Đan Đại Chí Tôn

Chương 240: Cô Cô, Đắc Tội (1)



Dạ An Nhiên khuyên nhủ.

- Ngươi tiến vào thánh địa liền có thể rời xa hỗn loạn trong các tông môn La Phù, toàn lực toàn ý tu luyện võ pháp và thuật luyện đan, ta cũng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc.

Khương Phàm đưa tiễn bọn hắn, tiếp tục luyện hóa Thanh Thần Đan.

- Ngươi kỳ thật có thể đi thánh địa. Chu Tước Yêu Hỏa của ngươi nhất định ngươi không có khả năng dừng lại loại nơi như La Phù này. Nơi đó sẽ để cho ngươi thấy một thế giới không giống với bất cứ đâu.

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

Khương Phàm định thần luyện chế đan dược, thuận miệng nói:

- Trước khi xác định Khương gia tuyệt đối an toàn, ta, nơi nào cũng đều không đi.

- Thánh địa là con đường lên trời ngươi phải đi qua. Bỏ lỡ cơ hội lần này, tương lai ngươi rất có thể sẽ có rất nhiều đường quanh co. Ta là người từng trải, cũng hi vọng ngươi có thể thận trọng cân nhắc.

Linh hồn Đan Hoàng nói lời thấm thía.

Khương Phàm không nói nữa, tiếp tục cô đọng lấy đan dược.

Đêm khuya ngày thứ hai, một viên Thanh Thần Đan cuối cùng thành hình.

Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, lại lập tức chạy đi tìm Khương Hồng Võ.

- Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?

Khương Hồng Võ đang cùng Khương Tuyền trò chuyện ở trong sân, nhìn thấy Khương Phàm tới bọn hắn đều đứng lên.

- Phụ thân, ta có chuyện thương lượng với người một chút.

Khương Phàm gọi Khương Hồng Võ đến trong phòng nói.

- Phải khuyên nhủ hắn cho tốt! Nhất định phải để cho hắn đi thánh địa! Chờ hắn tiến vào thánh địa, thu hoạch được vị trí cao hơn, coi như không thể nhúng tay chuyện La Phù, cũng có thể dưới tình huống đặc thù, bảo đảm huyết mạch Khương gia. Qua mấy năm, chúng ta liên thủ, còn có thể đưa Uyển Nhi vào đi.

Khương Tuyền lập tức nhắc nhở Khương Hồng Võ.

- Hắn sẽ đi thánh địa.

Khương Hồng Võ vừa muốn đi vào.

Khương Tuyền lại giữ chặt hắn:

- Ta thấy thân thể huynh cũng không tệ lắm, thừa dịp còn không có thoái hóa, tranh thủ thời gian cưới thêm một người nữa, sinh thêm hài tử, tư chất có thể tới lục phẩm, ta cùng Nghị nhi cũng có thể đưa hắn vào đi.



- Tránh ra!!

Khương Hồng Võ hất Khương Tuyền ra, đi vào gian phòng.

- Nghị nhi...

Khương Hồng Võ vừa muốn mở miệng.

Khương Phàm lại hỏi trước:

- Phụ thân, ngài dùng đan dược chưa.

- Đúng vậy, thánh văn.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Hồng Võ khó lộ ra được dáng tươi cười cởi mở.

Thánh văn, thời gian qua đi hai trăm năm, rốt cuộc bây giờ cũng xuất hiện trên thân tử tôn trực hệ.

Mặc dù là cưỡng ép thúc thăng, nhưng thánh văn chính là thánh văn.

Sau khi hắn chết, hẳn là có tư cách đi gặp các tổ tông.

- Ngài thăng hoa đến thánh văn, có phải hay không lại càng dễ vượt qua Sinh Tử cảnh?

Khương Phàm được Yến Khinh Vũ cẩn thận giải thích qua Sinh Tử cảnh.

Sau khi bước vào cảnh giới này, thực lực sẽ chợt mạnh chợt yếu mà thay đổi, thời gian càng lâu thì càng kịch liệt. Một mực đến ba năm sau, thực lực thậm chí sẽ đạt tới mỗi ngày thay đổi ba lần, thời điểm yếu thì vô cùng suy yếu, thời điểm mạnh thì toàn thân muốn nổ tung.

Ba năm này nếu như có thể đột phá liền có thể đến niết bàn trùng sinh. Nếu như không thể đột phá, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nói cách khác, Khương Hồng Võ chỉ có tuổi thọ không đủ ba năm nữa.

Khương Phàm trầm mặc một lát, nói:

- Thực lực biến hóa xác thực đã vững vàng hơn rất nhiều, nhưng tình huống cụ thể, còn phải từ từ quan sát.

Tổng thể mà nói là, cơ hội lục phẩm linh văn vượt qua Sinh Tử cảnh chưa tới một phần, Thánh phẩm linh văn lại có thể cao tới ba phần.

Mặc dù cơ hội ba phần ít đến thương cảm, nhưng Khương Hồng Võ đã rất hài lòng.

Kỳ thật có thể tiến vào Thánh linh văn, lại có thể tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, đừng nói sống ba năm, coi như sống nửa năm, hắn chết cũng không hối tiếc.

Nếu như có thể đột phá, hắn đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó.



Nếu như không thể lại đột phá, hắn sẽ nghĩ biện pháp trà trộn vào Hoàng thành Lang Gia, tại thời khắc thực lực đỉnh phong nhất này, giết vào hoàng cung, chết cũng thống khoái.

- Phụ thân, ta nghĩ đến một kế hoạch. Có thể trước khi hoàng thất Lang Gia xuất thủ với chúng ta, đâm bọn hắn một đao trước.

- Kế hoạch gì?

- Tây Cương không phải có Nạp Lan gia sao? Thông qua thương hội bọn hắn, tiến cử ta đến Đan quốc!

- Cái gì?

Khương Hồng Võ cau chặt lông mày.

Bình thường có cỗ khí thế không tức giận, giờ phút này lại sầm mặt, ngay cả Khương Phàm đều cảm nhận được áp lực.

- Sơ bộ kế hoạch là, ta tham gia đại hội Đan Tông, gây ra phong ba, hấp dẫn Đại hoàng tử xuất hiện. Sau đó, bắt!

Khương Phàm đã luyện đan dược tốt, chỉ chờ thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa. Chờ thay đổi màu sắc hỏa diễm liền có thể ngụy trang thân phận, lấy thánh văn hoàn toàn mới, oanh động đại hội Đan Tông.

- Hồ đồ!!

Khương Hồng Võ quát lớn một tiếng, chấn động đến cả cái bàn uống trà trong phòng đều nhảy mấy lần.

Khương Phàm vội vàng giải thích:

- Lang Gia quốc chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta, chúng ta muốn phản kích chỉ có thể ra tay bất ngờ.

- Ngươi là Thánh linh văn, ngọn lửa của ngươi là màu vàng, chỉ cần ngươi đến Tây Cương bây giờ thì ngươi chính là con mồi của tất cả mọi người! Cái này không gọi ra tay bất ngờ, cái này gọi chán sống!

Khương Hồng Võ nghiêm túc răn dạy.

Tiếng Khương Phàm đều cao hơn mấy phần:

- Ta có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm, bọn hắn không nhận ra được là ta.

- Ngươi thay đổi được màu sắc, không thay đổi được bản chất. Một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ như thế nào? Không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ!! Ngươi nhất định phải tiến vào thánh địa!

Khương Hồng Võ trước đó còn có chút do dự, đến cùng có nên đưa Khương Phàm đi thánh địa hay không, bây giờ đi cũng phải đi mà không đi cũng phải đi.

Đứa nhỏ này có chút điên cuồng.

- Kế hoạch này của ngươi chỉ muốn ra tay bất ngờ nhưng lại không nghĩ tới an toàn của chính ngươi, càng không có nghĩ tới một khi ngươi bại lộ, Nạp Lan gia tộc phái ngươi đi sẽ gặp phải cái gì.

Khương Hồng Võ cảm giác ngữ khí rất nặng, nhưng tuyệt đối không thể để cho Khương Phàm hồ đồ như vậy.
— QUẢNG CÁO —