Bọn hắn cho rằng Đan quốc tuyên cáo thiên hạ là hợp tình hợp lý, là tuân thủ ước định lúc trước, nếu như muốn chủ động liên hệ những 'Bằng hữu' kia, ngược lại có ý tứ khiêu khích hoàng thất.
Phụ thân cũng tin tưởng hoàng thất sẽ không bởi vì cái này mà trực tiếp chế tài Đan quốc.
- Thường Ngọc Thư... Tô Nguyên Minh... Các ngươi là tội nhân Đan quốc.
Thường Lăng thở dài trong lòng, còn đánh giá thấp nhân tính ác quá.
Làm sao bây giờ!
Phụ thân bị khống chế, dữ nhiều lành ít.
Mặc dù đã thuận lợi bắt lấy Cửu công chúa, nhưng có hiệu quả hay không, trong nội tâm nàng không chắc.
Giờ khắc này, trong rừng rậm hơn mười dặm bên ngoài, bọn người Khương Phàm đang lặng yên ẩn núp không tiếng động.
Bọn hắn kỳ thật đã tới rất sớm, vòng quanh xung quanh Đan quốc quan sát tình huống, tính toán làm sao đi đến, không nghĩ tới vậy mà thấy được Cửu công chúa và Quan Hoa Vinh.
Cơ hội khó được, bọn hắn lập tức chuẩn bị vây bắt bắt, nhưng không bao lâu, Thường Lăng lại bị áp đi ra. Bọn hắn biết bên trong Đan quốc đã xảy ra chuyện, quả quyết muốn nghĩ cách cứu viện Thường Lăng.
Kết quả, Thường Lăng đột nhiên bắt Cửu công chúa.
Lúc bọn hắn đang lo lắng Quan Hoa Vinh dưới cơn thịnh nộ sẽ giết chết Thường Lăng, chuẩn bị cưỡng ép cứu người thì Quan Hoa Vinh đã rời khỏi.
Đảo ngược, kích thích, vở kịch này quá đặc sắc.
Ngay cả các Huyết Ngục cũng đều thầm hô đã nghiền.
- Công tử ở lại nơi này, những người khác theo ta cứu người.
Thương Minh phất tay ra hiệu các Huyết Ngục.
Khương Phàm chủ động xin đi giết giặc.
- Ta hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn, các ngươi lại ra tay, tuyệt đối đừng làm ra động tĩnh gì.
Các Huyết Ngục thể hiện cổ quái, nhìn Khương Phàm một chút, vừa nhìn về phía Thương Minh.
Làm ra động tĩnh?
Đây là chất vấn năng lực của bọn hắn sao?
Chỉ là xử lý mười tên thị vệ mà thôi, nếu như lại làm ra động tĩnh gì, bọn hắn đều có lỗi với liêm đao trong tay.
- Công tử nói đúng, chúng ta cần phối hợp. Công tử cẩn thận.
Thương Minh lặng lẽ cùng các Huyết Ngục ra hiệu, phối hợp công tử diễn kịch, đừng để cho công tử khó xử.
- Công tử anh dũng!
Các Huyết Ngục cùng kêu lên tán thưởng, như quỷ mị tản ra.
- Phi! Đáng đời người sắp chết.
Sau khi Tiêu Cao Nghĩa dẫn đội trong thị vệ hoàng thất xác định Quan Hoa Vinh đã rời khỏi, rất khinh thường mà phun một ngụm nước bọt.
Đường đường là Linh Hồn đỉnh phong, lại bị nữ hài nhi đùa nghịch.
- Thường Lăng, thấy qua cái này chưa?
Tiêu Cao Nghĩa xoay tay phải lại, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh liêm đao sắc bén.
Toàn thân cán đao đen kịt, dài đến hai mét, phía dưới thẳng, đầu trên hơi cong về phía. Thân đao thể đỏ hồng như máu, dài gần một mét, phía trước dài nhọn sắc bén, phía sau mở rộng.
Liêm đao nặng nề, không thể phá vỡ, lại sắc bén vô địch.
- Liêm đao của Huyết Ngục?
Thường Lăng giương mắt nhìn, chân mày cau lại.
- Thời điểm năm đó Huyết Ngục giết ra khỏi thành Bạch Hổ, chết không ít đội viên, cũng ở nơi đó vứt xuống mười hai chuôi liêm đao. Đây là một cái trong đó. Ta bỏ ra tinh lực rất lớn mới thu được vào tay. Ngươi biết lai lịch của nó không?
Tiêu Cao Nghĩa trêu đùa liêm đao mấy lần, có chút si mê mỹ cảm yêu dị của nó.
- Không biết.
Thường Lăng nghiên cứu đan thuật trị bệnh cứu người, vũ khí giết người từ trước tới giờ không cảm thấy hứng thú, nhất là loại liêm đao nhìn qua liền thấy rất tà ác nguy hiểm này.
- Lai lịch liêm đao không đơn giản, càng không phải vũ khí bình thường. Nghe nói là tiên tổ Khương gia, Khương Nguyên Liệt tự mình rèn đúc, chính là dùng huyền thiết chí thuần sưu tập từ các nơi ở Bắc Cương, còn tập hợp máu tươi của mấy vạn mãnh thú Đại Hoang, ngâm ròng rã hai mươi năm. Trình độ sắc bén, đạt tới gọt sắt như tờ giấy, trình độ cứng cáp có thể ngạnh kháng trọng kích trăm vạn cân. Mỗi một chuôi, đều có thể họi là chí bảo gia truyền.
- Sở dĩ rèn đúc thành hình dạng liêm đao, là bởi vì liêm đao tượng trưng cho cái chết, cũng là bởi vì phía trên bị khắc lên nguyền rủa. Thời điểm mỗi một đội viên Huyết Ngục đang tiếp nhận nó thì cũng sẽ tiếp nhận nguyền rủa phía trên. Đời này đến chết, đao làm chủ, người làm nô. Khi còn sống dùng máu tươi và linh hồn thai nghén, sau khi chết sẽ trở thành tế phẩm của nó.
Tiêu Cao Nghĩa si mê mỹ cảm của liêm đao, càng si mê lai lịch của nó.
Bọn thị vệ hoàng thất đều kinh ngạc nhìn liêm đao trong tay Tiêu Cao Nghĩa, đây là lần đầu tiên nghe nói liêm đao có lai lịch phi phàm như vậy.
Tiêu Cao Nghĩa nắm liêm đao, vây quanh sau lưng Thường Lăng, liêm đao sắc bén nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ trắng tuyết như ngọc.
- Ta không hứng thú với liêm đao.
Thường Lăng khẽ run, liêm đao vô cùng lạnh, không phải giá lạnh, mà là âm lãnh.
Nó chỉ nhẹ nhàng phóng tới trên cổ, vậy mà trong đầu lại nhịn không được nổi lên hình ảnh cái cổ mình bị chặt bay mất.
- Nghe nói, người bị liêm đao chém giết, linh hồn cũng đều sẽ bị giết chết cùng một chỗ. Thường Lăng Tông Sư, có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh, giơ mặt đao lên chống đỡ cái cằm trắng nõn của Thường Lăng.
Thường Lăng dùng sức nắm chặt lại hai tay, ép buộc mình phải tỉnh táo lại:
- Tỉnh lại đi. Ta không sợ chết, càng không sợ uy hiếp, ngươi cũng không dám giết ta!
- Chết, kỳ thật không đáng sợ. Sợ chính là... Ha ha... Muốn chết nhưng lại không chết được!
Liêm đao trong tay Tiêu Cao Nghĩa nhẹ nhàng lướt một cái, đao sắc bén nhọn tuỳ tiện rạch ra sợi dây nhỏ nơi cổ áo Thường Lăng.
Thân thể mềm mại của Thường Lăng run rẩy:
- Ngươi muốn làm gì!
- Chuôi này liêm đao hẳn là đã giết rất nhiều người, nhưng chắc chưa từng thưởng thức qua thân thể mỹ diệu như ngươi vậy. Nếu nó thuộc về ta, ta phải đối đãi nó thật tốt.
Tiêu Cao Nghĩa chuyển tới trước mặt Thường Lăng, nắm liêm đao chậm rãi hướng xuống, tiến vào y phục, từ cổ áo cho đến cái rốn.
- Ngươi... Hèn hạ vô sỉ!
Thường Lăng tức giận muốn muốn giãy dụa nhưng cũng không dám loạn động.
Bọn thị vệ hoàng thất khẽ nhíu mày, đối đãi Thường Lăng danh chấn hoàng triều như thế, có phải có chút quá mức hay không.
Trong lòng bọn họ, Thường Lăng tôn quý, thánh khiết, lại mỹ lệ, linh tú như mây trời, không phải là thế tục.
Tuy nhiên... Bọn hắn rất nhanh đè xuống phần bất mãn kia, không hẹn mà cùng thưởng thức dáng người uyển chuyển của Thường Lăng.