Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 153: Có những ký ức, không nhất thiết phải tìm về



Thế nên mới bị lãng quên, cũng có thể do chuyện xảy ra bên ấy không đáng nhắc tới, bởi vậy bình thường đều quên mất.

Ví dụ như, bất thình lình hỏi một người phàm thế, ba năm trước có từng đến tiệm tạp hóa ở phố bên cạnh bao giờ chưa, hắn cũng nhớ không nổi.

Nhưng cuộc nói chuyện với Hạ Đình khiến Thẩm Thanh Huyền rất để ý.

Có lẽ y và Cố Kiến Thâm không coi đó là chuyện to tát nên đã quên, nhưng ký ức là một thứ rất quan trọng, chủ yếu rất khó quên – dù cho thời gian dài cỡ nào, cũng không nên quên sạch mọi thứ về gia hương khi còn bé.

Ký ức của Hạ Đình rõ ràng bất thường, điều này chẳng khác gì ký ức của y và Cố Kiến Thâm cũng bất thường?

Suy cho cùng, lẽ ra đều phải từng đi qua đó một lần.

Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ rất nhiều, nhưng nhận ra thứ cứng rắn phía sau, y nhích một cái, nhìn về cái tên chưa thỏa mãn: “Ngươi còn …”

Cố Kiến Thâm ngầm hiểu, lập tức trả lời: “Muốn.”

Sau đó muốn gì được nấy.

Hai người quần nhau hơn nửa ngày, xong việc, Thẩm Thanh Huyền mê man thiếp đi.

Y ngủ, Cố Kiến Thâm lại không ngủ, hắn ôm y, nhìn bầu trời đen kịt, lồng ngực luôn có một bóng ma quẩn quanh không buông.

Hắn rất muốn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền, dùng thật nhiều sức, dùng hết khí lực toàn thân mình.

Nhưng làm thế sẽ đánh thức y, hắn không muốn quấy rối.

Cố Kiến Thâm cố gắng khống chế hai tay, không biết đang kháng cự điều gì, cánh tay hắn lại bất chợt run rẩy rất khẽ …

Thẩm Thanh Huyền chỉ ngủ một lát rồi tỉnh.

Mặc dù mới làm muốn chết muốn sống xong, nghĩ thầm lần sau tuyệt đối không làm nữa, song sau khi ngủ một giấc dậy, Thẩm Thanh Huyền thấy thần thanh khí sảng, còn rất … rất thoải mái.

Vừa mở mắt Thẩm Thanh Huyền cũng biết Cố Kiến Thâm không ngủ.

“Sao không ngủ?”

Cố Kiến Thâm trầm tĩnh nói: “Ta ngủ một trăm ba mươi năm, hiện giờ chỉ muốn ngắm em thật kĩ.”

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền cong lên: “Tuổi đã một bó rồi còn nói lời ngon tiếng ngọt.”

Cố Kiến Thâm dán sát bên tai y: “Chỉ nói cho em nghe thôi.”

Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng, trong mắt lại không sao che lấp ngọt ngào.

Cố Kiến Thâm thấy y như thế lại nhịn hết nổi, muốn nhoài người tới hôn, mặc dù Thẩm Thanh Huyền cam tâm tình nguyện thân mật với hắn, nhưng y sợ hôn sẽ lại dính vào, nên đè lại môi hắn: “Bàn chính sự trước.”

Nghe bốn chữ đó, trái tim Cố Kiến Thâm trầm xuống, bóng ma chưa bao giờ tiêu tán dường như lại lớn thêm một ít.

Thẩm Thanh Huyền nghiêm mặt: “Chúng ta cùng đến xem đoạn ký ức kia đi.”

Phong bế hay không phong bế cũng vậy, suy cho cùng, chuyện đã xảy ra nhất định tồn tại, bọn họ có thể tiến vào ảo cảnh của biển ý thức, đánh thức đoạn ký ức ấy lần nữa.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì rất tốt; còn nếu thật sự có chuyện, hai người họ cũng nên được biết ngọn nguồn.

Cứ tưởng Cố Kiến Thâm sẽ có suy nghĩ ăn nhịp giống y, nào ngờ hắn lại bảo: “Nếu vào tâm cảnh, nhiệm vụ sẽ không làm được.”

Nhiệm vụ trên ngọc giản muốn Cố Kiến Thâm bệnh nan y, nhưng thân thể này của hắn không hề có bệnh.

Vì tìm ký ức thực sự trong tâm cảnh, họ không thể thiết lập điều kiện cho thân thể, cho nên nhiệm vụ rất khó hoàn thành.

Nhắc tới nhiệm vụ, Thẩm Thanh Huyền lại thấy khó chịu trong lòng, y nói: “Ngươi không thấy nhiệm vụ này rất quá đáng sao?”

Cố Kiến Thâm nghi hoặc: “Sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản ra, Cố Kiến Thâm cũng móc ra, Thẩm Thanh Huyền đọc lại từng chữ: “Ngươi thân bệnh nan y, không thuốc cứu chữa, không muốn làm lỡ ta.”

Y đọc nhiệm vụ xong lại nhìn Cố Kiến Thâm, nói: “Nếu ngươi làm theo thì sẽ thế nào?”

Cố Kiến Thâm: “Sẽ rời xa em.”

“Đúng, chúng ta rõ ràng yêu nhau, ở bên nhau, muốn thiên trường địa cửu, nhưng ngươi bỏ đi không để lại một lời, ngươi cảm thấy ta sẽ ra sao?”

Trái tim Cố Kiến Thâm bỗng dưng thắt lại.

Thẩm Thanh Huyền: “Ta sẽ hận chết ngươi, có lẽ sẽ muốn giết ngươi, nhưng đồng thời ngươi cũng rất đau khổ, vì ngươi còn yêu ta, người bỏ đi vì bất đắc dĩ, chưa kể ta hận ngươi, chẳng khác gì đau khổ gấp đôi.”

Y chỉ mới nói thế mà Cố Kiến Thâm đã thấy da thịt đau đớn như bị kim đâm chằng chịt.

“Nhưng mà …” Cố Kiến Thâm biện giải, “Em có thể chữa cho ta, nhiệm vụ của em là chữa bệnh cho ta.”

Thẩm Thanh Huyền nói ra một khả năng: “Nếu ta không có ngọc giản thì sao?”

Cố Kiến Thâm giật mình, đáp rất nhanh: “Điều đó không có khả năng.”

Quả thực không có khả năng, vì Thẩm Thanh Huyền đã có ngọc giản, chúng nó có đôi có cặp, giống như họ vậy.

Nhưng vì sao có đôi có cặp, chúng lại luôn tuyên bố nhiệm vụ “khi dễ” Cố Kiến Thâm?

Trong thời gian ngắn ngủi Thẩm Thanh Huyền không cách nào làm rõ điều này, nhưng y bắt được điểm quan trọng, thế là hỏi Cố Kiến Thâm: “Ngươi không muốn tìm lại ký ức về Lan Phất quốc?”

Một câu hỏi làm mắt Cố Kiến Thâm lóe lên.

Thấy hắn như thế, Thẩm Thanh Huyền lập tức xác định suy nghĩ trong lòng.

Hồi trước chỉ cần y nói một câu, Cố Kiến Thâm đã có thể lĩnh hội ba câu; y muốn làm gì bản thân còn chưa xác định được, Cố Kiến Thâm đã bắt tay giúp y chuẩn bị rồi.

Lần này Cố Kiến Thâm biết rõ y muốn vào tâm cảnh tìm ra chân tướng, nhưng luôn ngậm miệng không nhắc, thậm chí còn nhìn trái nhìn phải nói với y, hiển nhiên đang cố tình lảng tránh.

Cố Kiến Thâm nhíu mày, nói: “Có vài ký ức, không nhất thiết phải tìm về.”

Thẩm Thanh Huyền giật mình.

Cố Kiến Thâm không nhìn y, chỉ bảo: “Như bây giờ rất tốt, chúng ta ở bên nhau, cũng yêu nhau, nên …”

Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ký ức Lan Phất quốc sẽ ảnh hưởng tới tình cảm chúng ta?”

Tầm mắt Cố Kiến Thâm lập tức trốn tránh.

Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, y biết hắn thường xuyên bất an, cho nên bài xích không muốn biết, y nắm tay hắn rồi nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời xa ngươi.”

Mi tâm Cố Kiến Thâm giãn ra, lại nói: “Cho dù ta từng tổn thương em?”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Ngươi cho rằng ngươi sẽ tổn thương ta?”

Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Ta có tổn thương mình cũng sẽ không …”

Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: “Cũng không được tổn thương mình, vì ngươi đau chẳng khác nào ta đau.”

Mỗi một câu, mỗi một thần thái, mỗi một ánh mắt dịu dàng … Cố Kiến Thâm cảm nhận được sương đen trong lồng ngực đã vơi đi phân nửa.

“Liên Hoa …” Cố Kiến Thâm ôm y, “Chúng ta nhất định phải xem đoạn ký ức này sao?”

“Phải đi xem.” Thẩm Thanh Huyền nói, “Không phải ta tò mò, mà là muốn truy tới cùng, ta luôn cảm thấy đoạn ký ức này nhất định có liên quan tới ngọc giản, cũng liên quan tới ngươi.”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ động, cuối cùng không nói gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Ngọc giản tốt hay xấu ta còn chưa xác định, cho nên ta muốn có thêm nhiều manh mối.”

Nếu là chút nhiệm vụ không ảnh hưởng toàn cục thì không nói, nhưng nhiệm vụ càng tuyên bố càng tàn khốc, vừa tổn thương Cố Kiến Thâm, dù là tổn thương giả ý Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng đành lòng.

Ai yêu một người rồi cũng sẽ thế.

Cố Kiến Thâm không đành lòng thấy y nhăn mặt nhíu mày, hắn cũng không nỡ để y gặp nguy hiểm.

Tất cả tai họa ngầm đều phải được bóp chết từ trong trứng nước.

Thẩm Thanh Huyền lo nghĩ cho hắn như thế, Cố Kiến Thâm tất nhiên không nói thêm gì nữa.

Hắn nói: “Em có gì cần thu xếp không?”

Thẩm Thanh Huyền: “Ta không có, ngươi thì sao?”

Cố Kiến Thâm: “Một trăm ba mươi năm này, mỗi ngày ta đều thu xếp ổn thỏa hết rồi.” Mục đích để khi Thẩm Thanh Huyền tới tìm, hắn có thời gian rảnh ở bên y.

Thẩm Thanh Huyền hổ thẹn: “Đã để ngươi đợi lâu rồi.”

Cố Kiến Thâm chỉ nói đùa vậy thôi chứ không mong y để bụng, hắn cười nói: “Không sao cả, một ngày một nụ hôn là đủ.”

Đột nhiênThẩm Thanh Huyền ôm hai má hắn, dùng sức hôn một cái: “Một ngày hôn mười cái cũng được.”

Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại phối hợp như thế, Cố Kiến Thâm lập tức mở cờ trong bụng, nói mà ‘chẳng biết xấu hổ’: “Nếu không thì một ngày bảy lần …”

“Cút cút cút!” Thẩm Thanh Huyền thẹn quá thành giận, rất muốn đánh người.

Cố Kiến Thâm bật cười ôm người vào ngực, hôn lên cần cổ trắng nõn của y rồi nói: “Được rồi, nhanh vào tâm cảnh ta nào.”

Vào tâm hắn, dò xét nguyên nhân họ đánh rơi ký ức.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm đang băn khoăn điều gì.

Quên sạch rõ ràng như thế, liệu có liên quan tới thân thể vạn huyết không? Có phải họ lại gặp phải sinh ly tử biệt, cho nên cả hai đã quên mất nhau?

Nếu thật vậy, nhất định nó là ký ức rất thống khổ.

Song Thẩm Thanh Huyền cho rằng không chỉ có thể, có lẽ lần này y sẽ tìm được vấn đề mấu chốt khi vào tâm cảnh.

Đó là manh mối quan trọng – liên quan tới Cố Kiến Thâm, liên quan tới y, cũng liên quan đến tương lai của hai người.

Thẩm Thanh Huyền mở mắt, chung quanh hơi chói, cố gắng thích ứng một lúc, con ngươi của y hết rụt lại co, hết co lại rụt, cuối cùng phóng đại vô hạn!

Đây … đây là …

Thẩm Thanh Huyền khẽ động, tiếng leng keng vang bên tai không ngừng, thật là tuyệt vời.

Y dạo quanh một lượt, ký ức ùa về như thủy triều, cuối cùng y vẫn không kiềm chế được, nhào vào “kim ngân ổ” của mình đã bị sư phụ giấu đi năm nào!

Vạn vạn không ngờ y lại có thể tỉnh lại ở chỗ này, thiệt là … thiệt là … thỏa mãn quá đi!

Thẩm Thanh Huyền vĩnh viễn không quên được sơn động này, kim ngân ổ của y đó!

Thật ra dùng kim ngân để miêu tả thì không đúng lắm, phải nói là kim hồng ổ, chỉ có điều thế nhân luôn thích xem bảo thạch là tài bảo, mà kim ngân cùng tài bảo lại khó thể phân biệt, cho nên mới gọi nơi này là kim ngân ổ.

Còn trong quan niệm thật sự của Thẩm Thanh Huyền thì đây là nhà của y, ngôi nhà bảo bối của y!

Nơi đây cất giấu bảo bối mà y đã thu thập trong suốt hai ngàn năm, vô số loại hồng bảo thạch, cùng với vô số kim thạch tỏa ra ánh sáng vàng rực như mặt trời, nhiều bảo bối gom lại một chỗ trở nên đẹp vượt sức tưởng tượng.

Thẩm Thanh Huyền nhìn mà tràn đầy hồi ức.

Ký ức quên lãng thường sẽ vì vài vật kỷ niệm kích thích, từ đó nhớ lại nhiều hơn.

Chẳng hạn như cái giường bằng hồng linh ngọc cỡ lớn này, cái bàn làm từ vàng ròng này, vương tọa nạm đầy hồng bảo thạch này …

Thẩm Thanh Huyền không khỏi cảm khái: Năm đó mình đúng là giàu đố ai bằng!

Y nhìn một vòng, rồi sờ một vòng, lại đau lòng một vòng mới sực nhớ ra chính sự.

Y vất vả tiến vào tâm cảnh không phải để trầm mê trong kim ngân ổ của mình.

Tuy rằng Thẩm Thanh Huyền không nỡ đi, nhưng nghĩ tới Cố Kiến Thâm, y đành phải quyết tâm.

Dè dặt từng bước một, muốn bao nhiêu không nỡ thì có bấy nhiêu.

Ra khỏi sơn động, bên ngoài là một mảnh đất trời phủ đầy băng tuyết.

Chỗ này quanh năm luôn là thế, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn nhớ. Bởi vì môi trường khắc nghiệt, cho nên ít người đên đây, cộng thêm kết giới do chính tay y tạo thành, ngoài sư phụ ra thì hiếm ai có thể phá giải.

Nhưng cũng chính sư phụ y đã chôn kim ngân ổ của y.

Nghĩ đến đây, trái tim Tôn chủ đại nhân liền đau nhói không thôi, không muốn đi gặp sư phụ nhà mình!

Vậy mà dù trong lòng không muốn, nhưng chân vẫn rất thành thật, sau khi hoàn hồn lại y đã về Vạn Pháp tông rồi.

Hiện giờ Vạn Pháp tông chính là lúc cường thịnh nhất. Sự vật trên thế gian luôn là vậy, từ yếu kém đến phồn thịnh, lại từ điểm cao nhất giảm xuống, cuối cùng vì một bước ngoặt mà rơi vỡ thành cát bụi.

Thịnh cực tất suy, ai cũng không thể thoát khỏi, dường như chỉ có thể khiến cho vòng tuần hoàn ấy chậm lại, lại chậm thêm chút nữa.

Thẩm Thanh Huyền vừa vào sơn môn, lập tức có người tiến lên cúi đầu hành lễ.

Đây là một vị tu sĩ trẻ tuổi, mi thanh mục tú khiến người yêu thích.

“Vương Khanh bái kiến sư thúc.” Tiểu tu sĩ tính tình hoạt bát nhưng rất lễ phép với Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ, nhớ ra rồi.

—— Vương Khanh, đệ tử quan môn của thất sư huynh.

Đúng vậy, hai ngàn năm … Thất sư huynh đã có ba – bốn mươi đệ tử.
— QUẢNG CÁO —