Lý Hoàng gầm thét, mai rùa từ trong hải triều va chạm kịch liệt, hung hăng đón nhận Kim Viêm Cuồng Viên.
Ầm ầm tiếng vang, đinh tai nhức óc.
Nhưng, vào giờ khắc này, trong lúc Yêu Báo bất chợt xuất hiện nhanh chóng phóng tới phía sau, tiếp theo là Cuồng Viên hung hăng đụng vào. Sau đó, hai con Kim Lang xuyên qua Cuồng Viên và Yêu Báo xé mở ra một vết nứt, xông về cự quy.
Những đòn va chạm liên tiếp đánh nổ lên liệt diễm.
Cự quy khổng lồ lù lù bất động, giống như hòn đảo đang nghênh đón va chạm.
Nhưng... Ngay một khắc này, một thân ảnh còn nhanh hơn đã xé mở triều dâng hỗn loạn, xuất hiện ở phía trước mai rùa.
- Tàn Đao... Khai Thiên!
Khương Phàm hét lên đầy giận dữ, tàn đao hoành kích, bá liệt đến cực điểm.
Trong chớp mắt, hồn khí, liệt diễm, huyết khí, sôi trào khắp toàn thân Khương Phàm, bày biện ra một hư ảnh vô cùng cường thế, giống như đại tướng lĩnh xướng vạn quân, bá tuyệt đương thời.
Lý Hoàng phát giác được khí thế quá mãnh liệt, trước tiên nhấc ngang chiến kích, đưa về phía trước bạo kích.
Ầm ầm!
Khai thiên đao mang theo đám Liệp Lang hung hăng bổ vào bên trên cự quy.
Cùng với tiếng vang chấn thiên động địa, cự quy đã bị chia thành hai nửa, bay về hai bên.
Chuyện này khiến cho Thẩm Cuồng Sinh, người thứ mười trên Võ Hầu bảng bị mai rùa ngăn cản trước đó bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, khó có thể tin được mà nhìn kịch biến trên lôi tràng.
Keng!!
Tàn đao không ngừng tấn công đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng toàn lực nhấc ngang chiến kích, mang theo uy lực đại dương chặn đánh về phía trước.
Một tiếng bạo hưởng, âm thanh rung động khắp lôi đài, năng lượng hỗn loạn xung quanh đều bị vô tình xé rách.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, chiến kích đã rời khỏi tay Lý Hoàng, mang theo uy thế mãnh liệt, đánh tới hải triều.
Khương Phàm thu đao lại trong nháy mắt, trở lại khí hải, vuốt phải chợt vỗ về phía trước.
Mặc dù Lý Hoàng hơi kinh ngạc nhưng vẫn chưa loạn, hắn nhanh phóng thích ra ánh sáng màu xanh lam, ngưng tụ thành thủy thuẫn, cứ như đang khuấy động trăm vạn tấn thủy triều, có thể chống cự hết thảy tất cả các đòn tấn công.
Ánh mắt Khương Phàm hừng hực.
Chu Tước, Bác Thiên Thuật!
Văn ấn Chu Tước phía trên vuốt phải đột nhiên như phục sinh, trong nháy mắt đã phóng xuất ra uy thế kinh khủng, liệt diễm đều điên cuồng tháo chạy tới bốn phương tám hướng.
Uy thế mãnh liệt xuyên qua thủy thuẫn đang bao phủ Lý Hoàng.
Rốt cuộc Lý Hoàng cũng biến sắc, ánh mắt màu xanh đậm hơi rung nhẹ, trong tầm mắt của hắn, thời khắc này Khương Phàm đã đột nhiên thay đổi bộ dáng, hắn cứ như một con hung cầm thời Thượng Cổ, bễ nghễ, thôn phệ.
Ầm ầm!
Một kích của Chu Tước đã đánh vỡ nát thủy thuẫn ngưng tụ từ trăm vạn tấn thủy triều, khắc ở trên ngực Lý Hoàng.
Ngực Lý Hoàng bị đánh vỡ, mất khống chế tung bay ra ngoài, máu tươi phun ra từ chỗ thủng.
Toàn trường kinh hô, ngay cả rất nhiều cường giả trong sương phòng cũng đều không kìm nén được mà đi về phía trước hai bước, ánh mắt lộ ra sự kinh sợ.
Tốc độ của Khương Phàm cực nhanh, hai cánh xé vung mạnh, giết đến Lý Hoàng.
Ầm ầm!
Ánh sáng màu xanh lam xen lẫn khắp toàn thân Lý Hoàng ngưng tụ lại một đôi đôi cánh màu lam, mãnh liệt chấn kích, mạo hiểm tránh khỏi sự săn giết của Khương Phàm.
Keng!
Chiến kích trở về trong tay, vòng ra khí thế cuồng dã.
Khương Phàm mang hai cái móng vuốt liên tục tấn công, vỗ mạnh lên chiến kích, đánh ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Giữa mấy hơi ngắn ngủi đã đánh ra trên trăm đòn.
Chiến kích run rẩy, xoa nứt hai tay Lý Hoàng.
Ánh sáng màu xanh lam trên người Lý Hoàng nở rộ đến cực hạn, phóng xuất ra uy lực hải triều kinh khủng, mạo hiểm thoát thân khỏi đòn tấn công của Khương Phàm.
- Còn chưa có kết thúc.
Khương Phàm bay lên không lao về phía trước, Thánh Viêm không ngừng tuôn ra liên tục, ngưng tụ vòng xoáy mãnh liệt màu vàng ở sau lưng.
Vòng xoáy không chỉ thôn phệ linh lực của Khương Phàm mà còn tại dẫn dắt Thánh Viêm còn sót lại trên lôi đài hỗn loạn.
- Aaa… !
Lý Hoàng triển khai toàn bộ thực lực, khí thế sôi trào đến cực hạn, ngay cả ánh mắt cũng đều như lưỡi đao.
Chiến kích liên tục bạo kích, mở ra trời cao, khuấy động hải triều, cùng móng vuốt dày đặc của Khương Phàm đụng vào nhau.
Chiến đến cực hạn, giết tới sôi trào.
Lý Hoàng cảnh giác vòng xoáy càng ngày càng khổng lồ ở sau lưng Khương Phàm, uy thế phun trào từ nơi đó để hắn sợ mà rung động.
‘Phải ra tay sớm!’
Lý Hoàng đột nhiên gào lớn, ánh mắt như điện, chiến kích đâm tới ngực Khương Phàm.
Giờ khắc này, toàn bộ ánh sáng màu xanh lam trên thân đều đã hội tụ đến chiến kích, huyết khí đều thông qua hai tay vỡ vụn, trùng kích vào bên trong.
Chiến kích oanh minh, thế công tăng vọt, phảng phất năng lượng bị phủ bụi đã tỉnh lại, phá diệt hết thảy mọi thứ.
Xung quanh Lý Hoàng đều xuất hiện mê vụ, như đại dương mênh mông nhấc lên sóng cả, mây mù cuốn đầy trời, hắn ở trong sương mù tựa như là một vị Thần Linh.
Mặt Khương Phàm trở nên dữ tợn, hai tay khấu chặt, dữ dội chộp tới chiến kích.
- Ngươi muốn chết!
Lý Hoàng không có bất kỳ lưu tình gì, chiến kích đâm xuyên thẳng đến Khương Phàm.
Hai tay Khương Phàm bộc phát cường quang, quyền sáo, bao cổ tay cùng hài cốt huyết nhục đều giao hòa, hai văn ấn Chu Tước cũng giống như đang thức tỉnh.
Toàn trường chợt yên tĩnh trong nháy mắt, năm vạn người đều nín thở định thần, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về không trung.
Tốc độ chiến kích nhanh như thiểm điện.
Khương Phàm ra tay lại càng tấn mãnh.
Keng!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, móng vuốt Chu Tước của Khương Phàm đã dữ dội bắt được chiến kích.
Chiến kích vẫn tiếp tục đâm xuyên, xé mở móng vuốt Khương Phàm ra, mang theo máu tươi, hung hăng đâm về phía ngực Khương Phàm.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tiếp tục phát uy hai tay, cưỡng bức bóp lấy báng kích trí mạng.
Phốc phốc!
Phong nhận đánh vào bên trên Thái Dương Chiến Y, trong chốc lát đã cưỡng ép đâm xuyên qua thẳng vào ngực, nhưng cuối cùng, trước khi đâm đến trái tim vẫn đã bị Khương Phàm dữ dội bắt lấy.
Gần như đồng thời, vòng xoáy mãnh liệt phía sau Khương Phàm đã bộc phát, mười hai trọng quyền kịch liệt tuôn ra, cứ như bàn tay nào đó của người khổng lồ Hoang Cổ từ hư không nhô ra, kéo lấy kim quang, đánh về phía Lý Hoàng.