Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 166: Thất sư huynh tỉnh rồi!



Các sư huynh cùng nhau chơi hôn hôn hả?

Hình ảnh này đáng sợ lắm, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy các sư huynh tạm thời đừng tỉnh thì tốt hơn.

Tòa thành của đại bánh trôi rất lớn, rất quy mô, nhưng được xây từ đá xanh mang phong cách cổ xưa đơn giản, không hề dính dáng gì đến xa xỉ hoa lệ.

Bululu chen vào thành, Thẩm Thanh Huyền rất lo, sợ nó chen cho “tòa thành” còn to hơn nó sụp mất.

Có điều đại bánh trôi không cản nó lại, hiển nhiên không thành vấn đề, Bululu hóa thành thể lỏng, chảy vào tòa thành, nó biến thành một lớp rất mỏng nằm trải trên mặt đất, trông như một “tấm thảm” trơn trượt mềm mại.

Chẳng trách không cần vật trang trí, một Bululu đã đủ đảm nhiệm mọi thứ rồi.

Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Kiến Thâm: “Thật thú vị, nếu có thể mang một đứa về thế giới của chúng ta thì hay biết mấy.”

Cố Kiến Thâm: “Chờ quay về ta làm cho ngươi một đứa.”

Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ: “Làm được cơ á?”

Cố Kiến Thâm thừa nước đục thả câu: “Bảo đảm cho ngươi kinh hỉ.”

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên: “Màu vàng ư?”

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ngươi thích màu vàng hơn à?”

Thẩm Thanh Huyền vội vàng nói: “Thích màu đỏ hơn, nhưng màu đỏ đã có ngươi rồi.” Dứt lời, y làm bộ như mình vừa lỡ miệng, thành thử vội vàng im bặt, tỏ ra ngượng ngùng.

Nhiệt huyết trong lòng Cố Kiến Thâm lập tức tràn trề, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Vậy làm màu vàng.”

Thẩm Thanh Huyền mím môi cười: “Ừ.”

Mặc dù hai người không làm rõ, nhưng thực ra đã gần sáng tỏ như thân hình nửa trong suốt của Bululu rồi.

Tình cảm nửa trong suốt mang theo nét đẹp mông lung, thêm vào chút ái muội làm trái tim con người nhộn nhạo.

Trở về thành, đại bánh trôi mở trói cho họ, còn mang thức ăn nước uống đến, vô cùng hào phóng: “Ăn cho nhiều, uống cho đã, ngủ cho ngon, vậy thì mới có sức hôn.”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Ngươi chỉ theo đuổi có bấy nhiêu thôi sao!

Hí hí, đồng chí Đại Hoàng đúng thật là theo đuổi có nhiêu đó thôi đấy …

Mặc dù đã cởi trói, nhưng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm tạm thời cũng không có cách rời khỏi tòa thành này.

Bululu quả nhiên là đồ tốt, nó không chỉ làm thảm, mà còn có thể biến thành cửa, bảo vệ cả tòa thành.

Đại bánh trôi có thể tùy ý ra vào, nếu không có sự đồng ý của nó thì Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm không thể ra ngoài.

Bên trong tòa thành có rất nhiều bánh trôi tiểu bạch, đám nhóc này chạy tứ tung, ban đầu còn sợ người lạ, sau đó thì nhảy lên người Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, xem cánh tay họ là cầu thang để trượt.

Thẩm Thanh Huyền không thích màu của chúng, nhưng ngoại hình của bọn nó cực kỳ phạm quy, cho nên ghét không nổi.

Trái lại Cố Kiến Thâm thích chúng lắm, cho bọn nó chạy tới chạy lui, còn chồng bọn nó lên thật là cao.

Tiểu bánh trôi thích thú, từng đám chạy tới trước mặt Cố Kiến Thâm, để hắn chồng chúng nó cao cao.

Thẩm Thanh Huyền như đang thấy hình ảnh đại bánh trôi đếm tiểu bánh trôi trước đó …

Ấu trĩ! Tôn chủ đại nhân cho ra kết luận như thế, hồn nhiên không nghĩ nếu bánh trôi có màu đỏ vàng, y sẽ xử sự như thế nào.

Thế giới thứ ba này thật là yên bình.

Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm ở đó hơn mười ngày, đại bánh trôi đã xem họ là người một nhà, ngay cả Bululu cũng không tiếp tục giam giữ họ nữa.

Như lời đại bánh trôi nói, chỉ cần mỗi ngày họ hôn ba cái cho nó coi, nó sẽ không can thiệp vào hành động của họ.

Thẩm Thanh Huyền nhân cơ hội đi thăm các sư huynh.

Cái này thì quá đơn giản rồi, vì đám bánh trôi ước gì họ tới đây, chỉ cần hôn một cái, chúng nó sẽ vui mừng nhảy nhót cả ngày.

Thẩm Thanh Huyền lần lượt kiểm tra thân thể các sư huynh, sau khi phát hiện họ chỉ hôn mê do tiêu hao linh lực quá độ thì thở phào nhẹ nhõm.

Vì để họ có thể chơi hôn hôn, đám bánh trôi cung phụng đồ ăn cho họ rất đầy đủ.

Thẩm Thanh Huyền chỉ mong sau khi tỉnh lại, các sư huynh sẽ thủ hạ lưu tình, đừng thẹn quá hóa giận mà vung tay vỗ chết đám “ân nhân cứu mạng” này.

Chính vì vậy, chỉ cần mau chóng tìm ra điểm bắt đầu, họ có thể trở về thế giới của mình.

Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm dùng mười nụ hôn để đại bánh trôi cho họ ra ngoài dạo chung quanh.

Có điều Bululu phải đi theo, hơn nữa trời tối thì phải nhanh chóng về nhà.

Có Bululu theo sẽ bớt được nhiều việc hơn, vì nhóc này đi rất nhanh, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đỡ phải đi bộ.

Nhoáng cái đã qua nửa năm.

Thẩm Thanh Huyền ở bên cạnh Cố Kiến Thâm mọi lúc, ngày nào cũng hôn, quan hệ hai người đã sớm chọc thủng lớp cửa giấy kia rồi.

Chỉ tiếc người nào đó quá hèn, không ai ép cũng không dám chủ động hôn y, bằng không …

Thôi vậy, cũng không tiện làm gì, đám bánh trôi này hãy còn ngây thơ lắm, hiện giờ họ đã là bằng hữu của Bululu, làm trò trước mặt nó thì không hay cho lắm, thậm chí ở trên thân thể nó mà … ờm ừ thì cái kia, hmm.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền đã quen với cuộc sống hiện tại, dù gì hai người cũng là người yêu từ trước, đã sớm ngọt ngào bên nhau không biết qua bao năm tháng.

Nhưng nếu thử hồi tưởng lại năm đó, chỉ sợ còn lâu y mới bình tĩnh như bây giờ.

Ở thế giới thứ ba yên bình đáng yêu này, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền “sống nương tựa lẫn nhau”, cùng nỗ lực về nhà, sớm chiều ở chung nửa năm, cảm xúc đã thay đổi như thế nào?

E rằng đã từ có ý chuyển thành thích, rồi đến quyến luyến sâu đậm.

Những tháng ngày ở thế giới thứ ba này mới là nền tảng để y và Cố Kiến Thâm yêu nhau lần nữa, chỉ tiếc dù yêu nhau, cuối cùng vẫn sẽ …

Thẩm Thanh Huyền cụp mắt, kìm nén cơn đau bén nhọn lan tràn trong ngực.

Cố Kiến Thâm gọi y: “Là điểm bắt đầu.”

Thẩm Thanh Huyền chấn động, vội vàng đi sang.

Các tiểu thế giới đều có điểm đặc trưng riêng của nó, điểm bắt đầu cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng họ vẫn có thể phân biệt được.

Điểm không gian vặn vẹo này có sức lan tỏa mạnh mẽ, chỉ cần quen với hình thái của nó thì có thể dễ dàng phát hiện.

Cố Kiến Thâm: “Chỉ cần đưa các sư huynh tới đây là chúng ta có thể quay về.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Đúng vậy.”

Cố Kiến Thâm nhìn y, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Thẩm Thanh Huyền phục, thực sự phục hắn luôn, y muốn nhìn coi hắn muốn nhịn tới khi nào.

Mang các sư huynh đến đây cũng khá đơn giản, đám bánh trôi quá dễ dụ, làm Thẩm Thanh Huyền có một xíu cảm giác tội lỗi.

Lúc tới đón thất sư huynh, bánh trôi vui sướng nói: “Hôn hôn! Hôn rồi các ngươi có thể dẫn bọn hắn ra ngoài chơi!”

Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đã xe nhẹ quen đường, hôn môi trước mặt bánh trôi chẳng phải chuyện gì lớn.

Hai người hôn xong, lúc quay đầu thì đồng loạt ngây người.

Thất sư huynh hôn mê nửa năm thế mà tỉnh rồi!

Thẩm Thanh Huyền cùng Thẩm Thanh Huyền nhớ lại chuyện mình mới làm, tức thì chột dạ!

Thất sư huynh vừa mở mắt liền bắt gặp tiểu sư đệ cùng một người nam nhân đang hôn nhau, làm hắn cũng ngu người luôn.

Thẩm Thanh Huyền không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật không hay, lại bị thất sư huynh phát hiện đầu tiên!

May mà bánh trôi nhảy ra giải vây: “A a a, giống đực của ta tỉnh rồi nè! Ta cũng có thể nhìn họ hôn môi!”

Có điều sau đó nó lại nói: “Sao chỉ tỉnh có một người vậy? Làm sao hôn đây?”

Thất sư huynh mờ mịt nhìn đại bánh trôi … đây là cái quỷ gì vậy?

Thẩm Thanh Huyền yên lòng, dỗ bánh trôi: “Mi đừng gấp, ta dẫn bọn họ ra ngoài giải sầu, rất nhanh sẽ tỉnh thôi.”

Đại bánh trôi lập tức nhảy nhót: “Được được được! Nhanh đi giải sầu đi, trở về là ta có thể xem họ hôn nhau rồi!”

Thẩm Thanh Huyền dắt thất sư huynh đang dại mặt ra tới chỗ điểm bắt đầu.

Đến nơi, thất sư huynh mới phục hồi tinh thần: “Chúng ta rơi vào thế giới thứ ba?”

Thẩm Thanh Huyền: “Về trước rồi nói.”

Tầm mắt thất sư huynh đảo sang Cố Kiến Thâm: “Các ngươi …”
— QUẢNG CÁO —