Ba ngày sau, vạn chúng đúng hẹn đến xem thi đấu khiêu chiến Võ Hầu.
Diễn võ trường lớn nhất Đại Tự Tại điện kín hết chỗ, năm mươi ngàn người xem tụ tập ở đây, nhiệt tình tăng vọt. Đám người còn lại không thể đi đến đi thì đều tụ tập đến xung quanh Võ Hầu bảng, chờ đợi vị trí thay đổi.
- Đến rồi! Khương Phàm đến rồi!
- Đó chính là Khương Phàm? Người của Vô Hồi thánh địa đâu, chỉ có Hàn Ngạo bồi tiếp sao?
- Có phải Vô Hồi thánh địa không có lòng tin đối với Khương Phàm hay không?
- Hình như Vô Hồi thánh địa đã rút khỏi Vương Quốc Hắc Ám thật lâu rồi, hẳn là Đại Hoang thâm uyên có biến cố gì đó.
- Cho dù có biến cố gì cũng phải sắp xếp người đến bồi lấy chứ, chắc chắn là không coi trọng hắn. Nếu có lòng tin thật, Thánh Chủ đều sẽ đến trợ uy.
- Quy tắc mới rõ ràng đã gây bất lợi cho Khương Phàm, toàn bộ hành trình tranh tài cần tiếp tục trong thời gian một tháng, Khương Phàm lại đi đầu tiên. Hắn kiên trì càng lâu, người tiếp nhận kia cần chống cự thời gian càng ít, cuối cùng chỉ có người tiếp nhận kia là có lợi nhất.
- Thi đấu khiêu chiến lần này, sự tồn tại của Khương Phàm chính là làm áo cưới cho người khác. Ta cược Khương Phàm nhiều nhất có thể kiên trì hai mươi hiệp, các ngươi thì sao?
- Ta không có cược Khương Phàm kiên trì bao nhiêu, ta đánh cược Võ Hầu là Ngu Kình Thương!
- Ta càng xem trọng Hứa Thiên Kỳ của Chí Tôn Kim Thành đột nhiên xuất hiện kia. Bọn hắn đều không thua nổi, cho nên đều sẽ phái ra người mạnh nhất đăng tràng.
Theo Khương Phàm ra trận, bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng đạt tới đỉnh phong, thanh triều như núi kêu biển gầm đều muốn xốc đại điện lên.
- Sư phụ...
Lý Dần ngồi trong góc diễn võ trường, yên lặng nhìn Khương Phàm đi đến đài diễn võ.
Hắn đã ở Đại Tự Tại điện liều mạng một tháng, mặc dù bởi vì số lượng lớn thiên tài xuất hiện ảnh hưởng tới vị trí của hắn, nhưng hắn đã trưởng thành vô cùng nhanh chóng, vận dụng võ pháp cùng tích lũy kỹ xảo chiến đấu đều đạt tới hiệu quả dự trù.
Kỳ thật hắn cũng không coi trọng trận Võ Hầu khiêu chiến này, bởi vì bản thân quy tắc đã có vấn đề. Sư phụ muốn đi đến cuối cùng, gần như không thể nào.
Nhưng hắn không rõ, vì sao sư phụ còn muốn kiên trì, còn dựng cả hai vị thánh văn Vô Hồi thánh địa vào.
Trong sương phòng cao cấp tại diễn võ trường.
Tất cả nhân vật quan trọng đến từ các cường tộc cũng đều sớm ngồi ở bên trong, bàn luận về Khương Phàm, dự đoán tình huống.
Thiếu niên thiên tài trong tộc tụ tại cửa sổ, đang mong đợi trận khiêu chiến hôm nay.
Mặc dù chỉ là ngày đầu tiên, nhưng hẳn là có thể ước định cụ thể thực lực Khương Phàm, nhìn xem rốt cuộc hắn có tư cách khiêu chiến Võ Hầu hay không.
Khương Phàm dưới sự quan sát của vạn người, từ từ đi tới trước thềm đá võ đài, ra hiệu với không trung.
Trần nhà đại điện rọi hào quang khắp nơi, hạ xuống bình chướng vô hình, bao phủ tám trăm mét diễn võ trường lại, thanh âm uy nghiêm vang lên theo, đè xuống tiếng ồn ào nhiệt liệt trong toàn trường.
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, chính thức bắt đầu. Xin mời Khương Phàm, lên đài tiếp chiến! Thi đấu khiêu chiến tiếp tục trong một tháng, mỗi ngày mười giờ, hoặc tiến hành mười trận chiến đấu.
- Người đứng ở vị trí cuối cùng là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám. Tiếp nhận bốn tấm Bất Tử Thiên Bia của Vô Hồi thánh địa, Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, Đại Tự Tại điện cung cấp. Bất cứ cái gì, Bất Tử Thiên Bia đều có quyền điều động toàn bộ lực lượng một phương đối ứng, làm bất cứ chuyện gì muốn làm.
- Khương Phàm là người khiêu chiến chủ vị, nếu như thua sẽ lấy thân phận Chiến Nô, thần phục bên thắng. Ngoài ra, theo thỉnh cầu đặc biệt của Hỗn Độn Tử Phủ đối với Vô Hồi thánh địa, lần khiêu chiến này lại thêm hai điều kiện giao dịch.
- Đầu tiên, nếu như Khương Phàm thua, Cơ Lăng Huyên và Hàn Ngạo sẽ thần phục Hỗn Độn Tử Phủ, vĩnh thế làm nô. Thứ hai, nếu Khương Phàm có thể thắng được tên Võ Hầu, Ngu Khuynh Thành sẽ thần phục Khương Phàm, vĩnh thế làm nô. Lần giao dịch này do Đại Tự Tại điện bảo đảm, hai bên sau đó đều không thể dùng bất cứ phương thức nào chuộc Chiến Nô về.
Trong âm thanh tuyên cáo uy nghiêm, Khương Phàm đi đến lôi tràng Võ Hầu, sau khi nhìn quanh hơn năm vạn người ở toàn trường, hắn cao giọng hò hét:
- Ngày đầu tiên, trận chiến đầu tiên, mời!
Diễn võ trường đã an tĩnh lại càng an tĩnh, các cường giả đứng ở phía trước Võ Hầu bảng đều thờ ơ. Cho đến khi phát hiện bầu không khí có chút cổ quái, bọn hắn mới trao đổi ánh mắt.
- Ai lên?
- Những người sau vị trí thứ ba mươi không nên đi. Trận đầu tốt nhất có thể giết chết uy phong Khương Phàm, để Khương Phàm đổ máu. Ai cảm giác mình có thể làm được thì bước lên.
- Không phải có rất nhiều thiên tài mai danh ẩn tích tới sao? Hiện ra một người đi.
- Không ai đi sao, hay là cảm thấy mình muốn áp trục cuối cùng, hay là e ngại tên tiểu tử thánh địa Khương Phàm này?
Số lượng lớn đám thiên tài cao ngạo giật dây lẫn nhau.
- Ta đến! Ta cũng muốn nhìn xem tên tiểu tử thánh địa này lấy ở đâu ra tư cách khiêu chiến Võ Hầu.
Một nam tử cường tráng khí thế có đôi mắt dài nhỏ đi đến đài diễn võ.
Thanh âm uy nghiêm quanh quẩn diễn võ trường:
- Trận chiến đầu tiên, người thứ hai mươi ba Võ Hầu bảng, Vệ Anh.
Vệ Anh giẫm lên bậc thềm đá màu đen cứng rắn, đi đến phía Khương Phàm, nhếch miệng lên thành một đường cong:
- Vệ Anh ta không có tư cách khiêu chiến Võ Hầu, nhưng ngươi... Ha ha... Hình như cũng không xứng. Đây là trận chiến đầu tiên, đừng để mình quá chật vật.