- Bọn người Khương Hồng Võ mới bao nhiêu người, sao có thể đồ Kim Cương tông. Có phải còn có Thiên Sư tông tham dự hay không?
Tam trưởng lão lập tức hỏi hắn.
Nếu như chỉ là Khương Hồng Võ, chuyện này chỉ có thể coi là từ thế lực bên ngoài đến khiêu chiến tông môn, thực lực Kim Cương tông không đủ, liên lụy không đến 'Mười tám tông'. Nhiều nhất Thiên Cương tông sẽ thay Kim Cương tông báo thù.
Nhưng nếu như Thiên Sư tông liên hợp Khương Hồng Võ, đồ sát Kim Cương tông, là thuộc về phương diện của mười tám tông.
- Hình như không có. Sau khi Dạ Thiên Lan từ Lang Gia quốc trở về, tông chủ Kim Bất Hoán liền từ bỏ cưỡng ép chiếm lấy tám tòa quặng mỏ. Vì phòng ngừa Thiên Sư tông trả thù, hắn đem số lượng lớn trưởng lão và đệ tử đều an trí đến ba tòa quặng mỏ còn sót lại nơi đó. Mấy ngày trước, bên ngoài ba tòa quặng mỏ kia cũng xuất hiện tập kích tấp nập, tử thương nghiêm trọng. Kim Bất Hoán lại phái đi rất nhiều trưởng lão và đệ tử. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Hồng Võ vậy mà lại trực tiếp giết vào tông môn.
Đệ tử nói rất gấp.
Ai cũng không nghĩ tới Khương Hồng Võ sẽ hung tàn như thế.
Cái này cũng mang ý nghĩa, trong tay Thiên Sư tông đã có thêm một thanh đao giết người.
Thanh đao này, không chỉ có sắc bén, còn khát máu.
- Có khách đến sao?
Một thanh âm uy nghiêm từ ngoài điện truyền đến.
Người còn chưa tới, nhưng một cỗ khí tức sát phạt truyền khắp cung điện, trong không khí còn giống như có tràn ngập mùi máu tươi. Khương Hồng Võ, Yến Tranh, Côn Bác, còn có hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục, đằng đằng sát khí đi tới Thanh Vân điện. Sau khi bọn hắn đồ sát Kim Cương tông, trong đêm liền trở về, y phục không đổi, mặt cũng nghiêm nghị, máu me be bét khắp người, vừa nhìn qua giống như hiện ra huyết quang. Trong lòng Tam trưởng lão Thiên Cương tông co rụt lại. Làm cái gì vậy?
Hoa Vị Ương đều sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được thối lui đến sau lưng mẫu thân
- Khương Hồng Võ, ngươi đồ diệt Kim Cương tông?
Hô hấp Bạch Trầm Hương có chút không khoái, chưa bao giờ cảm thụ qua loại thiết huyết sát khí cực kỳ mang tính xâm lược này
- Ngươi là ai?
Khương Hồng Võ liếc mắt nhìn Bạch Trầm Hương, đi tới đón Tam trưởng lão Thiên Cương tông.
- Ngươi muốn làm gì?
Tam trưởng lão Thiên Cương tông lấy lại bình tĩnh, nghênh tiếp ánh mắt Khương Hồng Võ
- Cái ghế này xảy ra chuyện gì?
Khương Hồng Võ nhìn ghế mây vỡ vụn phía sau hắn.
- Ta đập!!
- Ngươi tới làm khách, chúng ta hoan nghênh. Nhưng làm hỏng đồ thì bồi thường tiền.
- Cái gì?
- Bồi thường tiền!!
Yến Tranh, Côn Bác, hét một tiếng chấn động đến nỗi cung điện cũng hơi lay động.
Sắc mặt Tam trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Khương Hồng Võ, ta đang muốn hỏi ngươi đây. Có phải các ngươi đồ sát Kim Cương tông không?
Bạch Trầm Hương chất vấn Khương Hồng Võ, hỗn đản này vậy mà không nhìn mình.
- Lão đầu, ta cũng đang nói chuyện với ngươi đấy.
Khương Hồng Võ đe dọa nhìn Tam trưởng lão.
Khóe mắt Tam trưởng lão run rẩy, vung tay ném mấy khỏa tinh thạch thượng phẩm đến trên người Khương Hồng Võ:
- Đủ ngươi mua một trăm tấm.
Ánh mắt Khương Hồng Võ sắt bén như đao nhìn chằm chằm Tam trưởng lão:
- Cái ghế này, không phải cái ghế bình thường.
- Vậy nó là cái ghế gì?
- Tổ sư gia Thiên Sư tông ngồi qua, giá trị liên thành.
- Khương Hồng Võ!
Bạch Trầm Hương cảm giác mình bị chịu nhục nhã, tên hỗn đản này không nhìn nàng thì cũng thôi đi, lại còn muốn chém gió về lai lịch của cái ghế?
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta cho!
Tam trưởng lão không nguyện ý cùng Khương Hồng Võ dây dưa chỉ vì chuyện này.
Bạch Trầm Hương tưởng đâu mình nghe lầm, bao nhiêu?
Một triệu?
Tinh thạch thượng phẩm?
- Ngươi nói, sẽ bồi thường! Thiếu một cái cũng không được.
Khương Hồng Võ thả ra uy thế, rõ ràng đang doạ dẫm nhưng lại giống như là tuyên án.
- Ngươi... Ngươi là Vương gia, không phải vô lại.
Tam trưởng lão tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.
Đây là nhục nhã, so với đánh mặt còn là vô cùng nhục nhã.
Hắn đường đường là Tam trưởng lão Thiên Cương tông, lại bị lường gạt?
Lại chỉ bởi vì một cái ghế rách?
- Xem ra, lão đầu này không có tiền. Người đâu, giữ lại! Thông báo Thiên Cương tông đến chuộc người!!
Khương Hồng Võ thét lên một tiếng ra lệnh, hơn mười vị đội viên Huyết Ngục lao đến vây quanh Tam trưởng lão.
Các đệ tử Thiên Sư tông ở ngoài điện nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Ông trời ơi!
Lão gia hỏa này là đến đòi người, kết quả kéo cả mình vào?
Những người này đều đi ra từ quân doanh, nếu có chuyện làm thì vô cùng hăng hái!
- Các ngươi... Bọn vô lại các ngươi !
Tam trưởng lão muốn phản kháng, lại đè lại xúc động kia.
Hỗn đản này nói không chừng đang ngóng trông hắn gây sự, sau đó đánh hắn cho tàn phế.
Hắn phải tỉnh táo!
Hắn phải nhịn!
Thế nhưng...... phụ mẫu nó, quá khi dễ người khác rồi!
Khương Hồng Võ không để ý hắn, quay người nhìn về hướng Bạch Trầm Hương, tuy nhiên ánh mắt lại không phải rơi vào trên người nàng, mà đang nhìn cái ghế, cái bàn, đồ uống trà bên cạnh.
Bạch Trầm Hương tức giận, nhưng lại thấy may mắn vì mình không có làm hư thứ gì. Nếu không đám hỗn đản này khẳng định cũng sẽ doạ dẫm nàng.
Hoa Vị Ương nhịn không được nói:
- Đừng nhìn nữa, chúng ta không có làm hư đồ vật.
Khương Hồng Võ lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã tới mấy ngày rồi?
- Hôm nay là ngày thứ ba!
Bạch Trầm Hương còn tưởng rằng Khương Hồng Võ cần đàm phán, đang chuẩn bị đòi người, kết quả chờ được một câu.
- Thiên Sư tông không phải lữ điếm. Dừng chân, ăn cơm, đều phải trả tiền.
- Ngươi nói cái gì?
- Các ngươi đều là nữ tử, ta không làm khó các ngươi. Như vậy đi, ở lại quét sạch sẽ Thanh Vân điện.
Khương Hồng Võ không để ý đến sắc mặt Bạch Trầm Hương đang trở nên khó coi mà quay người rời khỏi.