- Ta không có chuyện gì ở đó cả, ta chỉ cần phối hợp vào lúc cần thiết thôi, bọn hắn... Bọn hắn cũng không hy vọng ta tham dự quá nhiều chuyện nơi đó.
- Ngươi không sợ bọn họ xử lý cả ngươi?
- Bọn hắn không dám.
- Lực ảnh hưởng của Thường Ngọc Thư tại Đan quốc kém xa quốc quân, nếu như quốc quân thoái ẩn, hắn rất khó khống chế được Đan quốc, cần phải có người phối hợp. Ta, là người duy nhất.
- Ha ha, ngươi ngược lại rất rõ ràng nhỉ.
Khương Phàm lộ ra nụ cười, nhưng lại cảm giác không thích hợp nên tranh thủ thời gian im lặng.
Nhưng, hắn xác thực đã nghĩ đến một cách phá cục diện đặc sắc.
Thường Ngọc Thư đề phòng Tô Nguyên Minh, lợi dụng Tô Nguyên Minh, bây giờ ngược lại là có lợi cho hắn.
Hắn nghĩ, có thể lợi dụng Tô Nguyên Minh dẫn Thường Ngọc Thư ra khống chế lại, hoặc là trực tiếp xử tử hay không, như vậy thì sẽ không có người biết được bí mật quốc quân nữa, quốc quân cũng không còn bị trói buộc.
Cục diện Đan quốc bây giờ sẽ nghịch chuyển trong nháy mắt.
Nếu như quốc quân được cứu ra, tuyên cáo hoàng thất bí mật chui vào Đan quốc, còn hại chết năm vị quốc lão, trên dưới Đan quốc sẽ nhanh chóng nổi lên lửa giận.
Quan hệ giữa Đan quốc và Lang Gia hoàng triều sẽ triệt để chuyển biến xấu đi!
Nếu như quốc quân lại vung tay hô lên, trên dưới hoàng triều, thậm chí trong ngoài hoàng triều đều sẽ chống cự lại hoàng triều.
Lang Gia hoàng triều, chắc chắn sẽ nội loạn!
Hai tháng sau, sẽ không còn là Lang Gia hoàng triều xâm lấn La Phù, mà là La Phù toàn diện phản công với Lang Gia hoàng triều!
Khương Phàm suy nghĩ sinh động, ánh mắt cũng đều rạng rỡ sáng rực lên.
Thường Lăng có chú ý tới thay đổi của Khương Phàm, tức giận chất vấn Tô Nguyên Minh.
- Tại sao lại muốn phản bội quốc quân.
Tô Nguyên Minh chua xót nói:
- Hoàng thất đều tìm tới đây, lại bàn bạc tốt việc hợp tác cùng Thường Ngọc Thư, nếu như ta không phối hợp, cũng không có cách nào khác, ta cũng là bị buộc cả.
Thường Lăng nổi nóng.
- Hèn nhát! Ngươi cũng sẽ chỉ thỏa hiệp, sẽ không muốn có biện pháp phản kích sao?
Khương Phàm làm yên lòng sự kích động của Thường Lăng, nói với Tô Nguyên Minh:
- Nếu là bị buộc, ta bây giờ cho ngươi cái bổ cứu cơ hội, có muốn không?
Tô Nguyên Minh liền vội vàng gật đầu:
- Muốn muốn.
- Dẫn Thường Ngọc Thư ra cho ta.
- A?
Tô Nguyên Minh vừa muốn do dự, Thương Minh liền đưa tay vồ tới phía hắn, hắn chợt giật mình, kéo cuống họng hô to.
- Có thể có thể có thể, ta có thể!
- Không cần kinh động người khác, dẫn Thường Ngọc Thư ra, có thể làm được chứ?
- Có thể có thể, ta có thể.
- Làm thế nào?
- Ta... Ta...
Tô Nguyên Minh vừa sợ hãi lại khẩn trương, tâm tư trước nay chưa từng sinh động, bây giờ rất nhanh đã nghĩ được một biện pháp.
- Bây giờ ta đi yêu cầu 'Thường Hi Đan Kinh', nghĩ cách làm ầm ĩ lên, hắn sẽ lôi kéo ta đến bên cạnh giải thích, sau đó... Các ngươi ra tay!
- Nếu như ta cũng muốn khống chế Lục hoàng tử?
- Cái này ta thật không có cách nào cả, ta và Lục hoàng tử trước sau chỉ thấy qua một lần, hắn sẽ không tin tưởng ta. Tuy nhiên nếu như các ngươi có thể khống chế Thường Ngọc Thư, hẳn là có thể thông qua hắn bắt Lục hoàng tử.
- Chúng ta cùng ngươi đi qua, ngươi tốt nhất đừng ra vẻ. Nếu không, trước tiên sẽ lấy mạng của ngươi, cũng lấy luôn mạng của bọn hắn.
Khương Phàm đứng dậy, đem mười người hôn mê bất tỉnh đều thu vào thanh đồng tiểu tháp.
Tô Nguyên Minh nuốt vào mấy viên đan dược, tranh thủ thời gian điều trị thương thế.
- Ngươi muốn làm gì, không phải nên cứu phụ thân ta trước sao?
Thường Lăng kéo Khương Phàm đến bên cạnh, không cứu quốc quân, bắt Thường Ngọc Thư làm gì?
- Có Thường Ngọc Thư và Lục hoàng tử, làm sao cứu quốc quân, cứng rắn đoạt sao?
- Nghĩ cách thôi!
- Sau khi cứu ra thì sao?
- Cứu ra...
Thường Lăng khẽ mím môi, mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn là nói:
- Rời khỏi Đan quốc.
- Bỏ được sao? Các ngươi chạy, chẳng khác nào ngồi vững với tội danh bọn hắn nói tới. Thường Ngọc Thư sẽ vung tay hô to, để cho các ngươi biến thành tội nhân Đan quốc.
- Ngươi có ý gì, ngươi không phải ước gì chúng ta đi theo ngươi sao?
- Cô không phải đã nói muốn tùy cơ ứng biến sao? Bây giờ chúng ta đã có cơ hội khống chế cục diện.
Khương Phàm trước đó chỉ muốn thông đồng đưa hai phụ tử này về La Phù, bây giờ lại muốn chơi kích thích hơn.
- Ngươi có cách gì?
Thường Lăng nhìn mắt Khương Phàm sáng lên, bỗng nhiên có bất an.
Khương Phàm lôi kéo Thường Lăng, đi vài bước vào trong góc, thấp giọng nói.
- Xử tử Tô Nguyên Minh, Thường Ngọc Thư, cũng có thể xử tử Thường Ngọc Thư, giữ lại Tô Nguyên Minh. Sau đó cố ý náo loạn, để quốc quân ra mặt lên án mạnh mẽ hoàng thất ám sát quốc lão, còn muốn mưu hại hắn, điều động bầu không khí Đan quốc, tuyên chiến với hoàng thất.
- Ngươi muốn khai chiến tại Đan quốc?
Thường Lăng khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm, gia hỏa này quả nhiên là một con buôn chiến tranh.
- Hoàng thất đều đã coi Đan quốc là thành chiến trường, các ngươi còn muốn chết lặng tới khi nào?
- Đây không phải chết lặng, là Đan quốc căn bản không chịu đựng nổi chiến tranh. Ngươi biết hoàng thất tụ tập bao nhiêu cường giả tại khu vực kinh kỳ không? Nếu như bọn hắn hạ quyết tâm giết vào Đan quốc, nơi này sẽ lập tức biến thành Địa Ngục. Khương Phàm, ngươi đừng xem ta là đồ đần, nhưng ta rất rõ ràng mục đích của ngươi. Ngươi ước gì Đan quốc khai chiến, như thế sẽ liền có thể kiềm chế tinh lực hoàng thất, ngươi hận hoàng triều không thể đồ sát Đan quốc, chỉ có thể nhấc lên nội chiến trong Đan quốc.