Mỗi lần đến thăm Cố Phi, Thẩm Thanh Huyền đều sẽ kể Cố Kiến Thâm nghe vài chuyện trước đây liên quan đến cô.
Một cuộc đời trọn vẹn thì không thể thiếu người mẹ, hơn nữa y rất tán thưởng Cố Phi, cho nên luôn xem cô như là Lý thị thứ hai.
Y hy vọng Cố Kiến Thâm có thể cảm nhận được tình thương cô dành cho hắn.
Đã nhiều năm qua, Cố Kiến Thâm đã nghe những lời này của Thẩm Thanh Huyền không biết bao nhiêu lần, trước đây hắn có thể thấy tò mò, thậm chí còn cảm động, nhưng hôm nay lại bực dọc một cách khó hiểu, bài xích không cách nào kìm nén.
Hiếm khi hắn ngắt lời Thẩm Thanh Huyền: “Vì sao bà ấy không tỉnh lại?”
Một câu hỏi khiến Thẩm Thanh Huyền khựng lại, rồi trả lời với vẻ mặt ảm đạm: “Chị ấy sẽ tỉnh lại.”
Nếu bà ấy hôn mê cả đời, bố sẽ chờ cả đời luôn sao!
Câu nói chần chờ bên môi, nhưng Cố Kiến Thâm lại không thể thốt thành lời.
Hắn là người không có tư cách nói lời này nhất … Cả thế giới này, hắn là người không nên nói nhất.
Hàng mi Cố Kiến Thâm rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế bèn không khỏi sốt ruột, chuyện gì thế này? Tại y kể chuyện “quá khứ” quá nhiều chọc hắn phiền sao? Y đành chịu thôi, hắn và Cố Phi chỉ ở chung trong khoảng thời gian ngắn như vậy … Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm nhớ mẹ?
Thẩm Thanh Huyền không nắm chắc, dẫn đến giữa đôi mày tăng thêm nỗi ưu sầu.
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu bắt gặp tình cảnh này nên đâm ra hối hận, vì hắn mà y khổ sở, vậy nên hắn thấp giọng bảo: “Con xin lỗi.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Là bố có lỗi với con.”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm mấp máy, cuối cùng chẳng nói gì thêm.
Hắn phải nói gì? Hắn có khả năng nói gì? Mẹ hắn hôn mê bất tỉnh, bố hắn có lẽ còn đau khổ hơn hắn.
Dù gì hắn cũng chẳng có ký ức gì với người này, nhưng bố hắn lại có rất nhiều hồi ức.
Trái tim Cố Kiến Thâm thắt lại, song vẫn gắng gượng giấu giếm.
Thẩm Thanh Huyền kiểm tra cho Cố Phi theo lệ, rồi xem báo cáo sức khỏe mới nhất, sửa đổi mấy chỗ mới cùng Cố Kiến Thâm ra về.
Trên đường về, Cố Kiến Thâm nói: “Hình như cái gì bố cũng biết.”
Đương gia Hạ Hưng khiến người vừa nghe tên đã sợ hoảng hồn, tinh thông các loại vũ khí, thân thủ cao cường, lại còn học rộng hiểu nhiều, thư họa có trình độ, khoa trương hơn nữa là nghe nói y còn giỏi y học.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Con muốn học gì, bố sẽ dạy con.”
Cố Kiến Thâm ngoảnh đầu nhìn y: “Có thể học về súng không?”
Đuôi mày Thẩm Thanh Huyền khẽ nhướng.
Cố Kiến Thâm lại rũ mắt: “Con …” Hắn vốn định bảo mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngờ đâu Thẩm Thanh Huyền lại nói, “Có thể.”
Cố Kiến Thâm ngẩng phắt đầu nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền lại mỉm cười với hắn: “Có điều cái này chẳng có gì hay để học, con nhất định sẽ học nhanh thôi.”
Thẩm Thanh Huyền còn tưởng hắn căng thẳng, thế là vỗ vai hắn bảo: “Đi thôi, nhà cũ có sân bắn, bố dẫn con tới đó chơi.”
Thực ra với thân phận hiện giờ của Thẩm Thanh Huyền, muốn hoàn toàn tẩy trắng là không có khả năng, thân làm “con trai độc nhất” – và cũng là người thừa kế duy nhất của y, hắn nên được bồi dưỡng về phương diện này từ khi còn nhỏ.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền không cần vội, chủ yếu Cố Kiến Thâm rất đặc biệt, thể chất cực kỳ tốt, chỉ cần linh hồn dung hợp với thể xác, đương nhiên sẽ có sự nhạy bén và sức mạnh khác với người thường.
Chờ trưởng thành hoàn toàn rồi thì huấn luyện sơ theo hệ thống là được, không nhất thiết phải đày đọa con người ta từ bé.
Dĩ nhiên, hiện giờ Cố Kiến Thâm lộ ra hứng thú với súng ống, Thẩm Thanh Huyền cũng bằng lòng dẫn hắn đi chơi.
Khả năng nghiên cứu vũ khí của phàm thế rất thú vị, biết dùng cách khác để đối chọi với sức mạnh to lớn, đáng để học tập.
Trở về nhà cũ, Thẩm Thanh Huyền dẫn Cố Kiến Thâm đến sân bắn ngầm.
Vừa bước vào, Cố Kiến Thâm lập tức ngơ ngẩn, trang viên phía trên đã lớn lắm rồi, thế mà bên dưới lại có một cái động trời!
Căn cứ khổng lồ này nằm ngay dưới chân hắn, vậy mà hắn lại chẳng hay biết gì.
Thẩm Thanh Huyền đi xuống, một đám người khom mình hành lễ với y.
Cố Kiến Thâm theo sau, chứng kiến một mặt khác của y.
Người cầm quyền chân chính của Hạ Hưng, thủ lĩnh ngầm khiến người người kinh sợ, nắm trong tay tính mạng vô số người, người đỡ đầu trẻ tuổi giẫm đầy máu tươi.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy một Thẩm Thanh Huyền như thế, Cố Kiến Thâm lại thấy lòng rực cháy, một luồng hơi nóng va chạm lung tung, không biết nên chạy về phía nào.
Nói là dạy nhưng lại giống như đùa trẻ con, Thẩm Thanh Huyền tiến về trước, duỗi tay cầm một khẩu súng, đoàng một tiếng, ngay giữa hồng tâm.
Y ngoảnh đầu và cười nói: “Nhìn xem, rất đơn giản.”
Cố Kiến Thâm nhìn mà ngây cả người, khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, hắn như biến thành bia ngắm ở xa kia, mà tim hắn là hồng tâm, khi Thẩm Thanh Huyền quay đầu mỉm cười nhìn hắn, hắn trơ mắt nhìn trái tim mình hoàn toàn bị xuyên thủng.
Thẩm Thanh Huyền tưởng hắn bị dọa nên ra hiệu: “Con tới thử xem.”
Cố Kiến Thâm phải mất một lúc mới hoàn hồn: “Vâng.”
Hắn đi sang, mắt nhìn chằm chằm khẩu súng, thế nhưng trong tâm trí toàn là những suy nghĩ loạn cào cào.
Thấy y cười tỏa nắng như thế, Cố Kiến Thâm cũng quên mất lời y mà cười theo: “Thật tuyệt.”
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Đi, đưa con đi xem bia di động.”
Người khác khổ luyện vô số năm mà chẳng được thành tích gì, ấy vậy mà Cố Kiến Thâm chỉ mới nâng tay đã thành công, nếu nói ra sẽ hù chết người, nhưng đối với Thẩm Thanh Huyền thì đó là lẽ đương nhiên.
Bởi vì dù có phong ấn ký ức thế nào, kinh nghiệm trăm triệu năm vẫn khắc vào linh hồn.
Bắn thôi mà, thoải mái hơn cấm thuật rườm rà yêu cầu kỹ thuật phức tạp nhiều là đằng khác.
Hai người chơi đùa hăng say, khi rời khỏi căn cứ thì ai cũng nhìn hai cha con nhà này như gặp quỷ.
Thằng cha đã đủ trâu bò, giờ cả đứa con … mới mười ba tuổi thôi mà! Mười ba tuổi mà đã vậy … chẳng phải còn trâu bò hơn cả Thẩm Thanh Huyền năm đó hay sao?
Đáng sợ đáng sợ, những kẻ tinh anh đều cảm thấy thế giới này thật là huyền ảo!
Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Kiến Thâm: “Bố đã dặn họ rồi, sau này rảnh rỗi con có thể xuống đây chơi.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Dạ.”
Thẩm Thanh Huyền: “Chỗ đó còn nhiều thứ khác nữa, nếu con thấy hứng thú thì cứ học.”
Khóe môi Cố Kiến Thâm cong lên: “Dạ vâng.”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi rồi lại bảo: “Có điều con đừng miễn cưỡng bản thân, muốn học thì học, không muốn cũng chẳng sao.”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vậy sau này con …”
Hắn chưa kịp dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã nói tiếp: “Con không cần kiêng dè bố, sau này muốn gì thì làm đó, bố chỉ mong con có thể theo lòng mình, tìm được hạnh phúc thực sự.”
Câu nói ấy lại khiến luồng nhiệt trong lòng Cố Kiến Thâm khởi động, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, nhịn không được mở miệng: “Con làm gì bố cũng sẽ ủng hộ sao?”
Thẩm Thanh Huyền trả lời rất nhanh: “Đương nhiên.”
Cố Kiến Thâm cũng chẳng rõ mình muốn làm gì, nhưng khi nghe y nói thế, hắn lại không cảm nhận được chút hạnh phúc nào, có lẽ do chuyện hắn muốn làm sẽ không được ủng hộ dù thế nào đi nữa.
Thành tích thi tốt nghiệp được công bố, phiếu điểm Cố Kiến Thâm quả nhiên được tròn điểm tất cả các môn.
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền đã lường trước, nhưng được chứng kiến tận mắt vẫn thấy rất vui, không nhịn được mà khen: “Thật lợi hại.”
Cố Kiến Thâm nói: “Không tới mức đó.” Việc nhỏ thế có gì đâu mà lợi hại? Thế nhưng thấy Thẩm Thanh Huyền vui làm hắn cũng vui lây, phải nói vui hơn cả khi nghe thành tích công bố.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Nếu đã được tròn điểm, vậy nói bố biết con muốn gì đi?”
Trái tim Cố Kiến Thâm đập mạnh, nhưng lời nói vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “Nghỉ hè đưa con ra ngoài chơi đi.”
Thẩm Thanh Huyền mở to mắt: “Chỉ thế thôi ư?”
Cố Kiến Thâm: “Dạ.”
“Bố vốn đã định dẫn con đi chơi rồi,” Thẩm Thanh Huyền nói, “Cái này không tính, đổi cái khác đi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Ra ngoài chơi … chỉ có hai người chúng ta, có được không?”
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng …
Cố Kiến Thâm biết rõ y băn khoăn điều gì, nên nói: “Chúng ta đến một đảo nhỏ ở nước ngoài, sẽ không sao đâu.”
Chẳng lẽ mình dành thời gian cho hắn chưa đủ sao? Bởi thế hắn mới muốn ra ngoài riêng với y?
Mọi chuyện Thẩm Thanh Huyền luôn đặt hắn lên đầu, tất nhiên là đáp ngay: “Được, vậy để bố sắp xếp.”
Y dễ dàng đồng ý như thế làm Cố Kiến Thâm vừa vui mừng vừa khó chịu.
Y thật tốt với hắn, cực kỳ tốt, là người cha tốt nhất trên đời này.
Đúng vậy, cha.
Trong mắt Cố Kiến Thâm hiện lên nét ảm đạm.
Thẩm Thanh Huyền nhận ra, thế là hỏi: “Con muốn gì cứ nói bố biết, chỉ cần bố đủ khả năng, nhất định sẽ thỏa mãn con.”
Cố Kiến Thâm mỉm cười rất dịu dàng: “Không có gì muốn cả … con rất chờ mong chuyến du lịch cùng bố.”
Thẩm Thanh Huyền cũng cười theo: “Nhiều nhất là hai ngày, chờ bố thu xếp rồi chúng ta xuất phát.”
“Vâng.” Cố Kiến Thâm đáp, trông như đang rất vui, rồi lại như chẳng vui gì.
Thẩm Thanh Huyền cũng không biết rõ tâm tư của hắn.
Y không quên nhiệm vụ lần này, nhưng không vội, đó là chuyện sau khi thành niên, hiện giờ việc y nên làm là cho Cố Kiến Thâm một thời thơ ấu tốt đẹp, gia đình ngập tràn tình yêu và chở che.
Thế nhưng tình yêu của y lại là bụi gai chằng chịt, khiến từng bước của Cố Kiến Thâm đầm đìa máu tươi.
Thu xếp xong mọi thứ, Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị một chiếc máy bay tư nhân, hai người cùng bay đến đảo nhỏ ở nước ngoài.
Hòn đảo kia thuộc sở hữu của Thẩm Thanh Huyền, ban đầu y định xây căn cứ nghiên cứu ở đó, có điều chưa khởi công, bây giờ mang Cố Kiến Thâm đến nghỉ phép cũng tốt.
Vì lộ trình khá xa nên dù đi máy bay cũng phải tốn khoảng tám – chín tiếng.
Thẩm Thanh Huyền rất thích máy bay, có lẽ tất cả người ở giới tu chân đều có thể hiểu.
Đúng là tu sĩ bay tới bay lui rất tiện, nhưng ai mà chưa từng trẻ người, ai không từng tu vi thấp? Trước khi thành thánh nào có thứ gọi là thuấn di, chỉ có thể ngự kiếm phi hành mà thôi.
Nghe cứ tưởng ngự kiếm phi hành ngầu lật trời, nhưng thực tế ai thử rồi mới biết.
Vừa lạnh vừa chán vừa nhạt, có khi lộ trình xa phải bay suốt mấy ngày mấy đêm, mùi vị chua xót ấy thật chẳng muốn nhắc lại.
Vẫn là máy bay tốt hơn, mua vé ngủ một giấc là có thể băng qua nửa tinh cầu, thoải mái biết chừng nào.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền rất thích xem phim khoa học viễn tưởng, mong mỏi một ngày nào đó sẽ được lái phi thuyền vũ trụ.
Đến nơi, được ngắm nhìn bờ cát dát vàng, phải nói tâm trạng sảng khoái quá chừng.
Bờ cát màu vàng mới đẹp, trắng có gì hay? Xấu chết đi được.
Mới đầu Cố Kiến Thâm còn có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp hải đảo, nhưng khi vừa rũ mắt, trong mắt chỉ còn sót lại ngón chân trắng nõn được màu vàng bao lấy.
_____
Cảm giác về nhà thật là tuyệt Orz. À mà t chưa beta đâu nên có lỗi sai mn thông cảm nhé QAQ