Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 57: Bởi vì rất muốn, cho nên năm lần bảy lượt trầm luân



Thẩm Thanh Huyền hồn nhiên không hề hay biết suýt chút nữa mình bị “đuổi về” Vạn Tú sơn.

Khi y thức dậy thì Cố Kiến Thâm đã tỉnh rồi.

Hôm nay có tảo triều, cho nên Cố Kiến Thâm dậy khá sớm, tối qua Thẩm Thanh Huyền ngủ quá muộn nên sáng nay không có tí sức lực nào, hơn nữa thời tiết dần trở lạnh, y thực sự không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.

Cố Kiến Thâm nói: “Chốc nữa dùng bữa sáng rồi hẵng đi.”

Thẩm Thanh Huyền giữ vững tinh thần: “Không được … Thần phải về ngay.”

Ngủ ở đây đã là đại bất kính, nếu còn dùng chung bữa sáng với hoàng đế … Y không thể không có quy củ như thế được.

Cố Kiến Thâm không ép y ở lại nữa, chỉ dặn y: “Mặc y phục vào, coi chừng lạnh.”

Thẩm Thanh Huyền thấy lòng ấm áp quá đỗi, nhìn hắn nói: “Bệ hạ cũng vậy.”

Cố Kiến Thâm nói: “Trẫm không sợ lạnh.”

Cũng phải … Đêm nào cũng đá chăn, Thẩm Thanh Huyền nói: “Vẫn là Bệ hạ trẻ tuổi.”

Lời này y chỉ thuận miệng nói mà thôi, song không ngờ lại làm Cố Kiến Thâm dao động.

Hắn quan sát Thẩm Thanh Huyền, nhìn từ trên xuống dưới hồi lâu.

Thẩm Thanh Huyền nhận ra tầm mắt của hắn, nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ? Có chỗ nào thần chưa chỉnh tề không?” Bị Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm, y cứ tưởng mình chưa mặc quần áo tử tế.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Quốc sư đang ở độ tuổi đẹp nhất.”

Thì ra đang quan sát cái này à … Nói thật, thể xác này của y lớn hơn Cố Kiến Thâm một lứa có thừa, Cố Kiến Thâm mười bốn, y cũng đã hai mươi bảy.

Bây giờ còn chưa lộ rõ, chờ tới khi Cố Kiến Thâm mười tám, y liền ba mươi có thừa, rồi thời gian lại trôi …

Thẩm Thanh Huyền nhất thời bị ngược quá chừng, lúc đó tuổi y đã cao, vậy mà còn định dụ dỗ hoàng đế vừa thành niên … Có biết xấu hổ không hả?

Tuy tư chất thân thể này còn tốt hơn Thẩm hoàng hậu, dù cho bảy mươi, tám mươi tuổi cũng có thể bảo trì dung nhan không tàn, nhưng vậy thì kỳ lắm, dù sao đây cũng là thế giới người phàm … Cố Kiến Thâm lại không có ký ức, hắn có thể thích một nam nhân lớn hơn mình mười ba tuổi sao?

Từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên Tôn chủ đại nhân bắt đầu hoài nghi mị lực của mình, việc này cũng ly kỳ lắm chứ!

Càng nghĩ càng ngược, Thẩm Thanh Huyền yếu ớt nói: “Sau này, Bệ hạ tuyệt đối đừng chê thần tuổi già đó.” Thiếu chút nữa nói tàn phai nhan sắc luôn rồi.

Cố Kiến Thâm giật mình, hắn thì lại nghĩ: Làm gì có sau này? Chẳng qua nghe Thẩm Thanh Huyền nói thế, hắn bằng lòng phối hợp, bảo: “Bất cứ lúc nào, trẫm cũng sẽ không chê quốc sư.”

Nhưng không chê còn chưa đủ, phải thích ta nữa cơ!

Thôi quên đi, đừng tự chuốc nhục nhã, vẫn nên về bảo dưỡng lại cho tốt, tranh thủ Cố Kiến Thâm mười tám, trông y cũng giống mười tám luôn đi!

Thẩm Thanh Huyền khom người cáo từ, Cố Kiến Thâm lại nói với y: “Lát nữa gặp.”

Thấy hắn đã cao lớn vậy rồi mà còn dính y, Thẩm Thanh Huyền hết sức hưởng thụ, y cũng bảo: “Lát gặp.”

Thẩm Thanh Huyền vừa đi, cung nhân tiến vào mời dùng cơm.

Cố Kiến Thâm đứng dậy ra ngoài, nhìn bữa sáng phong phú, thế nhưng lại chẳng có tâm trạng cầm đũa lên.

Mỹ thực cao lương, dù có đi vào ruột, thứ hắn muốn lại không cách nào chiếm được.

Tần Thanh luôn dặn hắn phải đắp kín chăn, kẻo bị cảm lạnh, hắn lại luôn không đắp.

Thẩm Thanh Huyền tưởng rằng hắn trời sinh thể nhiệt, không sợ lạnh, nhưng thực chất ai mà chẳng sợ lạnh? Cơ thể càng nóng thì càng sợ lạnh, song hắn không muốn vùi mình trong chăn bông mềm mại, hắn cần cái lạnh thấu xương kia, cần phần băng hàn kia cảnh tỉnh bản thân.

Nhắc nhở bản thân đừng rơi vào lao tù bện bằng ấm áp của Tần Thanh.

Song trên thực tế, hắn đã sớm vây hãm vào đó rồi.

Cố Kiến Thâm siết đũa, cật lực kìm nén đau đớn truyền từ trong tim.

Vậy mà hắn còn hoang đường nghĩ, nếu Tần Thanh thực sự là huynh trưởng của hắn thì hay biết chừng nào, như vậy ngôi vị hoàng đế lẽ ra nên là của y, mà y có thể thuộc về hắn.

Chân chính thuộc về hắn, Liên Hoa ca ca.

Đáng tiếc sau cùng vẫn chỉ là vọng tưởng, hệt như con sâu cái kiến hèn mọn, yếu đuối và nhát gan.

Tay Cố Kiến Thâm dùng sức, đũa bạc trong tay cong vẹo, nhưng không bị bẻ gãy, cũng giống như hắn, quật cường giữ vững tôn nghiêm của mình.

Tỉnh táo hơn đi nào, đừng khát vọng thứ căn bản không tồn tại.

Từ khi Vệ Tấn bị diệt trừ, triều đình một mảnh an lành, tiến độ nghị sự nhanh hơn không ít.

Đầu tiên, Thẩm Thanh Huyền rất có kinh nghiệm xử lý triều chính, sau khi không còn ai gây sự, y luôn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất, hiệu suất tự nhiên tăng lên; thứ hai, tất cả mọi người đều không dám trêu Thẩm Thanh Huyền, vì không muốn làm chim đầu đàn nên ai ai cũng thành kẻ phụ họa.

Về phần Cố Kiến Thâm ngồi trên đài cao, vốn không xen lời, hiện giờ câu nào cũng là “Quốc sư nói rất đúng.”

Cảnh tượng này khiến đám người Tôn lão lắc đầu than thở hoảng loạn.

Đáng tiếc Tần Thanh này giả dối, gạt Bệ hạ xoay mòng mòng, ngay cả cơ hội để họ khuyên can cũng không có.

Bận rộn một quãng thời gian, sau khi ổn định vài chuyện quan trọng, Thẩm Thanh Huyền dự định ủy quyền.

Dù Vệ Tấn đã chết, song vẫn còn dư đảng, y xử lý xong sớm rồi chỉ dạy Cố Kiến Thâm, như vậy hắn có thể thoải mái hơn, dù sao Cố Kiến Thâm vừa tự mình chấp chính, mới vào cuộc đã đụng phải cục diện hỗn loạn, Thẩm Thanh Huyền sợ đả kích chí tiến thủ của hắn.

Có một khởi đầu tốt, về sau sẽ ngày càng thông thuận.

Thẩm Thanh Huyền hết mực dụng tâm chăm sóc Cố Kiến Thâm.

Về phần bạn học Cố Tiểu Thâm có cảm kích hay không … Ờm … Chỉ có thể nói vận may đôi bên không tệ, một người vẫn chưa đâm dao, một người không cần bị đâm vào tim.

Sắp vào đông, Thẩm Thanh Huyền ngày càng sợ lạnh, mỗi đêm vào cung đều cóng tới mức mặt trắng như tuyết.

Cố Kiến Thâm chuẩn bị trà gừng cho y: “Uống cho xua khí lạnh.”

Thẩm Thanh Huyền uống xong vẫn thấy lạnh quá sức, y xoa tay bảo: “Năm nay là ngày đông giá rét.”

Cố Kiến Thâm cười y: “Do quốc sư quá sợ lạnh đấy thôi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Lạnh thật mà, không tin người thử xem.”

Nói đoạn y đưa tay ra, Cố Kiến Thâm ngắm bàn tay trắng nõn thon dài của y mà run lên.

Dứt lời, Thẩm Thanh Huyền mới ý thức được mình hơi mạo phạm, vội vàng toan rút tay về, Cố Kiến Thâm lại bỗng dưng nắm chặt.

Rất lạnh, cũng rất mịn màng, như băng đọng trên mái hiên.

Thẩm Thanh Huyền đành giữ bình tĩnh nói: “Có phải lạnh lắm không?”

“Ừm …” Cố Kiến Thâm mỉm cười, “Trái lại trẫm cực kỳ nóng, vậy cứ để trẫm ủ tay cho quốc sư đi.”

Thẩm Thanh Huyền vội vàng nói: “Không được! Sao có thể để Bệ hạ …”

“Đừng khách khí với trẫm.” Cố Kiến Thâm ôn hòa nói, “Vốn vì tư tâm của trẫm mới khiến ngươi bôn ba hàng đêm.”

Đúng là thế thật, nếu không phải vì tới dỗ Cố Kiến Thâm ngủ, sao Thẩm Thanh Huyền có thể đêm hôm khuya khoắt chịu gió lạnh, cóng tới mức run lẩy bẩy.

Cơ mà tay Cố Kiến Thâm nóng hôi hổi, Thẩm Thanh Huyền muốn để cho hắn ủ lắm kìa.

Cứ vậy đi, dù sao cũng không có ai, y và Cố Kiến Thâm không cần phải khách khí, Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại bản thân “càng vất vả công lao càng lớn”, nên cứ hưởng thụ đi vậy.

Cố Kiến Thâm thấy sắc mặt y hồng hơn, trong lòng lại có tí ấm áp.

Nói đến cũng buồn cười, tay y lạnh như thế, y nguy hiểm thế kia, song hắn chỉ có thể hấp thu chút ấm áp thoáng chốc từ phía y.

Như thể uống rượu độc giải khát, vì quá muốn, cho nên năm lần bảy lượt trầm luân.

Chờ chút nữa thôi … Đợi thêm thời gian nữa …

Hắn sẽ khiến tất cả chấm dứt.

Bàn tay nóng hổi, trái tim Thẩm Thanh Huyền cũng nóng hầm hập, có lẽ đây là tâm trạng người cha già được vỗ về, khi có thể cần cù chăm chỉ ra sức vì con mình.

Sau khi vào đông, biên cương sẽ có nổi loạn.

Đặc biệt là vào ngày đông giá rét càng cực kỳ bất ổn hơn.

Nguyên do khá là đơn giản, dân tộc du mục nơi biên cương dựa vào chăn nuôi để sinh sống, sau khi vào đông, giá rét đất cóng, cỏ nuôi, súc vật lẫn con mồi đều giảm mạnh, ngựa cũng không chịu lạnh nổi, họ không đủ ăn dùng, chỉ có thể đến khu vực bình nguyên cướp đoạt.

Người mà, thể nào cũng muốn sống sót, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, trước tai vạ, họ chỉ còn cách đi xâm lược.

Mùa đông năm nay bắt đầu sớm, khí trời trở lạnh, đừng nói Thẩm Thanh Huyền, ngay cả dân chúng bình thường đều biết đây là trời đông giá rét.

Tuy mỗi nhà đều có tích trữ lương thực, song bách tính biên cương rất bất an, sợ bị ngoại tộc cướp đốt giết chóc.

Hôm nay trên triều, có người tấu thỉnh: “Sắp vào đông, mong có thể phân phối kinh phí, chuẩn bị đầy đủ vật tư cho binh tướng biên phòng, phòng ngừa ngoại tộc xâm lấn.”

Lúc này có người nói ngay: “Chuẩn bị đầy đủ thì thế nào? Đội quân Man tộc tinh nhuệ, nếu thật sự muốn xâm lấn, thì sao phòng được!”

Vừa dứt lời, lập tức có tướng lĩnh phát hỏa: “Phòng được hay không sao ngươi biết? Chẳng lẽ vứt bỏ bách tính không màng tới, mặc cho Man tộc cướp đốt giết chóc?”

“Bao năm qua nghênh chiến, các ngươi có từng lập được công lớn nào không? Chẳng phải lần nào cũng tiền mất tật mang hay sao!”

“Đứng nói chuyện không biết đau eo(*)! Vệ quốc ta biên vực bao la, Man tộc kia xâm lấn bao lần đếm không xuể, sao có thể phòng bị kỹ càng được!”

(*) Không biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ

“Nếu đã phòng bị không xong, sao không cầu hữu nghị, giúp nhau vượt qua trời đông giá rét!”

“Hoang đường, đại quốc ta mênh mông, chẳng nhẽ còn sợ đám dị tộc kia? Đúng là trợ giúp chí khí cho nguời, tự giảm uy phong của mình!”

Cứ thế trên triều ngươi một lời ta một câu náo loạn cả lên.

Đây cũng là lệ thường, đối với chuyện dùng binh, trước nay luôn có tranh chấp giữa chủ chiến và chủ hòa.

Người đôi bên đều có lý lẽ riêng, ngoại trừ cãi nhau, cho đến giờ vẫn không tìm được nguyên do.

Bấy giờ cần có người ra quyết định, rốt cục muốn chiến hay hòa, cần phải xem thực lực một nước, đồng thời xem tâm tính người đế vương.

“Được rồi.” Thẩm Thanh Huyền mở miệng, ngắt lời đôi bên đang “cãi nhau”.

Y vừa lên tiếng, mọi người tất nhiên im lặng, các đời triều đại, người hô dừng đều là hoàng đế, nhưng ở chỗ họ hôm nay là địa bàn của quốc sư, cho nên Thẩm Thanh Huyền vừa mở miệng, bọn họ cùng chờ đợi kết quả.

Cứ nghĩ Thẩm Thanh Huyền sẽ đưa ra kết luận như thường lệ, rồi mới tỏ ý hỏi Bệ hạ.

Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền mở miệng liền bảo: “Hãy nghe Bệ hạ quyết định.”

Vừa dứt lời, triều đình to lớn nhoáng cái yên tĩnh, như thể tất cả đều ngừng thở.

Mọi người đều hoài nghi mình nghe nhầm, trong mọi người này đoán chừng cũng bao gồm Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền cũng đang chờ đợi.

Qua thật lâu, mọi người mới dồn dập phục hồi tinh thần.

Không nghe nhầm … quốc sư thật sự nói như vậy …

Nhưng mà … sao có khả năng?

Đám người Tôn lão đều nhao nhao phỏng đoán: Chẳng lẽ có cạm bẫy gì? Hoặc giả đang cố ý gây khó dễ cho Bệ hạ?

Cố Kiến Thâm lên tiếng: “Quốc sư có ý kiến gì không?”

Câu này của hắn khiến tâm tình đám người Tôn lão hết sức phức tạp, đồng thời có xíu an tâm, không sợ Tần Thanh khó dễ Bệ hạ trên triều, mặt khác lại thấy khó chịu, đường đường là đế vương, vậy mà mọi chuyện toàn phải hỏi người khác … Không thể nghi ngờ càng thêm cổ vũ uy thế cho Tần Thanh!

Bọn họ đồng loạt nghĩ, có lẽ đây mới là hiệu quả Tần Thanh muốn.

Đáng tiếc gian thần tặc tử mà bọn họ não bổ lại thực sự lòng son dạ sắt, Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Ý kiến của Trần thượng thư cùng Lý tướng quân đều có lý, chỉ chờ Bệ hạ quyết định.”

Hết lần này lần khác y đều ném vấn đề cho Cố Kiến Thâm.

Đám người Tôn lão tức cực! Tên tặc tử này, rốt cục muốn nhục nhã Bệ hạ tới khi nào?

Cố Kiến Thâm hơi nhíu mày, tiếp tục nói: “Trẫm muốn nghe kiến giải của quốc sư hơn.”

Nghe Cố Kiến Thâm nói vậy, Thẩm Thanh Huyền cũng nhíu mày, quả nhiên tự mình chấp chính không phải việc đơn giản …

Thôi vậy, chuyện biên cương náo loạn vẫn quá lớn, tính Cố Kiến Thâm trước giờ luôn cẩn thận, có lẽ không muốn phán đoán sai lầm gây đại họa.

Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền bình thường trở lại, bảo: “Thần cho là, Man tộc binh mạnh nhưng nội loạn, không bằng giao hảo với bộ tộc, sau khi moi được tin tức thì công kích tộc họ, từ đó gây tác dụng kinh sợ, cũng giải quyết được nạn biên cương.”

Đánh giặc là chuyện hao tiền tốn của, dù có thắng thì bách tính biên cương cũng lưu lạc khắp nơi, đày đọa tội lớn.

Mà đám dân tộc du mục kia không sao đánh đổ, đánh càng dữ, bọn họ càng lui vào sâu trong thảo nguyên, bên phe họ cũng không cách nào truy kích sâu hơn; mà nếu không truy kích, chờ tới khi nghỉ ngơi lấy sức xong, sang mùa xuân năm sau, bọn họ sẽ lại sinh sôi như cỏ dại được gió xuân thổi.

Cho nên biện pháp cân bằng này của Thẩm Thanh Huyền không thể tốt hơn.

Chủ ý của y tất nhiên tốt vô cùng, Cố Kiến Thâm theo lệ nói: “Quốc sư nói rất đúng.”

Tảo triều cứ vậy mà kết thúc.

Cố Kiến Thâm đang nghĩ gì Thẩm Thanh Huyền dĩ nhiên không biết, y còn mải nghĩ nên bắt tay từ đâu để Cố Kiến Thâm dung nhập triều chính …

Tâm trạng Cố Kiến Thâm rất kém, hạ triều đã tới sân ngựa, chạy tới mức mồ hôi đầm đìa.

Bây giờ thính lực của hắn còn tốt hơn trước kia, cho nên nghe thấy đám người Tôn lão nghị luận khi hạ triều.

“Tần Thanh này thật là càn rỡ, vậy mà dùng chiêu này để thị uy!”

“Ta thấy y quá thiếu kiên nhẫn, hận không thể để triều thần khen y anh minh cơ trí!”

“Y quả là lòng tham không đáy, hiện giờ đã là chỗ đứng của y, còn không biết thế nào là đủ!”

“Thấy đủ? Ha ha, nếu y biết đủ sao lại có ngày hôm nay?”

“Trời xanh không có mắt mà, khiến Đại Vệ của ta chịu khuất nhục này.”

Những lời này rơi vào tai Cố Kiến Thâm, hắn sẽ nghĩ thế nào?

Hận và oán.

Hận Thẩm Thanh Huyền bạc tình lạnh ý, oán bản thân nhẹ dạ vô năng.

Hận oán đan xen, thế mà hắn vẫn không buông được tia chấp niệm kia …

Cảm xúc phức tạp ấy giằng co trong lồng ngực đế vương thiếu niên, sao có thể khiến hắn tiêu tan cho được?

Phóng túng phi ngựa, tên bắn hồng tâm, nhưng không sao tháo gỡ phẫn uất trong lòng!

Khi Thẩm Thanh Huyền vào cung, Cố Kiến Thâm đang thay y phục, biết y tới, Cố Kiến Thâm cất giọng: “Quốc sư vào đi.”

Thẩm Thanh Huyền tiến vào, sau khi hành lễ, y nhìn thấy đế vương thiếu niên chỉ mặc áo lót.

Tố chất thân thể này tốt thật nha …

Thẩm Thanh Huyền dời mắt sang chỗ khác, trong lòng thì nghĩ: Cố Kiến Thâm nhất định thiết lập thêm cho mình, tìm thể xác có tố chất còn tốt hơn hắn.

Đáng tiếc hắn không còn ký ức, không thể tu hành, bằng không thân thể này đã sớm vượt qua hắn rồi.

Chẳng qua hiện giờ cũng na ná như nhau, y còn nhớ tư vị đêm đó bị Cố Kiến Thâm ràng buộc dưới thân.

Cố Kiến Thâm ăn mặc chỉnh tề rồi hỏi y: “Quốc sư có chuyện gì sao?”

Dĩ nhiên Thẩm Thanh Huyền không phải tới để thưởng thức cơ thể hắn, y có việc quan trọng.

Y theo lệ hàn huyên vài câu, tán thưởng Cố Kiến Thâm cưỡi ngựa ngày càng giỏi, tài bắn cung cũng càng chính xác.

Dăm ba câu của y làm tâm trạng luôn bị đè nén từ trưa của Cố Kiến Thâm có dấu hiệu trời quang mây tạnh.

Nhưng ngay sau đó lại càng căm phẫn vô ngần, hắn giận mình mặc y bài bố dễ như bỡn.

Thẩm Thanh Huyền tạm ngừng rồi bảo: “Bệ hạ, việc trên triều hôm nay, người thực sự tán thành kiến nghị của thần sao?”

Mắt Cố Kiến Thâm trở nên lạnh lùng: “Quyết định của quốc sư đương nhiên là đúng.”

Thẩm Thanh Huyền hơi lo lắng, Cố Kiến Thâm tin y là chuyện tốt, nhưng có phải hơi tin cậy quá mức rồi không …?

Mai này sao có thể chấp chính? Chẳng lẽ muốn y giúp hắn xử lý chính vụ cả ngày? Ngẫm lại ba mươi năm phàm thế trước kia … Cố Kiến Thâm lười tới mức tấu chương cũng không phê, ngày nào cũng để hoàng hậu như y phê …

Không được! Lần này Cố Kiến Thâm không có ký ức, không thể mặc hắn tiếp tục lười biếng nữa, bất cứ giá nào cũng phải để y được nhàn nhã lần này!

Đã đến thế gian, ai mà muốn mỗi ngày phải phê tấu chương!

Thẩm Thanh Huyền quyết tâm nói: “Thần mong sau này Bệ hạ có thể đưa ra cách nhìn của mình nhiều hơn.”

Cố Kiến Thâm chỉ coi như y đang thăm dò hắn, vì vậy bảo: “Quốc sư nói đều đúng, nếu đã đúng, trẫm nghe theo là được.”

Quả nhiên chiều hư hắn rồi, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Thanh Huyền vang lên mãnh liệt, lại nói: “Nếu như thần biến mất thì sao?”

Cố Kiến Thâm sững sờ, lúc này nhìn về phía y nói: “Quốc sư muốn đi đâu?”

Thẩm Thanh Huyền tạm dừng, nói qua quýt: “Ai cũng có số mệnh riêng, ta lớn tuổi hơn Bệ hạ, tất nhiên phải ra đi trước ngươi rồi.”

“Đừng nói như thế!” Cố Kiến Thâm nhíu chặt mày nói, “Quốc sư vẫn còn trẻ, sao có thể xem thường như vậy!”

Hình như nói hơi lố rồi … Thử nghĩ lại, nếu Lý thị nói vậy với y, y cũng không thích nghe.

Thẩm Thanh Huyền đành đổi đề tài tiếp tục nói: “Bệ hạ, đây là chức trách của người, thần không thể luôn làm thay được.”

Nghe y nói thế, lưng Cố Kiến Thâm đột nhiên căng chặt, không xác định được Thẩm Thanh Huyền muốn làm gì.

Lẽ nào y muốn trở mặt ư? Chẳng lẽ Vệ Tấn vừa rơi đài, y nhất thời thiếu kiên nhẫn?

Trái tim Cố Kiến Thâm lạnh như nước, đã vào trạng thái đề phòng.

Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Hiện giờ Bệ hạ cưỡi ngựa bắn cung đều rất tuyệt vời, nhưng vẫn nên dụng lòng hơn trên việc triều chính.”

Giọng điệu cẩn thận chỉ rõ tốt xấu này của Thẩm Thanh Huyền cứ như người cha già lo con trai ham chơi không kế thừa gia nghiệp vậy …

Cố Kiến Thâm bị y nói mà sững sờ, càng nghe càng không hiểu.

Thẩm Thanh Huyền còn tưởng hắn vì không được cưỡi ngựa bắn cung mà giận y, vì vậy mềm lòng bảo: “Cũng không phải không cho người ra sân ngựa, nhưng thời gian phải ít hơn một tí, ví dụ như sáng sớm đã cưỡi, thì chiều không nên đi nữa.”

Cố Kiến Thâm mờ mịt hỏi: “Vậy … trẫm phải làm gì?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Phê duyệt tấu chương!”

Cố Kiến Thâm triệt để ngây dại.

Thẩm Thanh Huyền thấy cái vẻ này của hắn, thầm nghĩ quả nhiên không nên dung túng hắn nữa! Chỉ mới bảo phê duyệt tấu chương mà đã như trời sập, vậy sau này lên triều chẳng phải bỏ gánh giữa chừng?

Thế thì không được! Y mệt lâu lắm rồi, không muốn mệt hoài!

Đã mười bốn mười lăm rồi, nếu đặt trong gia đình bình thường, tuổi này đã nên cưới vợ sinh con kế thừa gia nghiệp rồi!

Thẩm Thanh Huyền quyết tâm, kể từ hôm nay phải bắt hắn thích ứng với sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế.

Mãi tới khi ngồi vào ngự thư phòng, nhìn một chồng tấu chương, Cố Kiến Thâm mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Chuyện gì xảy ra? Tần Thanh có ý gì đây?

Vẫn đang … thăm dò hắn ư?

Cần thiết làm tới mức này sao? Hắn đã thuận theo y vậy rồi, y vẫn chưa tin sao?

Hay là chuyện hắn làm sau lưng, y đã phát giác?

Nghĩ đến đây, sau lưng Cố Kiến Thâm chợt lạnh, lòng bàn tay rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

Không, Tần Thanh không biết, nếu như biết, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ này.

Nhưng nhất định có nghi ngờ … cho nên đang không ngừng thăm dò hắn.

Nghĩ vậy, Cố Kiến Thâm bình tĩnh lại: “Quốc sư … ngươi viết thay trẫm không được ư?”

Quả nhiên muốn ăn bơ làm biếng! Thẩm Thanh Huyền nói: “Không được, quốc gia đại sự, lẽ ra Bệ hạ nên tự mình cân nhắc quyết định!”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Sao quốc sư không làm như lúc chép kinh? Dù sao chữ viết của ngươi có thể mô phỏng giống trẫm như đúc.”

Đứa nhỏ này, thế mà còn băn khoăn việc này, năm đó y chép kinh giúp hắn là vì để hắn có nhiều thời gian học tập trị quốc, bây giờ thì hay rồi, ngược lại thành cái cớ để hắn lười biếng!

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy giáo dục của mình nhất định có vấn đề, lệch lạc nghiêm trọng, trước đây luôn lo cơ thể hắn phát triển không tốt, cho nên cổ vũ hắn rèn luyện nhiều, giờ thì xem đi, không cẩn thận bồi dưỡng ra hoàng đế chỉ thích vận động không ham triều sự!

Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc nói: “Khi đó Bệ hạ tuổi nhỏ, bút tích không thuần thục, cho nên thần có thể mô phỏng mấy phần, bây giờ thể chữ của người đã thành thục, sao thần có thể bắt chước được?”

Cố Kiến Thâm kinh ngạc nhìn về phía y: “Không mô phỏng được nữa?”

Vẫn mô phỏng được, nhưng Thẩm Thanh Huyền sẽ không cho hắn cơ hội lười biếng, vậy nên trịnh trọng nói: “Thần không làm được!” Chết tâm đi tiểu tử thúi!

Thì ra không mô phỏng được nữa ư? Cố Kiến Thâm vỡ lẽ, xem ra để hắn phê tấu chương vì muốn trấn an đám người Tôn lão, xem ra, sợ rằng kế hoạch của Tần Thanh còn chưa ổn thỏa, vẫn cần thêm chút thời gian.

Cố Kiến Thâm vững vàng quyết tâm, nhưng không dám bất cẩn, hắn khó xử nói: “Nếu đã vậy … trẫm thử xem.”

Khi phê tấu chương, Cố Kiến Thâm hoàn toàn không có chủ kiến của mình, cơ bản mọi việc đều hỏi Thẩm Thanh Huyền.

Ban đầu Thẩm Thanh Huyền rất giận, nhưng nghĩ hắn rốt cục cũng chịu đề bút, cảm thấy không thể nóng vội, nên dứt khoát theo hắn, trước tiên cho hắn ý kiến, rồi về sau dần dần để hắn tự xem xét quyết định.

Thế là, Cố Kiến Thâm càng vững tâm: Quả nhiên, y chỉ mượn bút tích của hắn trấn an triều thần.

Đảo mắt đã hơn một tháng, thời tiết ngày càng lạnh, Thẩm Thanh Huyền ngày càng tức …

Rõ ràng hồi còn bé tên này thông tuệ ngần ấy, sao giờ càng lớn càng bại hoại quá vậy!

Đúng là chẳng muốn vận động đầu óc, mọi chuyện đều hỏi y, y không cho ý kiến, hắn liền ném qua một bên; mà bảo hắn nghĩ, hắn lại mỏi mắt nhìn y, không nghĩ ra được.

Thẩm Thanh Huyền vừa thấy dáng dấp này của hắn liền mềm lòng, một khi mềm lòng là lại cho hắn câu trả lời.

Cứ qua qua lại lại, sao còn gọi là Cố Kiến Thâm phê tấu chương, rõ ràng là để hắn đi luyện chữ!

Thẩm Thanh Huyền thử nghĩ lại, cho rằng mình quá cưng chiều hắn, nuôi cho hắn quen tật.

Không thể tiếp tục như vậy, còn dung túng hắn sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Nhất định phải để hắn tự lập, cho hắn làm một hoàng đế tốt chăm chỉ.

Nhưng sao mới có thể khiến hắn tự lập?

Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ, thực sự nghĩ ra được một chiêu.

Đêm đó, Thẩm Thanh Huyền đi vào tẩm cung, vừa vào cửa, y liền cúi đầu ho khan vài tiếng.

Cố Kiến Thâm vẫn chưa ngủ, thấy y tới toan đi qua, Thẩm Thanh Huyền vội vàng khoát tay bảo: “Khụ … Bệ hạ đừng qua đây … Thần bị bệnh, hôm nay không thể ở lại chỗ này.”

Lười biếng đúng không? Y bị bệnh, xem coi hắn còn trông cậy vào ai!
— QUẢNG CÁO —