Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 61: Tôn chủ đại nhân ngay thẳng



Một câu nói rất đỗi bình thường, thế mà chẳng hiểu sao âm điệu của Thẩm Thanh Huyền lại mang theo hương vị khó diễn tả bằng lời.

Cố Kiến Thâm buông tấu chương xuống đi tới: “Trẫm có được ngày hôm nay, đều là nhờ có quốc sư.”

Câu nói cương trực ngay thẳng như thế khiến Thẩm Thanh Huyền hơi xấu hổ.

Tiểu hoàng đế chăm sóc y như đối với cha anh, y lại …

Ngẫm lại mình đã bó tuổi … Ừm, đúng là có tí lúng túng.

Thôi, cũng không gấp, vẫn nên tiến hành từ từ vậy.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Những năm qua, thần mới là người nương nhờ Bệ hạ.” Thân thể ốm lên bệnh xuống của y luôn khiến Cố Kiến Thâm phải nhọc lòng quan tâm.

Cố Kiến Thâm sợ y tích tụ buồn lo, cau mày nói: “Đừng nghĩ nhiều, thân thể ngươi rất khỏe mạnh.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thân thể thần ra sao, thần biết rõ trong lòng.”

Lời này của y đúng theo nghĩa bên ngoài, y quả thật nắm chắc, vốn tư chất thân thể này rất tốt, lại có pháp môn của y điều dưỡng, làm “bán tiên” thế gian cũng chẳng thành vấn đề.

Ngặt nỗi hiện giờ y đã làm hư tổn nền tảng cơ thể, đồng thời vì muốn yêu đương với Cố Kiến Thâm, y đã dùng tất cả linh khí tích lũy để duy trì tuổi trẻ, cho nên suy đồi thành cái dạng không bằng người thường này, dĩ nhiên không chết được, có thể sống rất lâu.

Nhưng Cố Kiến Thâm lại không biết, lòng hắn cứ căng thẳng, thần sắc sốt sắng nói: “Quốc sư đang tuổi tráng niên, đừng vọng ngôn!”

Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra mình dọa hắn sợ, y lại cười nói: “Thần chỉ thuận miệng thôi, Bệ hạ đừng sốt ruột.”

Cố Kiến Thâm lại lo lắng cực kì, hắn đi tới trước mặt y, nói: “Ngươi là quốc sư đương triều, cần phải điều dưỡng thân thể cho tốt, sống đến trăm tuổi.”

Sống đến trăm tuổi à … Ngươi đang nguyền rủa ta hả?

Thẩm Thanh Huyền câm nín, miễn cưỡng nói: “Tất nhiên là vậy rồi, thần còn muốn nhìn Bệ hạ thịnh thế một cõi.”

Cố Kiến Thâm cong môi nói: “Vậy ngươi phải luôn ở bên cạnh trẫm.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Chỉ cần bệ hạ không chê, thần nhất định không xa không rời.”

Thời gian trôi qua nhiều năm, được nghe lại bốn chữ này, Cố Kiến Thâm vẫn xúc động không thôi.

Hắn không tin được một ai, lại lưu luyến ấm áp Thẩm Thanh Huyền cho hắn.

Cũng có lẽ vì hiện giờ Tần Thanh bất đắc dĩ mới dựa vào hắn, nhưng không sao … thế này đã tốt rồi, có nhu cầu thiết thực trái lại khiến hắn càng yên tâm.

Hắn muốn Tần Thanh ỷ lại hắn, như vậy y mới không xa không rời hắn.

Cố Kiến Thâm thấp giọng nói: “Trẫm chắc chắn sẽ không phụ lòng quốc sư.”

Đừng chỉ có không phụ lòng … Thẩm Thanh Huyền nghĩ, chi bằng thích ta thì sao?

Hai người không trò chuyện quá lâu, chủ yếu vì thân thể Thẩm Thanh Huyền không khỏe, chưa bao lâu đã thấy mệt.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vào phòng ngủ một giấc?”

Thẩm Thanh Huyền ngáp một cái nói: “Dùng cơm xong hẵng ngủ.”

Cố Kiến Thâm nhân tiện nói: “Trẫm giục bọn họ chuẩn bị cơm trước thời gian.”

Thực ra Thẩm Thanh Huyền không muốn ăn gì, y bảo: “Không vội, ta dựa vào đây một lát, chờ Bệ hạ phê tấu chương xong thì cùng nhau đi ăn.”

Cố Kiến Thâm vốn cũng chẳng có kiên nhẫn xem những thứ này, dứt khoát bảo: “Đi thôi, trẫm đi ngủ với ngươi một lát, tỉnh dậy rồi lại ăn.”

Thế thì không gì tốt bằng, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn: “Bệ hạ không đói bụng ư?”

“Vừa ăn chút điểm tâm, giờ vẫn còn no.”

Thẩm Thanh Huyền yên tâm thoải mà cùng hắn về phòng chợp mắt.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ảo não … Mình không xem Bệ hạ là người ngoài quá rồi.

Nói ngủ là ngủ, còn không hề có ý định câu dẫn hắn.

Suy nghĩ này không ổn, y xem Cố Kiến Thâm là người nhà, chắc chắn Cố Kiến Thâm cũng xem y là người nhà, hai người quá quen thuộc không tiện yêu nhau đâu!

Thay đổi thái độ trước phải do mình, Thẩm Thanh Huyền quyết định rửa não cho bản thân.

Đừng nghĩ đó là hài tử mình nuôi nấng nữa, hãy nghĩ …

Mắt Thẩm Thanh Huyền thức thì sáng lên, bị vành tai Cố Kiến Thâm thu hút.

Nhìn vết bớt đỏ au này, rồi ảo tưởng nó thành đôi mắt đỏ cùng cấm ấn của Đế tôn Tâm Vực.

Tôn chủ đại nhân lập tức có cảm giác rồi!

Chỉ có điều hơi đói bụng … Thôi thì ăn cơm trước đi.

Cố Kiến Thâm dẫn y đi dùng bữa, hai người đang ăn, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi: “Chuyện đại hôn, Bệ hạ nghĩ thế nào?”

Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Quốc sư thì sao?”

Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh đáp: “Việc này can hệ rất lớn, mong Bệ hạ có thể cân nhắc chu toàn.”

Không nói về vấn đề tình cảm, hoàng đế lập hậu luôn gây dao động rất lớn trên phương diện triều chính, giữa các đại thần đạt thế cân bằng vi diệu, tùy tiện phá vỡ chỉ sợ sẽ gây phiền toái không cần thiết.

Mặc dù Cố Kiến Thâm thật sự tới tuổi nên lập hậu, nhưng tình thế hiện giờ không thích hợp.

Thật vất vả mới ổn định chính quyền, Cố Kiến Thâm cần củng cố lại, chứ không phải bồi dưỡng phe phái ngoại thích.

Bây giờ Cố Kiến Thâm gặp ai cũng rất thân, mà cũng lại tỏ ra không thân thiết với ai, chọn một hoàng hậu, ắt phải nâng bên này đạp bên còn lại, vô cùng phiền phức.

Đạo lý này Thẩm Thanh Huyền tin Cố Kiến Thâm hiểu, cho nên y không hoảng loạn như trước.

Cố Kiến Thâm lại thốt ra vấn đề quan trọng hơn: “Trừ ngươi ra, trẫm không cách nào ngủ với người khác.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm gắp cho y một miếng thịt cá, nói: “Cho nên chuyện đại hôn, tạm thời trẫm không nghĩ tới.”

Sau này cũng không cho nghĩ!

Thẩm Thanh Huyền thật sự không ngờ ngủ cùng lại có ưu điểm như thế.

Cũng phải thôi … Việc này xem như tâm bệnh của Cố Kiến Thâm, đừng nói là dựa vào người khác, ngay cả khi chỉ có một mình hắn cũng không ngủ được.

Nhìn vào thì đúng là không thích hợp đại hôn.

Giữa hai hàng mày Thẩm Thanh Huyền có nhiều thêm vẻ vui mừng, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.

Cố Kiến Thâm thấy y ăn thịt cá, lại tỉ mỉ róc xương cá cho y, rồi bỏ thịt mới vào bát: “Vì sao tới giờ quốc sư chưa từng cưới vợ?”

Dựa theo tuổi tác, Thẩm Thanh Huyền mới là người nên lấy vợ, nhưng y vẫn độc thân cho tới giờ.

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Ta tới đây yêu đương với ngươi, sao có thể lấy người khác?

Đương nhiên ngoài miệng y vẫn bảo: “Không gặp được người thích hợp.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Trẫm cứ tưởng đạo pháp quốc sư tu hành không cho phép lấy vợ.”

Cũng có thể nói kiểu đó, ban đầu Thẩm Thanh Huyền toan nói thế, nhưng sau này y còn phải yêu đương với Cố Kiến Thâm, lỡ như Cố Kiến Thâm cho rằng đạo pháp của y không cho phép yêu thì phải làm sao?

Tôn chủ đại nhân thông minh như vậy, sao có thể đào hố cho mình?

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Không có quy củ đó.”

Cố Kiến Thâm dừng lại hỏi y: “Vậy quốc sư cảm thấy … thế nào mới là người thích hợp?”

Thẩm Thanh Huyền không muốn tiếp tục vấn đề này, y sợ mình nói nhỡ dẫn dắt Cố Kiến Thâm đi tìm người thích hợp, vậy thì mất nhiều hơn được, vì thế y bảo: “Thân thể thần hiện giờ, tốt nhất đừng nên vạ lây cho người khác.”

Cố Kiến Thâm không thích y nói kiểu đó nhất, hắn bảo: “Quốc sư mạnh khỏe, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”

Ừ, cả ngày bị ngươi nguyền rủa như thế, nếu sống lâu trăm tuổi thật ta đánh chết ngươi.

Thẩm Thanh Huyền kết thúc đề tài: “Nếu trong lòng Bệ hạ đã có tính toán, thần sẽ không hỏi nhiều nữa.” Y đang nói tới chuyện đại hôn.

Cố Kiến Thâm đồng ý, lại nói: “Ngươi dưỡng bệnh cho khỏe, hành cung bên kia ta đã bảo người sắp xếp rồi.”

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ đồng ý.

Y vì muốn khỏi bệnh nhanh nên dùng thuốc, kết quả buổi tối lại phát sốt.

Cố Kiến Thâm sốt ruột nói: “Trẫm đi gọi thái y.”

Thái y sao so được với y? Y vì muốn mau chóng khôi phục, cho nên cấp tốc chữa trị, ngặt nỗi thân thể chịu không thấu mà thôi.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệnh lâu làm người ta quen với y dược, thần biết rõ trong lòng mà.” Âm cuối y run lên, dường như lạnh lắm.

Cố Kiến Thâm nhận ra, hỏi y: “Lạnh không?”

Thẩm Thanh Huyền định nói không sao, bỗng nhiên nghĩ lại, y “suy yếu” nói: “Ừm … hơi lạnh.” Âm cuối càng thêm run rẩy.

Cố Kiến Thâm lập tức nói: “Ta tìm chăn cho ngươi.”

Tìm chăn cái rắm, đến ôm ta cái nào! Sao càng lớn càng không hiểu chuyện, rõ ràng hồi còn bé biết ôm biết sưởi ấm.

Thẩm Thanh Huyền chán nản, nhưng nhẫn nại nói: “Bên trong lạnh quá.”

Vì phát sốt mà hai gò má y ửng hồng, mắt cũng mang theo ẩm ướt, khẽ giọng nói chuyện như thế làm Cố Kiến Thâm ngứa ngáy trong lòng, như bị lông to mềm mảnh gãi trúng, không nói rõ đó là tư vị gì.

Cố Kiến Thâm nói: “Trẫm sưởi ấm cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền thầm vui vẻ, trên mặt lại đạm mạc: “Ừ.”

Cố Kiến Thâm cởi giày lên giường, ôm y cách một lớp chăn.

Thẩm Thanh Huyền: “…” Sao lại không hiểu chuyện nữa rồi!

Thẩm Thanh Huyền đành phải run rẩy thêm xíu nữa.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Còn lạnh sao?”

Thẩm Thanh Huyền tức hắn không biết điều, đành phải nói toẹt ra: “Cơ thể Bệ hạ thật nóng.”

Cố Kiến Thâm giật mình.

Thẩm Thanh Huyền cúi đầu nói: “Ngày hè sắp tới … dán sát vào như vậy, chắc Bệ hạ nóng lắm? Đừng để ý tới thần, thần …”

Y còn chưa dứt lời, Cố Kiến Thâm đã xốc chăn lên ôm y vào trong ngực: “Có nóng hơn không?”

“Ừm …” Thẩm Thanh Huyền thoải mái than thở một tiếng, “Tốt hơn nhiều.”

Nghe tiếng thở dài của y, Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên, hận không thể chạy ra hồ ngâm mình.

“Nếu đã đỡ hơn rồi …” Giọng Cố Kiến Thâm dần thấp, “Vậy nhanh ngủ đi.”

Thẩm Thanh Huyền sao mà chịu ngủ? Cơ hội tốt thế này đương nhiên phải trêu chọc hắn.

Y được hắn ôm, tay lại không thành thật, làm như vô tình đặt tay trước ngực hắn, như thể đang sưởi ấm.

Nhưng hành động này lại khiến toàn bộ cơ thể Cố Kiến Thâm căng thẳng.

Thẩm Thanh Huyền buồn cười nói: “Bệ hạ thật rắn chắc.”

Có lẽ do bị bệnh, giọng y mềm mại hơn mọi khi, hai chữ cuối cùng như bay khỏi răng môi, mang theo hơi nóng thiêu đốt cho tim người sục sôi dâng trào.

Cố Kiến Thâm hoài nghi mình cũng bị bệnh …

Hầu kết hắn giần giật, thấp giọng bảo: “Nhanh ngủ đi.”

Không ngủ! Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn: “Bệ hạ … thần có thể bỏ tay vào y phục người không?”

Đầu Cố Kiến Thâm kêu ‘ong’ một tiếng, tuy nghe rõ y nói nhưng không hoàn toàn thấu hiểu.

Hai gò má Thẩm Thanh Huyền ửng hồng, hơi ngượng ngùng bảo: “Ta cảm thấy … như vậy sẽ nóng hơn.”

Cố Kiến Thâm không nói tiếng nào, Thẩm Thanh Huyền vô tư luồn tay vào.

Gần như vào khoảnh khắc hai người đụng chạm, Cố Kiến Thâm đột nhiên đứng dậy …

Thẩm Thanh Huyền sững sờ, Cố Kiến Thâm trầm giọng: “Trẫm … đi thay khăn lông cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Dứt lời, Cố Kiến Thâm đã xoay người ra khỏi phòng.

Thẩm Thanh Huyền nằm trong phòng cóng tới mức run rẩy, nhanh chóng bọc chăn lại, chỉ lộ ra cặp mắt, cẩn thận cân nhắc: Chẳng lẽ mình kích thích quá mức sao?

Không đến nỗi chứ, chỉ chạm vào hắn có một cái thôi mà …

Hay hắn đi thay khăn lông cho y thật? Có thể không hiểu phong tình vậy ư?

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ bất mãn, không phải ai cũng bảo thiếu niên mười tám như mãnh hổ sao? Đứa nhỏ nhà y … không có vấn đề gì chứ?

Tiếng chuông trong lòng Thẩm Thanh Huyền cảnh báo mãnh liệt … Dù sao Cố Kiến Thâm nguyên bản vốn là … ờm … trăm triệu năm chưa gì đó …

Lại nói về Cố Kiến Thâm, hắn ra ngoài hít không khí mới thanh tỉnh lại, ấn lồng ngực, cố gắng khiến tim mình đập ổn định, nhưng nhiệt độ đã giảm, vậy và tâm trí vẫn còn ngổn ngang rối bời.

Nghĩ vẩn vơ gì chứ? Quốc sư đâu phải là nữ nhân.

Huống hồ quốc sư là người quan trọng như thế, sao hắn có thể khinh nhờn y?

Cố Kiến Thâm bình tĩnh lại, một lần nữa cầm khăn mặt vào nhà.

Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ rất nhiều, nhưng thân thể quá đuối, y chờ rồi chờ rồi lại chờ, vẫn chưa chờ được Cố Kiến Thâm về, ngược lại chờ được con sâu ngủ.

Khi Cố Kiến Thâm tiến vào, phát hiện Thẩm Thanh Huyền đã ngủ mất rồi.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đổi khăn cho y.

Thẩm Thanh Huyền thoải mái cong môi lên, ngủ vô cùng yên bình.

Cố Kiến Thâm ngồi bên giường, vừa nhìn liền nhìn suốt hơn nửa canh giờ.

Mãi tới khi Thẩm Thanh Huyền đổ mồ hôi, bắt đầu đá chăn, hắn mới giật mình phục hồi lại tinh thần.

Nhưng hoàn hồn còn không bằng chưa hoàn …

Thẩm Thanh Huyền hạ sốt liền chảy mồ hôi, rất là sợ nóng, y đá văng cái chén, còn kéo cổ áo.

Cố Kiến Thâm sợ y lại lạnh, toan đắp chăn cho y, kết quả vừa tới gần nhìn đã ngây dại cả người.

Quốc sư của hắn ửng đỏ hai gò má, khẽ thở hổn hển, thân thể rịn mồ hôi đầm đìa …

Cố Kiến Thâm cứng ngắc quay mặt đi, hít sâu mấy hơi, vậy mà chẳng thể nào khiến mình bình tĩnh lại.

Nhưng không thể bỏ mặc y, cứ kiểu này tỉnh ngủ sẽ rất khó chịu.

Phải lau mồ hôi cho y thôi …

Lau mồ hôi …

Tầm mắt Cố Kiến Thâm dời về, nhìn khuôn mặt trắng nõn của y, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện.

Da quốc sư thật đẹp, như loại ngọc ấm áp tỏa hương, trơn bóng sáng oánh, tỏa ra ánh sáng.

Ma xui quỷ khiến, Cố Kiến Thâm chạm tay vào, ngay sau đó, hắn như bị phỏng, vội vàng rụt tay lại, nhưng sự ngứa ngáy trên đầu ngón tay đã lẻn đến đầu quả tim, khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào.

Không được … Hắn không lau mồ hôi được.

Cố Kiến Thâm định ra ngoài tìm người, bảo người hầu đến lau giúp Thẩm Thanh Huyền.

Nhưng vừa dợm bước ra cửa, hắn đột nhiên ngừng lại.

Sao có thể để người khác chạm vào y?

Tuyệt đối không được!

Thế là Cố Kiến Thâm lại vòng về, bằng vào ý chí mạnh mẽ mà lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Huyền …

Vậy mà Thẩm Thanh Huyền vẫn cứ không thành thật, có lẽ vì nóng nên khó chịu, chốc thì xoay người, chốc lại hất chăn.

Cố Kiến Thâm xem phần cổ gợi cảm của y, ngắm eo thon của y, rồi lại nhìn mắt cá chân xinh đẹp của y …

Xong, đế vương mười tám tuổi lại một đêm không chợp mắt.

Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền thần thanh khí sảng, bệnh khá hơn phân nửa.

Cố Kiến Thâm đương nhiên đã đi, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu ảo não, cơ hội tốt như thế vậy mà y ngủ mất! Y nào có biết nếu không phải Bệ hạ quá xem trọng y, hắn đã ăn y từ đời nào rồi.

Qua bốn, năm ngày, Thẩm Thanh Huyền đã triệt để không sao, tinh thần cực tốt, vô cùng chờ mong hành trình tới hành cung.

Cố Kiến Thâm thực hiện lời hứa, dẫn y tới hành cung nghỉ mát.

Một năm trước, Cố Kiến Thâm đã tu sửa lại nơi này, vừa xây thêm vừa tân trang lại, so với trước đây như hai cung khác nhau.

Những năm này, Vệ quốc mưa thuận gió hòa, bách tính sung túc, cho nên quốc khố dồi dào, đừng bảo tu sửa hành cung, dù xây thêm cái khác cũng chẳng ai dám nói hắn hai lời.

Thẩm Thanh Huyền rảnh rỗi không có gì làm sẽ vẽ tranh, giúp hắn thiết kế hành cung.

Tuy Thẩm Thanh Huyền không dám dùng màu đỏ, nhưng dùng không ít màu vàng, tóm lại … bây giờ hành cung kia khá là phù hợp với thẩm mỹ của Tôn chủ đại nhân.

Cho nên y mới mong đi nghỉ mát vậy đó.

Bao năm qua, mỗi khi hoàng đế tới hành cung, nghi thức rất rầm rộ, không ít đại thần cũng muốn theo sang.

Thứ nhất, đây là cơ hội để bày tỏ thánh ân, thứ hai, hoàng đế ở lâu trong hành cung, chính vụ đương nhiên cũng phải mang theo.

Hoàng đế nghỉ phép không phải ăn uống ngủ chơi, việc phải làm thì đừng mong ít đi việc nào.

Thẩm Thanh Huyền thân là quốc sư đương triều, đương nhiên có tư cách đi theo, không chỉ có tư cách, mà còn vì quy củ ở hành cung ít hơn hoàng cung rất nhiều, Cố Kiến Thâm cưng chiều y, cho nên trực tiếp an bài y ở Thiên điện.

Mấy năm nay, thái độ các đại thần đối với Thẩm Thanh Huyền cũng đổi mới rất nhiều.

Y không tạo phản, mọi người rất yên tâm; Khâm Thiên Giám ra sức bao năm qua, không thể không kể công Thẩm Thanh Huyền, mọi người vẫn thấy rõ.

Chỉ cần y không gây chuyện, đương nhiên cũng chả ai chọc vào y, Bệ hạ cưng chiều y, vậy cứ cưng chiều đi! Cùng lắm thì có mấy lão thần lén ăn dấm chua, song sẽ không vì thế mà chọc giận thánh thượng.

Từ lúc tới hành cung, Thẩm Thanh Huyền rất vui vẻ.

Đẹp nha, thật là đẹp!

Cung điện vàng óng, bậc thang vàng óng, hoa hướng dương vàng óng … Còn có cá ba đuôi vàng rực!

Cung điện do Thẩm Thanh Huyền tự tay thiết kế, đương nhiên đẹp cực kỳ.

Về phần những người khác có cảm thấy quá mức khoa trương hay không … Khụ khụ, Cố Kiến Thâm đã nói đẹp, ai dám bảo không đẹp?

Tất nhiên là đẹp quá thể quá sức!

Sau khi dàn xếp xong, Thẩm Thanh Huyền lại bắt đầu nghĩ xem nên bồi dưỡng tình cảm với Bệ hạ như thế nào.

Thực ra y không hề có kinh nghiệm gì, thứ nhất là chưa từng thích ai, thứ hai là chưa từng thấy ai yêu nhau …

Cho nên y quyết định trước tiên phải tích lũy kinh nghiệm. Làm sao để tích lũy? Xem thoại bản!

Vì vậy, khi Cố Kiến Thâm ngồi ngay trước án phê tấu chương, y lại nghiêng người dựa vào giường xem thoại bản.

Cố Kiến Thâm bận bịu một hồi thấy y vẫn còn xem, không nhịn được nói: “Nghỉ ngơi chút đi, coi chừng ảnh hưởng mắt.”

Thẩm Thanh Huyền đang khiêm tốn thỉnh giáo, nom vô cùng nghiêm túc: “Để xem xong đoạn này đã.”

Cố Kiến Thâm còn tưởng y đang xem sách đứng đắn —— suy cho cùng y là quốc sư trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, xuất khẩu thành thơ, đặt bút thành chương, là đại học sĩ hàng đầu trên đời này.

Thấy y xem chăm chú như thế, Cố Kiến Thâm cũng hiếu kì, đặt tấu chương xuống đi sang hỏi y: “Không biết vị đại gia nào …”

Còn chưa dứt lời, hắn đã thấy một hàng chữ nhỏ: “Rượu cạn người cùng nhau, đèn ngọc bích vây quanh, ngoái nhìn ẩn tình ôm ấp, khẽ khàng đẩy lang quân … (*)“

(*) Trẻ con không nên hiểu rõ ẩn ý trong từng vế của câu này =3= đại loại là tả cảnh giao hoan của Triệu Cát cùng kỹ nữ Lý Sư Sư, thiệt sự rất dung tục …

Xoạch! Cố Kiến Thâm vội vàng dời mắt, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra Cố Kiến Thâm đã sang đây, y cũng hơi bối rối, nhưng ngẫm kĩ lại, hai người cùng học việc này vẫn thỏa đáng hơn, vì vậy hỏi: “Bệ hạ hết bận rồi?”

Cố Kiến Thâm khựng lại.

Thẩm Thanh Huyền lập tức nói: “Thoại bản này rất thú vị, Bệ hạ có muốn xem không?”

Trái tim Cố Kiến Thâm đột nhiên nhảy nhót, vội vàng bảo: “Trẫm … trẫm còn chưa xem xong tấu chương.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ra vậy à … thế người tiếp tục đi, thần xem thêm chút nữa.”

Cố Kiến Thâm ngồi trước án, mắt nhìn tấu chương trân trân, suy nghĩ không biết đã sớm bay đi đâu mất.

Thì ra quốc sư cũng xem … xem thứ này …

Hắn không kìm được nhìn Thẩm Thanh Huyền, thấy y dựa vào giường trúc, chống đầu sang một bên, ống tay áo trượt xuống, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, quả nhiên như ngọc ấm đậm hương, mỏng manh tựa như sương …

Cố Kiến Thâm cưỡng ép dời mắt, nhưng không cách nào tập trung vào tấu chương.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn thật lâu, cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Làm kiêu làm chi, yêu thì yêu, thích thì thích, cần gì phải đẩy tới cự lui làm gì?

Thẩm Thanh Huyền thấy lời này không hợp với mình tí nào, y cẩn thận suy nghĩ, cho rằng vẫn nên trắng trợn ra thì tốt hơn.

Ví dụ như …

Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, nhìn Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ.”

Cố Kiến Thâm vẫn còn thất thần, vừa bị y gọi, hắn mới đột nhiên hoàn hồn: “Sao thế?”

Thẩm Thanh Huyền khép thoại bản lại, nói: “Thời tiết nóng nhường này, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”

Cố Kiến Thâm cũng thấy cực kỳ nóng, sẵn tiện nói: “Được, trẫm với ngươi ra bên hồ nhé?”

Thẩm Thanh Huyền: “Lúc này bên hồ cũng nắng lắm, chi bằng chúng ta …” Y tạm ngừng, rồi lại từ tốn nói, “Đi xem suối nước nóng sau núi nha?”

Cố Kiến Thâm ngây ngẩn cả người.

Thẩm Thanh Huyền đứng lên nói: “Suối nước nóng kia không nóng không lạnh, ra đó ngâm là hợp lý.”

Tôn chủ nói chuyện vô cùng ngay thẳng, trắng trợn tới mức người anh em viết thoại bản mặc cảm vì không bằng.

Dù gì người ta cũng viết tình yêu thuần khiết, còn Tôn chủ vừa lên liền trực tiếp nhảy sang đông cung biết chưa!

Cố Kiến Thâm tạm dừng rồi bảo: “Ngươi đi đi … ngâm suối mới có lợi với thân thể ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Một người thì chán lắm, Bệ hạ cùng ngâm với ta đi.”

Cố Kiến Thâm: “…”

Thẩm Thanh Huyền đi sang kéo tay hắn: “Dù sao thì tấu chương này cũng phê không hết, lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới là lẽ phải.”

Mấu chốt là … “nghỉ ngơi” này nghỉ ngơi không nổi đâu!

Đối với Cố Kiến Thâm, đi suối nước nóng chẳng khác nào lao động kết hợp với lao lực.

Mặc dù trong lòng biết không thể, nhưng chân mình lại tự hành động, tới khi Cố Kiến Thâm hoàn hồn, hắn đã theo Thẩm Thanh Huyền tới cạnh suối nước nóng.

Suối nước nóng này cũng do Thẩm Thanh Huyền tỉ mỉ thiết kế, vách tường được viền vàng đồng, thanh tuyền chảy cuồn cuộn, sinh ra nét đẹp kiều diễm uyển chuyển từ trước đến nay.

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tự tại, mời gọi người ta tới lui rồi lại chơi trò cởi áo tháo đai.

Cố Kiến Thâm yên lặng đứng tại chỗ, nhìn dây buộc tóc của y lỏng ra, y phục buông xuống, tóc đen như mây, vai mỏng như tuyết, tấm lưng bóng loáng như ngọc, như vầng trăng sáng vằng vặc rơi giữa trời đêm …

Thẩm Thanh Huyền cởi gần hết, nhấc chân vào nước, vừa ngâm suối vừa cất giọng hỏi: “Bệ hạ, trong nước này thật thoải mái, người cũng mau xuống đây đi.”

Cả buổi mà vẫn chẳng có động tĩnh, Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn …

Làm gì còn bóng ai!

Người đâu rồi?

Cố Kiến Thâm đâu?

Thằng nhóc nghịch ngợm đó đi đâu mất rồi!!!

Thẩm Thanh Huyền tức giận, y đã tự cởi sạch, vậy mà hắn biến đâu mất, chẳng phải cởi không công rồi sao?

Chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn vậy hả? Y cúi đầu, nhìn bản thân trong nước, không khỏi hơi lo lắng … Quả nhiên do tuổi y quá lớn ư?

Mười tám tuổi với ba mươi tuổi.

Thẩm Thanh Huyền không vui, Cố Kiến Thâm rõ ràng đã trăm triệu tuổi rồi, ra vẻ non nớt làm gì!
— QUẢNG CÁO —