Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 92: Thập sư huynh hí hửng



Ăn thịt hả? Thẩm Thanh Huyền mê man, khó hiểu nói: “Ăn thịt thì xuống dưới chân núi làm gì? Chẳng lẽ trong nhà ăn không có thịt?”

Thập sư huynh cùng thập nhất sư huynh đều sửng sốt, thập sư huynh nói: “Ta đã bảo phương châm giáo dục của sư phụ không đúng rồi, còn nhỏ mà bế quan cái gì? Uổng phí năm năm thanh xuân, đáng tiếc cỡ nào!”

Thẩm Thanh Huyền lại không cảm thấy mình uổng phí, y nói: “Rốt cục sư huynh có ý gì?”

Vũ Chấn Hải không tiện giải thích cho y, lúng túng nói: “Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi làm nhiệm vụ!”

Thẩm Thanh Huyền vội vã hoàn thành chính sự, y muốn làm cho xong nhiệm vụ để còn về sớm. Lần trước Cố Kiến Thâm ra ngoài, cố gắng bóp nhiệm vụ một tháng còn sáu ngày, mặc dù y không khoa trương cỡ đó, nhưng cũng phải về mau mau.

Xưa nay Thẩm Thanh Huyền đã biết thập sư huynh nghịch ngợm gây sự, cho nên không xem là chuyện to tát, nói với Vũ Chấn Hải: “Chúng ta đi thôi!”

Thập sư huynh không nói thêm gì, chỉ nhe miệng cười, đôi mắt hoa đào toàn là trêu tức.

Tuy Thẩm Thanh Huyền gọi họ một tiếng sư huynh, song trên thực tế với cảnh giới của y, họ còn phải kính y một tiếng tiền bối, chỉ do đệ tử thân truyền sắp xếp thứ tự dựa theo thời gian nhập môn mà thôi.

Thật ra dưới tình huống bình thường, với cảnh giới giống Thẩm Thanh Huyền đã có thể vượt qua giới hạn đệ tử, đi làm chuyện mà cấp bậc trưởng lão phải làm.

Thẩm Thanh Huyền có cảnh giới, nhưng tuổi lại quá nhỏ, chưa kể tâm linh rất non, bao năm qua trong môn cũng từng xuất hiện tình huống như vậy, vì tránh điều bất trắc, phần lớn tông môn đều để họ tiếp tục rèn luyện với thân phận đệ tử, đây không phải rèn luyện tu vi, mà là phát triển tâm tính theo từng bước.

Có Thẩm Thanh Huyền ở đây, nhiệm vụ chắc chắn chẳng có gì nguy hiểm, bọn họ thoải mái giải quyết là có thể về.

Thập sư huynh nói: “Đi thôi, đưa bọn ngươi đi mở mang kiến thức.”

Vũ Chấn Hải từ chối: “Không được, sư huynh, ta …”

Thập sư huynh vỗ đầu Vũ Chấn Hải cái bốp: “Đồ đầu gỗ, đó cũng là đạo tu hành nhất định phải trải qua, không phải ta thì ai dắt ngươi đi!”

Vũ Chấn Hải cao giọng cởi mở xưa nay giờ lại nhăn nhó ưỡn ẹo.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi thì đi, dù sao sư huynh sẽ không hại chúng ta.” Y nói thế là vì nhiệm vụ đơn giản hơn tưởng tượng, thời gian quá ngắn, y lo Cố Kiến Thâm chưa về Vạn Pháp tông … Không có hắn, y trở về cũng chẳng có gì vui, chi bằng ở đây tiêu khiển.

Thập sư huynh hí hửng, ôm vai Thẩm Thanh Huyền nói: “Vẫn là tiểu sư đệ ta có bản lĩnh.”

Vũ Chấn Hải kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Sư đệ …”

Thập sư huynh đã dời mục tiêu, hắn sợ Vũ Chấn Hải nói nhiều sẽ dọa Thẩm Thanh Huyền chạy mất, bèn vội vàng đẩy hắn: “Ngươi không đi thì về nhanh đi, đừng quấy rầy bọn ta!”

Vũ Chấn Hải muốn nhắc nhở Thẩm Thanh Huyền nhưng không nói nên lời, lắp bắp nửa ngày rồi lại bị thập sư huynh đẩy đi thật xa.

Thập sư huynh nhỏ giọng với hắn: “Ngươi an tâm, ta chỉ dẫn y đi mở mang kiến thức, sẽ không làm gì hết, y lớn từng này mà còn đơn thuần như vậy, sau này bị người ta lừa thì phải làm sao?”

Hắn nói cũng có lý, nếu ở phàm giới thì hai mươi tuổi đã cưới vợ sinh con rồi. Nhưng ở giới tu chân, nhập môn từ nhỏ như Thẩm Thanh Huyền đã bắt đầu tu hành từ sớm, cho nên không hiểu những tục sự này. Tuy không hiểu là chuyện tốt, nhưng thời gian dài sẽ cần phải hiểu, so với bị người ức hiếp mới biết chuyện gì xảy ra, còn không bằng bây giờ học luôn.

Nghĩ thế, Vũ Chấn Hải không tiếp tục ngăn cản nữa, hắn dặn thập sư huynh: “Ngươi đừng dọa y đó!”

Thập sư huynh nói: “Tiểu sư đệ giống ta, không chừng còn thích tới đó nữa kìa.”

Đối với chuyện này Vũ Chấn Hải chẳng dám gật bừa, tuy sư huynh lẫn sư đệ đều rất quậy, nhưng quậy theo hai hướng khác nhau, hắn cảm thấy sau khi Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ nhất định sẽ chạy trối chết.

Tóm lại tu vi Thẩm Thanh Huyền cao hơn nhiều, thập sư huynh muốn gây chuyện cũng không tóm được y.

Vũ Chấn Hải vừa đi, thập sư huynh liền cười khà khà xáp tới, nói với Thẩm Thanh Huyền: “Đi thôi, sư huynh đệ ta đi chơi cho đã.”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Ăn thịt thôi có gì đâu mà chơi?

Xong lại nghĩ: Hy vọng Cố Kiến Thâm về sớm, ở đây chán quá chừng!

Y theo thập sư huynh vào thành, lúc này trời vẫn sáng, thập sư huynh dẫn y vào một tòa trà lâu.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ở đây ư?” Y quan sát chung quanh, chẳng thấy có gì đặc biệt.

Thập sư huynh cười nói: “Thời gian còn sớm, tối chúng ta mới đi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi ăn cơm trưa không được sao?”

Thập sư huynh vui vẻ: “Chỗ đó chỉ cung cấp cơm tối.”

Hóa ra là thế, Thẩm Thanh Huyền gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Sư huynh hai người uống trà, thời gian trôi qua thoáng chốc, thấy sắc trời dần tối, thập sư huynh đứng dậy nói: “Tới giờ rồi, đi thôi.”

Thẩm Thanh Huyền rất chờ mong: “Được!”

Hai người quanh quanh quẩn quẩn băng qua mấy ngõ tắt, thấy càng đi càng lệch, cứ tưởng đằng trước là một mảnh tối đen, nào ngờ lại sáng trưng!

Cảnh tượng trước mắt cực hợp với sở thích của Thẩm Thanh Huyền, hồng lâu kim ngói sáng rực diễm lệ, còn có lồng đèn lớn màu đỏ rất bắt mắt!

Vạn vạn không ngờ thập sư huynh lại dẫn y tới nơi đẹp thế này, đúng là kinh hỉ vạn phần!

Thập sư huynh bỗng sực nhớ hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi thích nam hay nữ?”

Thẩm Thanh Huyền tò mò nói: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”

Thập sư huynh nói: “Cứ nói ta biết đi, ta cũng tiện sắp xếp.”

Nam hay nữ? Thẩm Thanh Huyền cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Nam.”

Thập sư huynh cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi thật sự không hiểu ăn thịt là gì sao?”

“Sao ta lại không biết?” Thẩm Thanh Huyền nói chắc, “Không phải ăn một bữa no đủ thôi sao?” Đến tửu lâu này ăn y thấy rất thích, dù sao cũng cảnh đẹp ý vui.

Thập sư huynh cười ha ha: “Ngẫm kĩ lại cũng không tính là sai, thật sự là một bữa no đủ.”

Thẩm Thanh Huyền rất muốn vào coi, vội nói: “Vậy chúng ta đi mau thôi.”

Thập sư huynh bảo: “Ngươi thích nam, vậy qua bên này đi!”

Thẩm Thanh Huyền nào biết cong cong nhiễu nhiễu trong đó? Tầm nhìn liên tục bị đỏ vàng thu hút, hí hửng đi qua.

Đi vào dinh thự hoa lệ, Thẩm Thanh Huyền chưa kịp nhìn đã thấy ngứa mũi —— mùi ở đây thiệt khó ngửi, hương liệu rẻ mạt, nồng tới gay mũi, làm người ta chẳng muốn hô hấp.

Nhưng trang trí lại khiến người thích, Thẩm Thanh Huyền nghĩ trên đời không có gì là hoàn mỹ, cho nên cũng nhịn.

Lập tức có mấy vị nam tử tiến ra đón.

Trên người họ đầy mùi, xộc vào mũi khiến y khó chịu, Thẩm Thanh Huyền rất ghét, không khỏi lui về sau.

Thập sư huynh nói: “Đừng dọa sư đệ ta, gọi Vũ Anh tới.”

Mấy vị nam tử kia nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền, nguyên nhân không gì khác, người đẹp như thế đúng là hiếm thấy, dù là Vũ Anh đứng đầu bảng cũng kém hơn y!

Không bao lâu, một nam tử áo đỏ đi xuống từ thang gác.

Hắn có diện mạo trắng trẻo xinh đẹp, eo rất nhỏ, tư thái đi đường uyển chuyển mềm mại.

Thẩm Thanh Huyền lại không thèm để ý dung mạo hắn, chỉ nhìn y phục màu đỏ, trong đầu lại hiện lên người khác.

Thập sư huynh còn tưởng y nhìn ngây người, bèn cười nói: “Nếu thích, vậy để Vũ Anh ở với ngươi đi!”

Nói xong hắn dặn vài câu, Vũ Anh kia tỏ vẻ đã hiểu, cười nói: “Công tử yên tâm, nhất định có thể khiến sư đệ ngài sảng khoái.”

Thập sư huynh vội đẩy Thẩm Thanh Huyền, nói: “Đi đi.”

Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới hoàn hồn, y nhìn thập sư huynh nói: “Sư huynh không đi sao?”

Thập sư huynh cười nói: “Ta không thích kiểu này.”

Thẩm Thanh Huyền mê man, khó hiểu nói: “Ngươi không thích thì sao lại …”

Thập sư huynh chớp chớp mắt: “Không phải vì ngươi sao, mau đi đi, vị ca nhi này sẽ chơi với ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền vẫn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng hầu hạ y dùng cơm, thành thử đi theo Vũ Anh.

Vào sương phòng, Vũ Anh hỏi: “Công tử muốn uống trà không?”

Thẩm Thanh Huyền đã uống trà cả buổi chiều nên không muốn uống nữa, nói thẳng: “Không, bắt đầu đi.”

Vũ Anh cứ tưởng y còn non lắm, nào ngờ cũng thuộc dạng nóng vội, hắn làm nghề này đã quen rồi nên không ưỡn ẹo, chưa kể có thể được cùng tiểu công tử tuấn tú này mây mưa một đêm thì thật tuyệt vời, hắn cười nói: “Vậy công tử chờ ta một lát.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Được.”

Vũ Anh đi tắm, thay hồng y, mặc voan mỏng thanh sắc, xõa tóc dài, dưới ánh nến leo lắt, quả nhiên phong tình vạn chủng.

Hắn đi ra, Thẩm Thanh Huyền lập tức nhíu chặt mi tâm: “Sao lại thay y phục?” Còn thay bộ khó coi muốn chết.

Vũ Anh lại cười nói: “Công tử không thích sao? Ta cởi là được.” Dứt lời, hắn thực sự cởi ra.

Thẩm Thanh Huyền: “…” Giờ khắc này y rốt cục hiểu ăn cái gì thịt rồi!

Vũ Anh kia xáp tới, thở hào hển nói: “Công tử, ngài phải nhẹ chút đó, người ta sợ đau.”

Hắn … hắn …

Thẩm Thanh Huyền vội đẩy hắn ra, quát: “Ai … ai muốn cùng ngươi …”

Đến giờ y còn không hiểu thì chính là thằng ngu! Mặc dù đã đủ ngu rồi!

Thì ra ăn thịt là ăn kiểu thịt này đó hả? Sao y có thể tới đây lăn giường, y với Cố Kiến Thâm …

Thẩm Thanh Huyền vừa tức vừa giận, còn thấy cả người khó chịu, y không muốn nhìn nam nhân này thêm chút nào nữa, xoay người muốn ra ngoài!

Vũ Anh kia đơ mặt ra, muốn cản y lại, nhưng sao có thể ngăn được?

Thẩm Thanh Huyền ảo não đầy lòng, vừa ra cửa đã đi lung tung, không tìm được cửa ra ở đâu!

Y không muốn gọi thập sư huynh, quá xấu hổ, muốn tự mình ra ngoài, đi bậy đi bạ, lại bắt gặp hai nam nhân đè nhau trong bụi cỏ.

Vừa nhìn, y lập tức ngây dại.

Bọn họ đang làm cái gì đó!

Bọn họ … có thể …

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn choáng váng, vội vàng thi quyết, trực tiếp ngự kiếm phi hành, từ không trung trở về Vạn Pháp tông.

Ra là vậy sao? Hai người thân thiết là làm như thế sao?

Chỗ kia … chỗ kia …

Thẩm Thanh Huyền suy tư, bỗng thấy mặt nóng hổi, dục hỏa trong lòng chảy cuồn cuộn.

Cho nên thực ra y và Cố Kiến Thâm đều không biết … thân thiết như thế nào, đúng không?

Cơ mà cơ mà … Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nổi nữa, thật là ngượng ngùng quá chừng!

Ba ngày sau, Cố Kiến Thâm trở về, Thẩm Thanh Huyền vừa gặp hắn tim liền đập mạnh.

Trong lòng y có quỷ, luôn nhịn không được nghĩ bậy bạ.

Cố Kiến Thâm trở về thấy y liền mỉm cười: “Ta về rồi.”

Thẩm Thanh Huyền không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Cố Kiến Thâm vô cùng nhớ y, vừa đến gần thì hôn ngay.

Thẩm Thanh Huyền cũng nhớ hắn, hai người hôn một lát đã tới trên giường.

Không khác những lần trước, sau khi tiết ra Thẩm Thanh Huyền thất thần một lúc.

Cố Kiến Thâm ôm y, cảm thấy lòng đầy mỹ mãn.

Thẩm Thanh Huyền vùi mình trong ngực hắn, qua thật lâu mới bảo: “Chuyện kia … ngươi có biết nam nhân và nam nhân thật sự …” Y cực kỳ ngượng ngùng, không cách nào nói hết lời.

Cố Kiến Thâm ngẩn người, rũ mắt nhìn y: “Ngươi …”

Mặt Thẩm Thanh Huyền đỏ bừng, ấp úng nói: “Thực ra có thể như vầy …” Y hơi ám chỉ.

Cố Kiến Thâm lập tức cầm tay y, trầm giọng: “Ta biết.”

Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc: “Ngươi đã sớm biết?”

Yết hầu Cố Kiến Thâm khô hanh, giọng càng thấp: “Ừ.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩn người: “Vậy sao ngươi …”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta sợ ngươi không chấp nhận.”

Hắn nói làm Thẩm Thanh Huyền nóng lên, y nhìn hắn: “Cho nên … ngươi cũng muốn làm đúng không?”

— QUẢNG CÁO —