Đan Đại Chí Tôn

Chương 249: Ác Độc



- Kiên nhẫn đợi chút đi. Qua đêm nay, nếu như gia tộc quyết định hợp tác cùng Thiên Hoa hội, ngươi trong đêm rời khỏi, ta cũng coi như ngươi chưa từng tới. Nếu như gia tộc cự tuyệt Thiên Hoa hội, ta có thể an bài ngươi gặp mặt Nhị tỷ ta. Ngươi có thể thuyết phục nàng, nàng có thể tiến cử ngươi cho phụ thân.

Khương Phàm vừa ngồi xuống bỗng nhiên chú ý tới trên trán vị Tam công tử này không có thắt lưng gấm, cũng không có thấy linh văn.

Nạp Lan Thanh Cảnh cười nhạt nói:

- Ta không có linh văn, là một kẻ phế nhân, để cho ngươi chê cười rồi.

- Bị thương sao?

- Tiên Thiên Vô Linh.

- Thật có lỗi, ta đã mạo muội.

- Ta đã quen rồi.

Nạp Lan Thanh Cảnh không ngần ngại chút nào.

Linh hồn Đan Hoàng lại lần nữa nhắc nhở Khương Phàm:

- Cẩn thận! Hắn có gì đó quái lạ!



Sâu trong đình viện, Nạp Lan Thanh Lạc và Vi Thừa Hồng gặp mặt tan rã trong không vui.

Nàng có lòng muốn đến nói chuyện một chút, Vi Thừa Hồng lại cà lơ phất phơ, không chỉ có không có thành ý, còn hay trêu chọc nàng.

Nàng không tiếp tục chờ được nữa.

- Trong nước này... Có độc...

Nạp Lan Thanh Lạc đang muốn đứng dậy rời khỏi, chợt cảm giác đầu váng mắt hoa.

- Nước này bình thường mà, làm sao có thể có độc.

Vi Thừa Hồng vểnh chân lên bắt chéo, nghiêng mình dựa vào bên cạnh bàn, vuốt vuốt chén nước trong tay.

- Ta... Đau đầu quá...

Nạp Lan Thanh Lạc đưa tay đỡ lấy ghế bên cạnh, mệt mỏi ngồi liệt xuống dưới.

- Chóng mặt thì nghỉ ngơi một lát. Đến đây, ta đỡ Thanh Lạc muội muội.

Vi Thừa Hồng chống thân thể lên, cười cười đi đến bên cạnh Nạp Lan Thanh Lạc.

- Đi ra!!

- Đại ca, dìu ta trở về...

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn đại ca Nạp Lan Thanh Xuyên bên cạnh.

- Bên trong Thiên phòng có giường, ngươi nghỉ ngơi ở đây đi.

Nạp Lan Thanh Xuyên thờ ơ, trên mặt không còn mỉm cười như vừa rồi nưa mà trở nên vô cùng lạnh nhạt.



- Đại ca... Huynh...

Nạp Lan Thanh Lạc ý thức càng ngày càng nặng, thân thể không đưa ra được nửa điểm sức lực, giống như xung quanh cũng đều ngồi không yên.

- Thuốc này thật có tác dụng.

Vi Thừa Hồng hít một hơi thật sâu, xong mở lời.

- Có thuốc giải thật là tốt, không có ảnh hưởng.

- Độc... Hạ độc...

Nạp Lan Thanh Lạc cố gắng hết sức, muốn đi tới chỗ đại ca.

Vi Thừa Hồng lại bắt lấy cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà của nàng, cười tà ác:

- Thanh Lạc muội muội mệt mỏi, để ca ca dìu ngươi đi nghỉ ngơi.

Nạp Lan Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn một màn này:

- Kết thúc nhanh lên.

- Nhanh lên? Quá xem thường ta. Ta tối thiểu có thể chiến đấu một giờ. Không!! Bộ dáng thế này, ta có thể tới hai canh giờ.

Vi Thừa Hồng chặn ngang ôm lấy Nạp Lan Thanh Lạc, cười lớn đi đến sau tấm bình phong trong thiên phòng:

- Ở bên ngoài bảo vệ tốt cho ta.

- Đại ca... Ngươi đang làm gì... Ngăn cản hắn...

Ý thức Nạp Lan Thanh Lạc đang dần hôn mê nhưng vẫn đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, mệt mỏi khẻ rên lên.

- Đại ca đây là vì tốt cho ngươi. Ngươi sớm muộn cũng phải lập gia đình, Vi công tử không chỉ xứng với ngươi, còn có thể mang đến cho Nạp Lan gia chúng ta cơ hội mới. Ngươi bây giờ sẽ oán hận ta, nhưng tương lai, ngươi sẽ cảm tạ ta. Đừng nói nữa! Nhịn một chút liền qua thôi. Hôm nay là lần đầu tiên của các ngươi, sau khi thành thân thì sẽ còn có vô số lần.

Nạp Lan Thanh Xuyên đứng dậy, đi đến bên ngoài gian phòng, thay bọn hắn canh chừng.

- Đã nghe chưa? Tương lai, còn có vô số lần. Ha ha...

Vi Thừa Hồng ném Nạp Lan Thanh Lạc tới trên giường, không kịp chờ đợi tháo bỏ y phục đã cười lớn một tiếng, nhảy tới trên giường.

- Thả ta ra... Súc sinh... Đừng đụng vào ta...

Nạp Lan Thanh Lạc chảy xuống nước mắt tuyệt vọng, nhưng ngoại trừ hư nhược rên rỉ thì toàn thân cũng không có nửa điểm sức lực.

Nàng làm thế nào cũng không nghĩ đến, ca ca ruột thịt của mình vậy mà lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy.

Sinh ra ở gia tộc như thế này thì không có nửa điểm thân tình sao?

- Tới đi, tiểu bảo bối...

Vi Thừa Hồng nắm lấy y phục Nạp Lan Thanh Lạc liền muốn xé mở, một con mèo con màu tím lại đột nhiên nhảy tới trên giường, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên khuôn mặt Nạp Lan Thanh Lạc.

- Mất hứng, cút ngay!

Vi Thừa Hồng đưa tay đánh về phía mèo con, mèo con lại linh xảo tránh khỏi, chui vào dưới thân thể của hắn.



- Tiểu tử...

Vi Thừa Hồng lại rút tay đi qua, nhưng, mèo con trước đó một giây còn nhu thuận đáng yêu lại đột nhiên đại biến, hình thể đã nhanh chóng tăng gấp mười lần trước đó, hất Vi Thừa Hồng lên. Miệng nó đầy răng nanh, hung ác dữ tợn, một móng vuốt móc hướng về phía dưới của hắn.

Phốc phốc!!

Máu tươi vẩy ra, có vật rơi xuống đất!

- A!!!

Vi Thừa Hồng ngã xuống đất, ôm phía dưới kêu lên đầy thê lương thảm thiết.

Mèo con nhảy lên cửa sổ, quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, sau đó biến mất ở trong bóng đêm.

- Tam đệ?

Nạp Lan Thanh Lạc thì thào một câu, sau đó ý thức hoàn toàn lâm vào hôn mê.

- Vi công tử?

Nạp Lan Thanh Xuyên vọt tới trong phòng, thấy cảnh này không khỏi sợ hãi.

- A!! A a a...

Vi Thừa Hồng ôm phía dưới, lăn lộn khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Trong màn đêm, Nạp Lan gia vô cùng náo nhiệt.

Nạp Lan Sóc vội vàng kết thúc hội nghị gia tộc, mang theo các trưởng lão chạy tới xảy ra chuyện.

Cũng chính là đình viện của Nạp Lan Thanh Xuyên.

Vi Thiên Quân nhận được tin tức, cũng đuổi tới trước tiên.

- Mèo!! Là một con mèo!!

Sắc mặt Vi Thừa Long tái nhợt nằm ở trên giường, giống như là mất hồn, vẻ mặt hốt hoảng vô cùng.

Không có?

Đồ của ta không còn nữa?

Đời ta làm sao có thể sống nữa!!

- Ở đâu ra con mèo?

Sắc mặt Nạp Lan Sóc khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn Nạp Lan Thanh Xuyên.

- Ta không có nuôi mèo, trong gia tộc cũng chưa từng thấy qua con mèo nào.

Sắc mặt Nạp Lan Thanh Xuyên âm trầm.

Lúc đầu dự định sẽ để gạo nấu thành cơm, muội muội trở ngại danh dự, không đồng ý cũng phải đồng ý, thế này phụ thân cũng không có lấy cớ do dự nữa. Hai nhà kết minh nước chảy thành sông, mình cũng có thể được Thiên Hoa hội duy trì, khuyên phụ thân thoái vị, sau đó mình tiếp quản Tử Vi thương hội.

Thật không nghĩ đến, lại bị một con mèo không biết từ nơi nào xuất hiện làm hỏng đại sự.
— QUẢNG CÁO —