không ăn nổi cơm chiều, trực tiếp trở về khách sạn.

Ô Vũ sắp xếp người trông coi, lặng lẽ đi vào phòng An Tử Hàm.

An Tử Hàm nhìn thấy có người mặc quần áo quét dọn đột nhiên quẹt thẻ đi vào, không khỏi có chút khó chịu: “Ai bảo anh vào? Ở đây tôi không cần dọn dẹp.”

“Anh mang cho em chút đồ ăn.” Ô Vũ cởi mũ nói.

An Tử Hàm nhìn Ô Vũ, sau đó cười lớn, nằm ở đầu giường tiếp tục xem điện thoại: “Tôi không muốn ăn.”

Ô Vũ cởi áo khoác, từ trong túi lấy ra hai gói mì giòn đặt lên giường.

“Anh mang cho tôi thứ này?” An Tử Hàm nhìn thấy liền hỏi.

“Anh thấy Tô Cẩm Lê thích đồ ăn như vậy, anh muốn nếm thử.”  Ô Vũ nói xong liền bắt đầu tự mình ăn.

An Tử Hàm vốn là muốn mặc kệ, nhưng sau đó cậu cũng thèm, cùng Ô Vũ ngồi trên giường ăn mì giòn.

“Em ghen cũng rất thú vị.” Ô Vũ nói xong, cười nhìn An Tử Hàm.

“Anh cút xéo cho tôi!” An Tử Hàm lập tức tạc mao.

Ô Vũ cũng không thèm để ý, xê dịch người, cũng chui vào chăn của An Tử Hàm, ngồi cạnh An Tử Hàm.

Hai người bọn họ ở trong chăn, chân chạm vào nhau, Ô Vũ hỏi cậu: “Sao chân lạnh thế?”

“Tâm tôi càng lạnh.” An Tử Hàm hữu khí vô lực trả lời.

Ô Vũ trực tiếp duỗi tay xoa xoa ngực An Tử Hàm: “Tốt hơn chưa?”

Thân thể của An Tử Hàm bị xoa xoa lắc lư, không khỏi trợn mắt: “Anh muốn tôi gãy xương sườn à.”

Ô Vũ kỳ thật cũng không đói, chỉ cố ý ăn, tùy ý ném mì giòn lên bàn đầu giường, lật người, nghiêng người ôm An Tử Hàm: “Hôm nay anh ngủ ở đây.”

An Tử Hàm lập tức hoảng hốt: “Không sợ bị phát hiện à?”

“Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, chưa có qua đêm cùng nhau.”

An Tử Hàm nuốt một ngụm nước bọt, dứt khoát không ăn mì nữa, quay sang Ô Vũ: “Anh không sợ tôi làm đau anh?”

Ô Vũ ngẩng đầu nhìn An Tử Hàm: “Em làm đau anh? Ai cho em tự tin?”

“Đồ của lão tử anh cũng chưa phải chưa chạm qua, lớn nhỏ chất lượng đều quá tuyệt!”

“Ngày mai anh còn phải đóng phim, không thể bị em làm.”

“Chẳng lẽ anh muốn làm tôi?”

“Đúng vậy.”

An Tử Hàm cười lạnh một tiếng: “Cái chiều cao này của anh, khi tôi đứng lên cho anh làm tôi, anh còn phải nhón chân lên. Bé Teddy có ước mơ lớn, muốn trở thành chó săn lông vàng phải không?”

Mặt Ô Vũ nháy mắt trầm xuống.