Sở Tích Vũ thất thần, đại não nháy mắt trắng xóa, vài giây sau mới hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu với nữ quỷ.
Cậu nhìn về phía vật chứa hình lập phương không quá năm centimet đang được đặt trong tay nữ quỷ, bên trong có một đôi mắt được ngâm trong dung dịch formalin, tròng mắt hoàn chỉnh, bề mặt có không ít tơ máu.
Người đầu tiên cậu nghĩ đến là Tần Bách Chu.
Bởi vì ngoại trừ Tần Bách Chu, cậu không nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.
Tần Bách Chu rõ ràng đã tin câu chuyện cậu kể là sự thật.
Hơn nữa còn giúp cậu tìm đôi mắt cho nữ quỷ.
Tần Bách Chu hao hết trắc trở, không tiếc mượn dùng thi thể Thẩm Từ Châu, còn ngụy trang thành thân phận khác để tiếp cận cậu, chẳng lẽ chỉ là để lấy được những lời này từ trên người cậu?
Sở Tích Vũ không nghĩ tới Tần Bách Chu sẽ tạo ra bẫy rập như vậy, từng bước một dẫn cậu nhảy xuống.
Vẫn còn may.
Dưới sự mạnh mẽ điều hướng cảu Tần Bách Chu, cậu còn để lại chút phòng bị.
Sở Tích Vũ cảm thấy Tần Bách Chu hẳn sẽ không miệt mài tìm hiểu lời nói của cậu lúc tối.
Bởi vì cậu chưa lộ ra bất luận tin tức gì về thế giới trong trò chơi với Tần Bách Chu, cũng không nói cho hắn việc tìm đôi mắt là nhiệm vụ của mình, hơn nữa còn ký kết với hệ thống trò chơi.
Cậu chỉ nói ra những việc mình trải qua giống với sự kiện phổ biến trên phim điện ảnh hoặc trên tiểu thuyết kinh dị, là bởi vì bị nữ quỷ quấn lên, nên không thể không hoàn thành chuyện này.
Logic cùng động cơ đều có đủ để lừa dối.
Tần Bách Chu là lệ quỷ, hẳn là sẽ không hỏi mãi chuyện này.
Tần Bách Chu nếu đã giúp mình tìm đôi mắt, vậy thuyết minh, ở trong tiềm thức của hắn đã chấp nhận lý do thoái thác của cậu.
Nghĩ đến đây, Sở Tích Vũ không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ.
Cũng may cậu không quá nhiều lời.
Điều Sở Tích Vũ nghĩ không thông là manh mối cậu tìm mất vài ngày, sao Tần Bách Chu lại có thể dễ như trở bàn tay tìm ra đôi mắt nữ quỷ?
Hơn nữa toàn bộ quá trình cơ hồ không vượt qua một giờ.
Tuy rằng không thể xác nhận án giết người liên hoàn này quan hệ với hắn hay không, nhưng điều cậu có thể xác định là, Tần Bách Chu khẳng định biết một ít nội tình.
Sở Tích Vũ đầu choáng váng nặng nề, không nghĩ nổi nữa, tạm thời dừng cân nhắc chuyện này.
"Không có gì," cậu nhìn về phía nữ quỷ, thật tình vui vẻ cho cô, "Tâm nguyện của chị được thực hiện là tốt rồi."
"Ô ô ô ừm!" Nữ quỷ xem đôi mắt như trân bảo mà cầm, vui đến phát khóc: "Cảm ơn em, ô ô thật sự cảm ơn, chị còn tưởng rằng, đôi mắt của chị sẽ không bao giờ tìm được."
Nữ quỷ sinh thời bị đào rỗng khí quan, hiện tại cũng chỉ còn một đôi mắt còn chưa bị cấy ghép, tuy rằng cô biết mình có tìm được đôi mắt về cũng không có khả năng cho lại vào hốc mắt, nhưng cô vẫn xem việc tìm đôi mắt như chấp niệm nên không đi đầu thai.
Sở Tích Vũ biết, nữ quỷ không muốn đầu thai là bởi vì cô không cam lòng.
Cô không muốn cam tâm tình nguyện mặc kệ chút khí quan cuối cùng của mình bị cướp mất, không muốn mang đầy oán khí cùng ủy khuất đi đầu thai.
"Đệ đệ, chị muốn ở thêm vài ngày nữa rồi mới đi, ô ô...... Chị du đãng ở bụi cỏ lau ven đường rất nhiều ngày, đã quên mất cảm giác ở trong phòng như thế nào."
Nữ quỷ đánh giá phòng nhà Sở Tích Vũ, lại khát vọng nói: "Chị được phép ngồi ở góc tường nhà em không? Em yên tâm, chị sẽ không quấy rầy mọi người, chỉ, chỉ vài ngày thôi. Sau đó chị lập tức đi ngay."
Cô ngồi lẻ loi ở đám cỏ lau bên ngoài nhiều ngày như vậy, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa, không người hỏi thăm, khẳng định phi thường cô độc cùng sợ hãi.
"Ừm, chị muốn ở bao lâu cũng được." Sở Tích Vũ nhắc nhở nói: "Nhưng mà bà ngoại em là bà cốt, đợi bà tỉnh lại khẳng định có thể biết chuyện chị ở trong nhà, chị phải cẩn thận một chút, không nên quấy rầy đến bà nha."
Nữ quỷ lập tức súc vào góc tường trong phòng, giống con nhím cuộn mình thành một cục, "Ân! Em yên tâm, chị tuyệt đối không phát ra tiếng, cũng không động một bước."
Sở Tích Vũ để lại đèn ngủ cho cô, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cậu trở về phòng ngủ của mình, mệt đến mức hai mắt nhắm tịt vào, trực tiếp trên chăn ngủ mất.
Trong cơn buồn ngủ, cậu mơ hồ có cảm giác bị người ôm lên, được người nọ đắp chăn cho.
Người nọ cách chăn từ phía sau ôm cả người cậu vào trong ngực, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên gương mặt Sở Tích Vũ.
Ý thức Sở Tích Vũ dần dần thanh tỉnh, nhưng cậu vẫn nhắm chặt hai mắt giả bộ ngủ như cũ, mặc kệ người nọ từng chút từng chút hôn cậu, quấn quanh phấn nộn đầu lưỡi.
"A Vũ giận ta."
Tần Kế cưỡng bách cậu ngẩng đầu, hướng về phía mình, càng hôn càng nặng, "Ta giúp em, sao em vẫn không vui cơ chứ."
Tần Kế nắm tay Sở Tích Vũ, từ từ thưởng thức bàn tay cậu.
Trong phòng còn đang sáng đèn, dù cậu nhắm hai mắt vẫn có thể cảm giác được ánh sáng chói vào, chỉ cần mở mắt, có lẽ có thể thấy rõ diện mạo Tần Bách Chu......
Sở Tích Vũ nhắm chặt hai mắt, tim hoảng hốt đập rộn lên, đôi môi bị hôn đến đỏ thắm, lông mi không tự chủ run rẩy.
Ngay sau đó, Tần Kế hôn lên lông mi mảnh dài.
"Lần sau ta không lừa em nữa nhé, được không." Tần Kế nhẹ vuốt tóc mái trên trán Sở Tích Vũ, thanh âm khàn khàn, "Mở to mắt nhìn ta, Tiểu Vũ Mao."
Sở Tích Vũ lại hoảng sợ, cậu vẫn nhắm chặt hai mắt.
"Em không thích nhìn thì thôi vậy." Tần Kế lại cúi người nâng gáy Sở Tích Vũ, triền miên hôn sâu, hắn rất hưởng thụ cảm giác hôn môi Sở Tích Vũ, phảng phất hết thảy Sở Tích Vũ đều thuộc về hắn.
"Ưm um." Sở Tích Vũ bị hôn đến mức hai má phiếm hồng, cậu nhịn không được phát ra âm thanh.
Tần Kế hôn một hồi lâu mới buông tha cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng lên, lại sâu kín cười nói, "Dù sao chúng ta rất nhanh sẽ kết hôn, về sau có rất nhiều cơ hội để nhìn."
Còn lâu nhé!
Không có cơ hội đâu!
Sở Tích Vũ trong lòng phản bác, cơn buồn ngủ đột nhiên như thủy triều đánh úp lại, cậu lại ngủ trong lồng ngực Tần Kế.
......
Hôm sau.
Sở Tích Vũ phát hiện trên mắt cá chân lại bị đeo lên vòng chân vàng, lần này cậu làm như thế nào cũng không cắt được.
Sở Tích Vũ đành mặc kệ nó.
Đứng dậy đi đến phòng tắm rửa mặt.
Bà ngoại dậy sớm, tự mình xuống bếp làm bữa sáng đơn sơ cho Sở Tích Vũ.
Bà ngoại nấu một nồi cháo đậu đỏ, trên hạt cháo có lớp vỏ màu vàng nâu, thoang thoảng mùi cháy khét.
Nhưng điều này cũng đủ làm Sở Tích Vũ thụ sủng nhược kinh, từ khi cậu đến thế giới này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu nếm thử cơm do bà ngoại làm.
Cậu đặc biệt kích động, ăn tận ba bát cháo.
Bà ngoại thấy cậu vẫn còn muốn múc thêm, ngăn trở nói: "Được rồi, no rồi thì đừng cố ăn thêm."
"Cháu vẫn có thể ăn thêm nửa bát, bà ngoại." Sở Tích Vũ cười một cái, nghe lời buông bát xuống.
Tinh thần bà ngoại hôm nay rất tốt, không giống lúc trước sẽ ngẫu nhiên không nhớ một số việc, có hơi hồ đồ.
Khăn trùm tràn đầy hoa văn dị tộc được bà quấn lên gọn gàng, nếp nhăn che kín khuôn mặt bà, dù vậy vẫn có thể nhìn ra các nét hồi còn trẻ của bà, một đôi mắt thanh tỉnh vẫn ngạo mạn như trước bỗng nhìn về phía cậu.
Sở Tích Vũ nhìn bà, cảm giác bà ngoại tựa hồ có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, bà ngoại lấy xuống chuỗi Phật châu trên tay, tròng lên tay Sở Tích Vũ, gọi: "Tích Vũ."
Đây là lần đầu tiên bà ngoại gọi cậu như vậy, Sở Tích Vũ ngồi thẳng thân, "Bà ngoại, làm sao vậy."
"Cháu là đứa bé ngoan, từ khi bà sinh mẹ cháu, vẫn luôn không khen người khác, cháu là người thứ nhất." Bà ngoại hơi ngửa đầu, ngữ khí lạnh nhạt, nghiêm túc nói: "Về sau cháu phải có tâm phòng bị, đừng dễ dàng bị người khác lừa."
Sở Tích Vũ gật đầu, sao nghe lời bà ngoại như đang dặn dò trước khi chia ly, cậu đáp: "Cháu đã biết, bà ngoại."
Bà ngoại lại hỏi: "Tiểu quỷ trên tầng kia, là cháu cho vào?"
Sở Tích Vũ rũ đầu, "Đúng vậy."
"Nó muốn ở thì cứ việc ở, đừng làm loạn đồ vật là được, dù sao cũng không ở lại thêm được mấy ngày nữa." Bà ngoại thân là bà cốt, hết thảy chuyện của nữ quỷ đều rõ như lòng bàn tay, bà nhìn về phía Sở Tích Vũ, "Con bé ở chỗ này, cũng có thể chơi với cháu thêm vài ngày."
Sở Tích Vũ thất thần: "Bà ngoại...... Sao bà lại nói như vậy?"
"Bà phải đi." Bà ngoại trong giọng nói rõ ràng mang theo thoải mái cùng nhẹ nhàng, như là vẫn luôn chờ đợi ngày này, nói: "Đi tìm ông ngoại cháu."
Bà ngoại chìm vào trong hồi ức, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt thương cảm: "Ông ngoại Cù Thanh Sơn của cháu là một thiên sư chuyên bắt quỷ, ta là bà cốt, người trấn trên đều nói chúng ta rất xứng đôi. Nhưng lúc trước ta lại rất không thích ông ấy, ông chất phác, khô khan, cả ngày nghĩ đến bắt quỷ. Nhưng về sau ở chung, ta phát hiện, người này cũng không phải không có ưu điểm."
"Ông cùng cháu rất giống nhau, làm cơm cũng tàm tạm. Trước kia khi còn sống, trong nhà một ngày ba bữa cơm đều do ông ấy làm, ta sinh mẹ cháu xong, là ông ấy toàn tâm toàn ý chiếu cố." Bà ngoại nghĩ lại, sang sảng cười, "Người có chút thẳng thắn, nhưng ít nhất hơn phân nửa đời đều là để bồi ở bên bà."
Bà ngoại vỗ vỗ tay cậu, nói: "Về sau mở to mắt, tìm người cùng mình kết đôi, phải tìm người toàn tâm toàn ý đối tốt với cháu, chỉ là ta không kịp nhìn thấy rồi."
"Bà ngoại, bà đừng nói như vậy......" Sở Tích Vũ nắm chặt lòng bàn tay.
"Này có gì không thể nói, nên thoải mái mà nhắc đến. Sinh lão bệnh tử, này đó đều là chuyện thường, mệnh số ta đã đến." Bà ngoại uống một ngụm trà xanh, nói, "Ta sống tám chín mươi năm rồi, cũng sống đủ rồi, ta còn ước gì đi sớm một chút."
"Chuẩn bị cho ta một cái hộp vuông, phải là gỗ đỏ, cất tro cốt ta vào đó, ta muốn chôn cùng ông ngoại cháu. Ngày ta đi không được khóc, có nghe hay không? Ta phiền nhất là nghe người khác khóc, ta nghe tiếng người khóc thì khi đi sẽ không cao hứng." :(
"Đồ ăn cháu làm khá được." Bà ngoại ăn điểm tâm làm từ bánh gạo khẩu Sở Tích Vũ làm, nghĩ nghĩ, nói, "Kiếp sau ta cũng muốn được như vậy. Học nấu ăn, xào rau, đến lượt ta làm cơm cho nửa đời sau của Cù Thanh Sơn."
"Cuối cùng cũng đã chờ đến ngày này."
Bà ngoại đứng dậy, thoải mái mà cười vài tiếng.
Sở Tích Vũ nhìn bà ngoại, trong lòng có cảm giác nặng nề không nói nên lời.
"Ngày hôm qua trấn trưởng tới nói chuyện với ta, về việc kết âm thân, vị kia đã sửa lại chú ý, không kết nhà của chúng ta." Bà ngoại đứng ở bậc thang, dặn dò cậu, "Cháu phải thành thật kiên định ở chỗ này, hảo hảo đọc sách, tiền tự mình bảo quản, tương lai thi đỗ đại học tốt, đến thành phố lớn sinh hoạt, có nghe thấy hay không?"
Sở Tích Vũ vành mắt phiếm hồng, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cháu đã biết rồi bà ngoại, cháu sẽ học thật tốt."
Tuy rằng cậu biết đây chỉ là thế giới trong phó bản, nhưng cảm xúc vẫn có chút không ổn.
"Ân." Bà ngoại xoay người, từng bước một đi lên cầu thang.
Bà đi vào trong bóng tối, không lại quay đầu.
"Về sau đi đêm tối không cần sợ, đi đường phải thoải mái hào phóng mà đi."
"Được."
Sở Tích Vũ nhìn bóng dáng bà lên lầu, cậu biết bà ngoại phải đi.
Trong lòng tràn đầy buồn bã.
Cậu suy nghĩ chết cuối cùng là cái gì, là vĩnh biệt sao?
Cậu cảm thấy không phải.
Ở cuối cái chết hẳn là đoàn tụ, là tân sinh.
Bà ngoại một chút cũng không thương tâm, ngược lại thực chờ mong ngày này sẽ đến.
Bà không còn là lão nhân góa bụa.
Bà sẽ cùng ái nhân đoàn tụ, cùng nhau nghênh đón tân sinh.
......
Hôm sau, Sở Tích Vũ rất nghe lời, che chăn đắp lên bà ngoại đang ngủ đến an tường.
Cư dân trấn trên tới hỗ trợ làm tang sự cùng với đó là các tín đồ của bà ngoại khóc đến mức tê tâm liệt phế, chỉ có cậu là không khóc.
Cậu quỳ gối đốt tiền giấy, nghiêm túc thiêu rất nhiều tiền giấy, cậu muốn trước khi đến cúng tuần bảy ngày của bà ngoại, thiêu cho bà nhiều tiền một chút, để bà có thể yên tâm mà tiêu xài.
Cậu mặc áo tang thủ bà ngoại bảy ngày, rảnh rỗi sẽ quỳ đốt tiền giấy cho bà.
Cậu như vậy không phải do quá thương tâm, chỉ là muốn long trọng đưa bà ngoại rời đi.
Qua đầu thất, Sở Tích Vũ đi mua hộp gỗ đỏ tốt nhất, cẩn thận để tro cốt của bà vào, chôn cạnh mộ của ông ngoại.
Trên bia mộ không ghi gì chỉ có tên Cù Thanh Sơn.
Bọn họ hẳn là đã đoàn tụ.
Thật tốt.
......
Xử lý tốt tang sự, Sở Tích Vũ bày di ảnh bà ngoại ở trong phòng khách.
Cậu nhìn quanh trong nhà trống vắng.
Bây giờ thật sự chỉ còn một người là cậu.
Nữ quỷ co ở phía dưới bàn, an ủi cậu: "Đệ đệ, em cũng không cần quá thương tâm, nói không chừng về sau bà ấy sẽ trở về ngó em đấy."
Sở Tích Vũ "Ân" một tiếng, ngồi trên chiếc ghế, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu phát ngốc.
Cậu nắm chuỗi Phật châu trên tay, hồng châu trên lắc chân vàng chỗ mắt cá chân lắc nhẹ.
Cậu cảm nhận yên tĩnh trong phòng, một giây cũng không muốn ở thêm.
Quá an tĩnh.
Giống với suy nghĩ hiện tại của cậu, trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác cô độc.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Sở Tích Vũ mất hồn mất vía tiến lên mở cửa, ngoài cửa nam nhân mặc một bộ tây trang màu đen, ôm một bó cúc trắng, diện mạo anh tuấn xuất chúng.
"A Vũ, nén bi thương."
"Tần tiên sinh." Sở Tích Vũ có chút ngoài ý muốn, cậu ngẩng đầu, "Anh có thể xuống tầng rồi sao?"
"Ân." Tần Kế mỉm cười, gật đầu, "Bệnh đã dưỡng không sai biệt lắm."
"Vậy là tốt rồi." Sở Tích Vũ nói, nghiêng thân mình, "Mau tiến vào."
"Ta nghe nói bà ngoại em đã đi, nên đến xem em thế nào rồi."
Tần Kế đi vào phòng khách nhà Sở Tích Vũ, cùng Sở Tích Vũ ngồi xuống, ôn thanh an ủi cậu: "Em đừng quá khổ sở, bà ngoại em tuy rằng đi rồi, nhưng về sau còn có ta ở đây, nếu em có việc gì khó khăn cần giúp đỡ, có thể tới tìm ta. Em còn nhỏ, đừng tự mình gánh vác, biết chưa?"
Sở Tích Vũ bỗng dưng ngẩng đầu, nghe Tần Kế nói, tim đập chậm một nhịp, vành mắt phiếm hồng, chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt nháy mắt chảy xuống, "Được."
"Được rồi." Tần Kế duỗi tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, "Về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai không phải còn đi học sao?"