Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 97: Một hướng đi khác của cuộc đời



Khi y mười bốn – mười lăm tuổi, lần đầu gặp gỡ thì Cố Kiến Thâm vẫn còn làm việc nơi tạp dịch.

Căn nguyên không khác mấy so với trong ảo cảnh, tóm lại từ khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt Cố Kiến Thâm, y không ngừng đặt thức ăn, tìm mọi cách gần gũi với hắn.

Thời gian lâu dài, hai người thân thuộc, chắc hẳn khi đó ngoài ý muốn bị thất sư huynh bắt gặp, thất sư huynh nhắc nhở làm Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên bừng tỉnh.

Y thích Cố Kiến Thâm, nhưng vẫn còn khá hời hợt, y không muốn mang phiền toái cho Cố Kiến Thâm, cũng không nguyện trăm năm sau chỉ còn lại mình lẻ loi hiu quạnh, vì vậy kết thúc quan hệ hai người.

Tuy không biết khi đó Cố Kiến Thâm ra sao, nhưng nếu nghĩ thì hẳn là hắn đau khổ lắm.

Thẩm Thanh Huyền mười lăm tuổi trong hiện thực có lẽ không hiểu thân thể vạn huyết là gì, lại càng sẽ không giúp Cố Kiến Thâm tu hành, nói vậy sau này Cố Kiến Thâm thành công bái nhập sư môn, một phần là vì không cam lòng.

Về sau hai người gặp lại trong sư môn, và cùng là tu sĩ nên không còn băn khoăn gì nữa.

Hai người vốn dĩ có tình, vì thân phận chênh lệch nên mới tách ra, vận mệnh sắp đặt tương phùng vào độ tuổi nhiệt huyết nhất, sau khi mở rộng cửa lòng giải thích rõ ràng, quan hệ cả hai càng không thể vãn hồi.

Tình cảnh đó chắc hẳn không khác mấy so với lần đầu gặp lại sau khi mất trí nhớ.

Về sau nữa, Cố Kiến Thâm bị kẹt tại luyện khí đại viên mãn, Thẩm Thanh Huyền tất nhiên hy vọng hắn mau chóng đột phá. Tiểu thế giới vừa mở ra, y liền dẫn hắn đi tìm cơ duyên.

Nhất định trong tiểu thế giới, hai người càng ngọt ngào ân ái. Tình cảm càng sâu, tuy hai mà một.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền bị Xa Ngọc Trạch bắt, Cố Kiến Thâm tất nhiên liều mạng đi cứu.

Chuyện xảy ra trong ảo cảnh, tuy có vài chi tiết khác với sự thật, nhưng hướng đi chỉnh thể hoàn toàn nhất quán.

Bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, bên nhau, sau cùng lại vì một lần sinh tử khó khăn mà quên mất nhau.

Bọn họ vẫn sống, nhưng lại không nhớ gì về nhau.

Thẩm Thanh Huyền ở hiện thực không có ngọc giản trong biển ý thức, không có đủ loại nhiệm vụ vớ vẩn kia, y sẽ không cảm thấy hứng thú với Cố Kiến Thâm, cũng sẽ không cố tình đi tìm hắn.

Trùng hợp là sau khi kết đan, sư phụ liền truyền thụ Phong Tâm quyết cho y … Khi đó Thẩm Thanh Huyền không hề có vướng bận, bí thuật đó lại thích hợp với y như vậy, sao y có thể không luyện?

Nhập môn Phong Tâm quyết không đơn giản, y không màng thế sự dốc lòng tu luyện, mặc dù nghe tên Cố Kiến Thâm cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Chờ y có chút thành tựu thì Cố Kiến Thâm đã phản bội tông môn rồi …

Thế nên hoàn toàn bỏ lỡ.

Chuyện xảy ra sau khi y mất ký ức là ảo cảnh chân chính, không xảy ra trong hiện thực.

Nhưng ảo cảnh này dẫn họ đến một khả năng khác, cho bọn họ một hướng đi khác của cuộc đời.

Thẩm Thanh Huyền thấy lòng đầy cảm xúc bộn bề, nhất thời khó thể hình dung đó là tư vị gì.

Ảo cảnh vẫn chưa chấm dứt, khúc mắc của Cố Kiến Thâm chưa được cởi bỏ hoàn toàn, điểm chết người vẫn còn chờ đợi phía sau.

May mà Thẩm Thanh Huyền đã nhớ ra đây là ảo cảnh, bằng không sẽ tiếp tục mơ màng không có ký ức, đợi tới khi chuyện năm xưa tái diễn lần hai, ảo cảnh này sẽ triệt để bị phá hủy.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền không rõ, vì sao trong ảo cảnh mình có thể bị mất trí nhớ? Năm đó sau khi bị Xa Ngọc Trạch bắt đi, gần như bị ngược đãi tới chết, sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Nhất định là Cố Kiến Thâm cứu y, nhưng vết thương trí mệnh trên người y quá nhiều, căn bản không có khả năng xoay chuyển trời đất, Cố Kiến Thâm không thông y thuật thì cứu sống y bằng cách nào?

Thẩm Thanh Huyền nghĩ mãi không ra, e rằng đã xảy ra gì đó khiến y mất trí nhớ, Cố Kiến Thâm cũng vì thế mà quên hết thảy.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là sức mạnh nào có thể khiến cho thần thức vững chắc của y bị quấy nhiễu?

Rất nhiều điểm đáng ngờ đảo tới đảo lui trong đầu Thẩm Thanh Huyền, tạm thời không tìm thấy đáp án, y chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm trong ảo cảnh.

Trực giác nói y biết, đây là nơi gốc rễ có thể cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc của Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền chỉ hy vọng bản thân “tỉnh” không quá muộn.

Y suy nghĩ chuyện đứng đắn nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới … hình như y và Cố Kiến Thâm đã …

Một đoạn trí nhớ thật dài xông ra, Thẩm Thanh Huyền lập tức “mặt già đỏ bừng”.

Chuyện, chuyện này …

Thoát khỏi ảo cảnh thì làm gì đây, Cố Kiến Thâm chắc chắn sẽ vin vào đó mà cười y.

Thẩm Thanh Huyền đè huyệt thái dương, không thể chấp nhận nổi: Sao năm đó mình đần quá vậy!

Y rất muốn gõ bản thân ngu ngốc tự đào hố kia một gậy cho chết luôn!

Rất nhanh y mới ý thức được hình như mình còn chưa bò khỏi hố.

Mặc dù y nhớ hết mọi chuyện, nhưng ảo cảnh vẫn còn tiếp tục, vì tìm được khúc mắc cuối cùng kia, y vẫn phải tiếp tục thực hiện từng bước trong ảo cảnh này.

Thế nào là từng bước? Thì là tuân theo chuyện đã xảy ra hiện tại, chẳng hạn như thân mật với Cố Kiến Thâm, chẳng hạn như chín chín tám mươi mốt tư thế …

Tưởng tượng như vậy, Thẩm Thanh Huyền thấy trước mắt bỗng tối sầm, gì mà khúc mắc ảo cảnh, phủi tay mặc kệ hết!

Y trốn trong động phủ của mình mấy ngày, cuối cùng xây dựng tâm lý xong mới lọ dọ đi ra.

Vừa khéo là y vừa đi ra, Cố Kiến Thâm đã trở lại. Vốn dĩ Cố Kiến Thâm làm đệ tử Thượng Đức phong thì không được phép xuất nhập Thượng Tín phong. Song từ khi quan hệ của của hắn và Thẩm Thanh Huyền được công bố với mọi người, hắn cũng thành nửa người Thượng Tín phong, có thể tùy ý ra vào.

Hắn rất biết cách xử lý vấn đề, các sư huynh Thượng Tín phong vô cùng có thiện cảm với hắn, gặp mặt liền bảo: “Ngươi ra ngoài nhiều ngày, tiểu sư đệ vẫn đóng cửa không ra.”

Cố Kiến Thâm sửng sốt, vị sư huynh đó nói tiếp: “Chắc là không có ngươi nên đệ ấy quá buồn chán, định bế quan, như vậy thời gian có thể trôi qua nhanh hơn.”

Thẩm Thanh Huyền vừa đi ra nghe trúng câu này, nhất thời xấu hổ đầy mặt: Sư huynh, ngươi giỏi suy diễn như vậy, sao không hạ giới viết thoại bản đi!

Cố Kiến Thâm vừa đảo mắt đã thấy y, lập tức cười thật tươi.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy cực kỳ phức tạp, nhưng y thật sự không chống đỡ nổi nụ cười này của hắn.

Y vừa xoắn xuýt, vừa thấy lòng ngọt ngào quá đỗi.

Được gặp hắn y thực sự rất vui, hơn nữa cũng nhớ hắn lắm.

Sư huynh thấy hai người “mắt đi mày lại”, liền cười hắc hắc, bỏ đi trước.

Cố Kiến Thâm nói: “Ta đã về.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừm.” Đây là âm điệu lãnh đạm trước giờ của y, không giống như hồi mất trí nhớ.

Cố Kiến Thâm tưởng tâm trạng y không tốt: “Ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi làm cho sửng sốt, bấy giờ mới nhớ sau khi xa nhau, lúc gặp lại y sẽ có thái độ nóng bỏng cỡ nào.

Hiện giờ y cũng nóng lắm, nhưng muốn y biểu hiện ra ngoài thì …

Sao mà coi được! Phong tâm diệt dục trăm triệu năm đâu phải trò đùa! Đã sớm quen rồi được chưa!

Nhưng nếu không phối hợp … để Cố Kiến Thâm phát giác ra gì, không chừng lại tạo hiệu ứng bươm bướm, khiến hướng đi sau này càng thêm lệch thì biết làm sao.

Hiện giờ đã sai quá nhiều, cứ tiếp tục nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Vì vậy Thẩm Thanh Huyền cố gắng “bắt chước” bản thân trước đó.

Hình như là … ánh mắt lấp lánh, cong môi cười, ngọt ngào nói: “Còn có thể thế nào? Chẳng phải nhớ ngươi sao!”

Y vừa thốt ra lời này, tầm mắt Cố Kiến Thâm lập tức nóng bỏng, hắn duỗi tay ôm eo rồi hôn y.

Thẩm Thanh Huyền ngượng hết sức, tâm tình phức tạp không biết làm thế nào cho phải.

Dẫu biết đây là Cố Kiến Thâm, nhưng đây là Cố Kiến Thâm hai mươi tuổi, không phải cái tên khốn nạn trăm triệu tuổi kia.

Mà tâm trí y lúc này đã không còn là Thẩm Thanh Huyền niên thiếu kia, mà là Liên Hoa Tôn chủ trải qua tang thương thế sự trăm triệu năm rồi.

Suy ngẫm kĩ lại, y cảm thấy mình khác gì trâu già gặm cỏ non.

Khổ nỗi trâu già này còn phải giả vờ non, mà còn phải non ơi là non, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ cục!

Càng khiến y mất tự nhiên hơn là phần phía sau, hai người xa nhau thật lâu sẽ tưởng niệm biết nhường nào, hôn vài cái sao có thể thỏa mãn?

Cố Kiến Thâm hôn một hồi đã bắt đầu động tay động chân.

Tuy suy nghĩ trong lòng Thẩm Thanh Huyền đang loạn cào cào, nhưng vẫn rất hưởng thụ hôn môi với hắn, suy cho cùng thân thể đã quen, vả lại y thật lòng thích Cố Kiến Thâm.

Đợi tới khi hoàn hồn, hai người đã lăn đến trên giường.

Tình hình hết sức căng thẳng, mặt Thẩm Thanh Huyền đỏ phát tợn: “Đừng … đừng …”

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền sao có thể nói ra! Rõ ràng hai người bên nhau đã lâu, làm chuyện này không biết bao nhiêu lần, hiện giờ y bảo không muốn ở dưới thì quá …

Cố Kiến Thâm ngẩn ra. Có lẽ nhiều ngày chưa gặp, hắn cứ cảm thấy Thẩm Thanh Huyền hôm nay hơi lạ, nhưng cụ thể lạ làm sao thì không nói được, tóm lại cái người mà hắn yêu kia dường như sau một đêm chín chắn hơn nhiều.

Nghĩ vậy, Cố Kiến Thâm lại cho rằng bản thân suy diễn quá nhiều.

Thẩm Thanh Huyền xây dựng tâm lý cho mình nửa ngày, tự an ủi rằng: Ảo cảnh ảo cảnh, không thể coi là thật! Y đã dừng chân ở đây lâu vậy rồi, sắp sửa đại công cáo thành, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Kiên trì kiên trì nào, nói gì cũng phải cởi bỏ khúc mắc giúp Cố Kiến Thâm!

An ủi bản thân xong, y nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, khẽ cắn môi dưới nói: “Không có gì, tiếp tục đi …”

Trái tim Cố Kiến Thâm dao động kịch liệt, vốn định dịu dàng nhưng bị xúc động bất chợt, thành thử không thể khống chế.

Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng mở to mắt, bờ môi non nớt khẽ mở, thần thái muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu.

Y không ngờ lại thoải mái đến vậy, không ngờ sẽ kích thích nhường ấy, càng không ngờ tư vị không bị khống chế hoàn toàn, giao phó bản thân lại tiêu hồn cỡ này …

Đêm nay Cố Kiến Thâm đã định sẵn dũng mãnh vô cùng.

Có một có hai, bị như vậy rồi lại như vậy, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn buông thả.

Dù … dù sao cũng là ảo cảnh, tạm … tạm thời cứ vậy đi!

Chủ yếu là … ừm … thật sự rất thoải mái.

Thẩm Thanh Huyền cứ ngỡ mình sẽ khó thích ứng với sinh hoạt hiện giờ, kết quả sau hai ba ngày, y không mất trí nhớ không khác gì so với khi mất trí nhớ.

Thậm chí còn mềm lòng hơn trước, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hiện giờ bị y và Cố Kiến Thâm bỏ lỡ, y lại không nhịn được muốn bồi thường hắn.

Dù sao thì ra khỏi ảo cảnh, chuyện xảy ra trong đó sẽ trở thành một phần ký ức của Cố Kiến Thâm.

Bọn họ lỡ làng bao nhiêu năm tháng, có thể dùng cách này để khỏa lấp, cũng là một loại an ủi.

Hơn nữa vừa nghĩ tới mạng Thẩm Thanh Huyền là do Cố Kiến Thâm liều mình cứu, vậy nên y càng dung túng hắn vô hạn.

Cố Kiến Thâm muốn thế nào thì thế đó. Mặc dù trong lòng Thẩm Thanh Huyền vẫn thấy xấu hổ, tâm trí không ngừng xoắn xuýt, nhưng hành vi lại cực kỳ thẳng thắn.

Chẳng qua vẫn có chỗ khác biệt, Thẩm Thanh Huyền có ký ức đương nhiên sẽ không uổng phí thời gian.

Chuyện sắp xảy ra như lưỡi kiếm đặt ngay yết hầu, bất kỳ lúc nào cũng có thể tạo ra máu tanh cùng thống khổ.

Y phải ngăn cản nó, mà muốn ngăn chuyện này thì phải điều tra, nhất định phải có sức mạnh đầy đủ.

Thẩm Thanh Huyền cần sức mạnh, cách đơn giản nhất chính là tu hành, cho nên y nghiêm túc hơn trước kia rất nhiều.

Đối với chuyện này đương nhiên Cố Kiến Thâm không tỏ ý kiến, Thẩm Thanh Huyền không chỉ cố gắng tu hành, mà còn dẫn dắt Cố Kiến Thâm nghiên cứu tâm pháp.

Đối mặt nguy hiểm, bản thân mạnh mẽ mới là an toàn nhất.

Về điểm này, không ai rõ hơn y.

Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục tìm tòi bí mật về thân thể vạn huyết.

Từ đầu đến cuối, y chưa từng thôi hoài nghi chuyện xảy ra thoát khỏi liên quan tới thể chất của Cố Kiến Thâm.

Y thậm chí có một phán đoán mơ hồ: Khi y cửu tử nhất sinh được cứu sống, có lẽ thể chất Cố Kiến Thâm phát huy tác dụng mấu chốt.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, y phải tìm được đáp án!

Ngày tháng trôi qua thoáng chốc, mặc dù trong lòng vẫn còn mất tự nhiên, nhưng vì giấu giếm bí mật, y đã cố gắng bám sát bản thân hai mươi tuổi.

Cố Kiến Thâm hai mươi tuổi, Thẩm Thanh Huyền hai mươi tuổi. Y nỗ lực bổ khuyết từng đoạn thời gian tươi đẹp mà họ đã bỏ lỡ.

Thẩm Thanh Huyền vô cùng tiếc nuối, thậm chí là thương cảm, chẳng qua chưa đủ để tâm sự với người ngoài.

Tu vi Thẩm Thanh Huyền tăng tiến cực nhanh, dẫn đến Cố Kiến Thâm cũng tu luyện thần tốc theo, đã tới trúc cơ đại viên mãn, sắp trùng kích kim đan kỳ.

Thẩm Thanh Huyền càng giám sát chặt chẽ, căng thẳng không yên, vì trong ấn tượng của y, Thượng Đức phong gặp chuyện bất trắc là khi Cố Kiến Thâm đã sắp kết đan.

Thời gian ngày càng gần, chuyện sắp xảy ra như cự thạch treo trên đỉnh đầu, sắp chạm tới đỉnh.

Càng bất an hơn là đã tới giờ này, y vẫn không có chút manh mối nào.

Nhìn Thượng Đức phong, nhìn phong chủ Thượng Đức, lại nhìn Cố Kiến Thâm, y hoàn toàn không cảm nhận được dấu hiệu nào.

Chuyện tàn ác giết hại phong môn sao lại không hề có dấu hiệu phát sinh?

Thượng Đức phong vẫn hòa hợp, phong chủ Thượng Đức từ ái, Cố Kiến Thâm trân trọng tình cảm tông môn, sao có thể xảy ra loại chuyện này?

Thẩm Thanh Huyền nghĩ mãi mà không ra. Ban đầu cứ tưởng Cố Kiến Thâm cùng phong môn bất hòa, nhưng hôm nay nhìn kỹ, nào có bất hòa gì đâu? Chưa kể tới Cố Kiến Thâm, tiểu sư thúc là y còn được các sư huynh Thượng Đức phong yêu ai yêu cả đường đi, phải nói là cực kỳ tốt với hai người.

Thẩm Thanh Huyền không dám buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng lo lắng, luôn sợ đi nhầm bước nào sẽ khiến mọi chuyện không thể vãn hồi.

Y còn đang thăm dò chuyện thân thể vạn huyết … Ngày hôm đó phong chủ Thượng Tín đột nhiên gọi y: “Ngày mai ta muốn đến thăm Thiên Nhật các, ngươi đi không?”

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, lập tức nói: “Đi!”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Vậy chuẩn bị trước đi, sáng sớm ngày mai theo ta.”

Thẩm Thanh Huyền định mở lời, phong chủ Thượng Tín đã cắt ngang: “Cố Kiến Thâm chưa kết đan, không đi được.”

Thẩm Thanh Huyền cũng hiểu, song trong lòng luôn bất an âm ỷ, không muốn để Cố Kiến Thâm một mình ở Vạn Pháp tông vào lúc này.

Phong chủ Thượng Tín tưởng y do dự vì nhi nữ tình trường, lập tức trầm giọng mắng: “Thiên Nhật các định kỳ mở ra một lần, lần này ngươi không đi thì phải chờ trăm năm nữa, chẳng lẽ ngươi muốn luyện Phong Tâm quyết?”

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên biết ý tốt của sư phụ, người rõ y sẽ không tu Phong Tâm quyết, cho nên muốn dẫn y đi Thiên Nhật các tìm bí pháp.

Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền hiện giờ không cần bí pháp gì hết, song y vẫn muốn đi Thiên Nhật các. Bởi vì y đã lật hết tàng thư của Vạn Pháp tông, hoàn toàn không tìm được những gì có liên quan tới thân thể vạn huyết.

Thiên Nhật các là một nơi phong phú, có lẽ tới đó y có thể tìm được manh mối quan trọng.

Cho nên y không thể không đi Thiên Nhật các.

Vì vậy Thẩm Thanh Huyền nói: “Đồ nhi về chuẩn bị ngay.”

Phong chủ Thượng Tín hết giận, lại trấn an y: “Ngươi yên tâm, Cố Kiến Thâm là ái đồ tâm đắc của phong chủ Thượng Đức, thái độ của hắn ngươi cũng rõ mà, hắn thương người tài, tất nhiên sẽ tìm đạo tu hành thích hợp nhất cho Cố Kiến Thâm, việc này không nhọc ngươi lo, ngươi chỉ cần lo bản thân cho tốt, đừng để bị hắn bỏ lại phía sau.”

Thẩm Thanh Huyền thưa vâng: “Đồ nhi hiểu ạ.”

Phong chủ Thượng Tín thấy y vâng lời thì rất đỗi vui mừng, phất tay áo nói: “Trở về đi.”

Thật ra nào cần chuẩn bị gì, đơn giản là vào Thiên Nhật các tốn thời gian, phong chủ Thượng Tín báo y biết trước cũng là vì hy vọng y có thể nói rõ với Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền quay về tiểu viện của họ, vừa tới gần đã ngửi thấy rõ mùi thịt nướng.

Cố Kiến Thâm đang nướng thịt cho y, y nhịn không được cong môi, tâm trạng cực tốt.

Mặc dù dọc đường Thẩm Thanh Huyền luôn lo sợ bất an, song vừa trông thấy Cố Kiến Thâm liền vơi đi phân nửa.

Y muốn đi Thiên Nhật các, quân đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nên đến thì cũng sẽ đến, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

_____

Cứ nghĩ tới chuyện quá khứ toàn là nỗi đau chứ không ngọt ngào như trong ảo cảnh là lại thương Bệ hạ …

— QUẢNG CÁO —