Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 109



Cố Đình Quân ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Y Y tiểu thư, tân niên vui vẻ, mọi sự như ý."

Đường Kiều chưa bao giờ gặp qua một Cố Đình Quân ăn mặc như vậy. Một thân áo sơ mi màu đỏ thẫm kết hợp với khăn quàng, nội liễm lại có chút nho nhã.

Đường Kiều cười khanh khách, nói: "Chúc mừng phát tài."

Cố Đình Quân mỉm cười đáp lại. Thẩm Thanh lập tức mời Cố Đình Quân đến ghế trên. Giờ phút này mấy vị khách cảm thấy rất may mắn vì đã đến đây, bằng không sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nói đi cũng phải nói lại, vị Đường tiểu thư này quả nhiên xinh đẹp bức người.

Thẩm Thanh khách khí: "Chúng tôi định chờ một chút nữa sẽ sang chúc tết, không ngờ lại để Thất gia đại giá quang lâm."

Cố Đình Quân cũng không quá để ý, anh lựa chọn một viên kẹp trong chiếc khay đặt trên bàn trà, mỉm cười nói: "Đều là hàng xóm, không cần câu nệ."

Anh bóc vỏ kẹo, vươn tay đưa cho Đường Kiều. Đường Kiều ngồi đối diện với anh, cô nhận viên kẹo, cười hỏi: "Thất gia, ngài không chuẩn bị hồng bao cho tôi sao?" (Hồng bao = lì xì)

Ngụm nước trà trong miệng Thẩm Thanh suýt nữa thì phun ra. Nói thật, ông phát hiện bản thân đã già rồi, không thể chịu nổi cháu gái giở trò tán tỉnh trước mặt mọi người.

Đúng rồi, trong mắt người ngoài có lẽ không phải vậy, nhưng Thẩm Thanh biết, Y Y nhà ông chính là có ý này. Ông đã được lãnh giáo không chỉ một lần, Thẩm Thanh khổ không nói hết, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cháu gái nhà mình là có chính kiến, làm việc lại mạnh mẽ dứt khoát, ông còn biết làm sao?

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Đường Kiều cứ thế xòe ra trước mặt Cố Đình Quân, ngang nhiên đòi quà: "Cho nên, ngài không có chuẩn bị cho tôi sao?"

Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều thật lâu, Đường Kiều cũng không có dấu hiệu đỏ mặt, giống như đây là chuyện rất bình thường.

Cô mỉm cười: "Hử?"

Thanh âm mềm nhũn trêu người, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Cố Đình Quân cuối cùng cũng đưa tay ra. Quả nhiên anh có chuẩn bị. Cố Đình Quân lấy một hồng bao từ trong túi áo, đặt vào lòng bàn tay Đường Kiều. Ngón tay anh nhẹ nhàng cọ vào tay cô một chút, sau đó lập tức rút tay về như không có việc gì.

Đường Kiều cười: "Thật trùng hợp, tôi cũng chuẩn bị cho Thất gia một hồng bao nha."

Cố Đình Quân nhướng mày, vô cùng bình tĩnh ngồi yên tại chỗ nhìn cô. Đường Kiều hơi nghiêng người về phía trước, chủ động kéo tay anh. Ánh mắt Cố Đình Quân trở nên thâm thúy, Đường Kiều nhẹ nhàng đặt hồng bao vào trong lòng bàn tay anh, ngón tay nhỏ bé gãi nhẹ một chút.

Cố Đình Quân nhìn hồng bao của Đường Kiều, bật cười. Anh giơ hồng bao lên trước ánh đèn quan sát, tựa hồ thật ngạc nhiên. Anh nắm chặt hồng bao, nhìn về phía Đường Kiều, mỉm cười nói: "Không thể tưởng được, trong cuộc đời của tôi, chiếc hồng bao đầu tiên nhận được lại là Y Y đưa."

Tuy rằng Đường Kiều mang theo chút vui đùa, nhưng đúng là không thể nghĩ tới, thứ mà ai cũng sẽ được nhận, vậy mà người có thân phận như Cố Đình Quân lại chưa từng có!

Đường Kiều nhìn Cố Đình Quân, có một số người, càng tìm hiểu càng thấy khôn cùng khó hiểu..

Cố Thất gia cô cho rằng không gì không làm được, kỳ thực cũng có rất nhiều chuyện xưa khó nói?

Đường Kiều trầm mặc một chút, cười xinh đẹp, nói: "Vậy ngài cần phải cảm ơn tôi đó. Có muốn trở về ghi lại vào sổ sách không? Từ nay về sau, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân phải đối xử tốt với tôi?"

"Y Y!" Thẩm Thanh cất giọng trách cứ, nhưng mà Đường Kiều cũng không để trong lòng. Cô nhìn Cố Đình Quân, cười rực rỡ.

Cố Đình Quân hình như đang suy nghĩ, sau đó nói: "Được, tôi sẽ ghi nhớ."

Đường Kiều nghiêm cẩn nói: "Những lời này, quan trọng nhất là một câu cuối cùng, nhưng rõ ràng Thất gia lại không nhớ câu cuối cùng a."

Cố Đình Quân đứng dậy, đi đến bên người Đường Kiều, tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô. Cười đủ, anh xoay người: "Mọi người, bên kia tôi còn có khách, không thể ở lâu."

Nói xong, lướt qua Đường Kiều, ở thời điểm mọi người còn đang phát mộng, anh nhẹ nhàng nắm cổ tay Đường Kiều, kéo cô đi theo: "Có muốn tôi giới thiệu cho cô mấy người bạn không?"

Đường Kiều cứ thế ngơ ngác đi theo bước chân của anh.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Thanh, Thẩm Thanh càng ngơ ngác: "Chuyện này.."

Ông cảm thấy cổ họng của mình đã không nói nên lời, dùng sức uống một ngụm trà, cảm thấy vẫn nóng, lại uống thêm một ngụm nữa.

Mấy vị khách cũng chưa từng gặp tình huống như thế này, mùng một đầu năm, lại có người tới cửa bắt người sao?

Thẩm Thanh, Thẩm Thanh có thể ngất xỉu không?

Hội trưởng Dương là người phản ứng lại đầu tiên, ông cười nói: "Thẩm Thanh, cậu không sao chứ?"

Giọng nói vừa quan tâm, hâm mộ lại có chút đồng tình.

Thẩm Thanh gian nan nặn ra một nụ cười, nói: "Không có chuyện gì."

May mắn người đến đều là đàn ông, Thẩm Liên Y cảm thấy bà không thích hợp ở lại nên đã lên phòng. Bằng không, lúc này nhìn thấy tình cảnh này, sợ là sẽ bị chọc giận hộc máu mất.

"Các vị, mời uống trà."

Bên ngoài rất lạnh, Đường Kiều mặc chiếc váy mỏng manh, cảm giác lạnh thấu xương, cô than thở: "Trái tim nóng thế nào cũng không thể chống đỡ lại gió lạnh a. Nên lạnh thì vẫn lạnh thôi."

Cố Đình Quân bật cười, nắm tay Đường Kiều nhanh chóng đi vào Cố gia. Cố Nhị Nữa nghe tiếng chạy vọt ra, đúng là sét đánh không kịp bịt tai. Đường Kiều hét lên một tiếng, nhanh chóng núp phía sau Cố Đình Quân.

Cố Nhị Nữu kêu gâu gâu gâu, chạy vòng quanh Cố Đình Quân đuổi theo Đường Kiều.

Đường Kiều hét rất to nhưng lại không ghét bỏ chút nào, ngược lại cười đến không ngậm miệng lại được, rõ ràng là đang cũng chơi với nó.

Động vật nhỏ luôn có thể phân biệt được người thật lòng hay giả vờ. Cố Nhị Nữu vừa chạy vừa lắc cái đuôi không ngừng.

"Ai nha, lão Thất, tiễn khách mà tiễn đến nửa năm cũng không thấy quay lại là sao a! Thế nào lại bắt đầu trêu chó rồi?" Hoắc Lục gia thật ra là nghe thấy giọng nói của Đường Kiều mới đi ra, cười nói: "Đường tiểu thư, chúc mừng phát tài."

Đường Kiều còn đang trốn Cố Nhị Nữu đâu, vội cười đáp: "Lục gia, chúc mừng phát tài."

Giọng nói thanh thúy vang dội.

Cố Đình Quân vỗ vỗ cánh tay Đường Kiều, nói: "Được rồi, vào nhà đi!"

Anh nắm tay Đường Kiều, Đường Kiều cũng chẳng kiêng dè, mỉm cười theo anh vào nhà. Trong phòng khách không có ai, Đường Kiều a một tiếng, hỏi: "Không phải ngài nói có khách sao?"

Hoắc Lục gia cười: "Bọn họ đều ở thư phòng."

Thư phòng tầng một tuy gọi là thư phòng, nhưng kỳ thực chẳng qua là nơi thư giãn riêng tư mà thôi. Hoắc Lục gia vươn tay: "Hai vị, mời vào?"

Cố Đình Quân lôi kéo Đường Kiều vào phòng. Đường Kiều vừa chơi đùa cùng Cố Nhị Nữu nên sắc mặt đỏ ửng, cả người đầy hơi thở thanh xuân.

"Nào nào, nhìn xem, lão Thất dẫn theo người bạn nhỏ đến muốn giới thiệu cho mọi người a."

Hoắc Lục gia trêu ghẹo nói.

Tuy có vẻ như đang trêu đùa, nhưng Đường Kiều vẫn có thể cảm giác được sự đúng mực trong đó.

Cô cảm thấy a, xưng hô "người bạn nhỏ" này thật thỏa đáng, dùng trong trường hợp này đúng là vừa vặn.

Hai người vừa bước vào, Đường Kiều liền nhìn thấy trong phòng có Kỳ Bát gia, còn có một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn trà pha trà, cả người có vài phần tiên phong đạo cốt.

Cố Đình Quân giới thiệu: "Vị này là Ngũ ca, cô xưng hô là Ngũ gia là được."

Đường Kiều lập tức ngoan ngoãn cúi chào, gọi: "Ngũ gia."

Lâm Ngũ gia nhướng mày, nở nụ cười, nói: "Mời ngồi."

Khách khí có lễ.

Cố Đình Quân dẫn Đường Kiều vào chỗ ngồi, nói: "Đây là người bạn nhỏ hàng xóm, Y Y. Ngũ ca có thể gọi cô ấy là Đường Kiều."

Lâm Ngũ gia rót một ly trà cho Đường Kiều, Đường Kiều nhận lấy nói lời cảm ơn, cả người có chút câu nệ. Có thể không câu nệ sao? Đây có thể coi như đang ra mắt người lớn không? Hơn nữa a, Lâm Ngũ gia có tiếng nho nhã nhưng rất nghiêm khắc, Đường Kiều uống một hơi, nói: "Trà ngon."

Những người khác có chút ngơ ngác.

Đường Kiều nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Cố Thất gia,

Cố Thất gia mỉm cười gật đầu: "Quả thật, quả thật là trà ngon."

Đường Kiều nhếch khóe miệng, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Cố Thất gia hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Trong một chớp mắt đó, Đường Kiều bỗng chốc biết được chỗ không thích hợp! A a a, có ai uống trà như cô chứ! Một hơi uống hết liền nói trà ngon, sợ là ngay cả hương vị như thế nào còn chưa biết đi?

Lâm Ngũ gia lại rót một ly khác cho Đường Kiều.

Cố Đình Quân chậm rãi nói: "Hơi nóng, cẩn thận một chút."

Đường Kiều a một tiếng, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân. Sao cô cảm thấy lúc anh nói lời này như có ý cười nhạo vậy? Anh chê cười cô?

Đường Kiều nheo mắt lại.

Cố Đình Quân nhìn thấy biểu cảm của Đường Kiều cũng không có phản ứng lớn gì, lại nhấp một ngụm trà: "Y Y, mùa hè này sẽ thi đại học đúng không?"

Đường Kiều ừ một tiếng, gật đầu.

Cố Đình Quân mỉm cười nói: "Vậy cô đã quyết định muốn học ở đâu chưa?"

Đường Kiều tất nhiên không muốn xa Thẩm Liên Y. Vất vả lắm cô mới có thể cùng mẹ sống hạnh phúc vui vẻ như bây giờ, cô không muốn rời Thượng Hải.

Cô nhẹ giọng nói: "Tôi sao, chắc tôi sẽ đăng ký Đại học Thành Nam. Học đại học ở Thượng Hải, về nhà rất tiện, tôi không quá muốn đi học xa nhà."

Thật ra Đường Kiều cùng muốn thi Đại học Phục Quang.. Nhưng thành tích của cô, cô hiểu rất rõ, có thể thi đậu Đại học Thành Nam là tốt rồi, những chuyện khác cô không dám tưởng tượng. Tuy rằng Đại học Thành Nam không nổi tiếng bằng Đại học Phục Quang, nhưng cũng là một trường học rất tốt. Nếu như có thể đi học ở Thành Nam, Đường Kiều cảm thấy bản thân đã rất may mắn rồi.

Cô cười tủm tỉm: "Chỉ mong tôi có thể thuận lợi thi đậu a."

Cố Đình Quân mỉm cười, lấy một miếng bánh cho Đường Kiều. Đường Kiều nhận lấy nhưng cũng không ăn ngay.

Cố Đình Quân nói: "Nếu như cô thi đậu Đại học Thành Nam, sau này sẽ là sinh viên của Ngũ ca. Bây giờ có muốn kính trước một ly trà để bày tỏ sự kính trọng không?"

Đường Kiều a một tiếng, hốt hoảng nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ đến! Thân phận của Lâm Ngũ gia chẳng phải là hiệu trưởng của Đại học Thành Nam sao? Lại nhìn về phía Hoắc Lục gia, đầu óc liền thông suốt. Trách không được lớp học ban đêm Tể Ninh không thiếu giáo viên của Đại học Thành Nam đến kiêm chức. Thì ra là như vậy!

Vốn cô còn không quá để ý chuyện này, nếu không phải Cố Thất gia nhắc tới, chỉ sợ cô cũng không liên hệ mấy chuyện này với nhau.

Chủ yếu là, khoảng mấy năm nữa vị Ngũ gia này sẽ qua đời, Đại học Thành Nam cũng đổi hiệu trưởng. Bằng không, sao cô có thể không phát hiện ra chứ?

Đường Kiều cẩn thận nhìn Lâm Ngũ gia một cái, không nhìn ra được dấu hiệu bệnh tật gì. Nhưng có một số việc không nói rõ ngay được, Đường Kiều cũng không biết có phải có nội tình gì không. Tóm lại, bây giờ không thể nói nhiều.

"Nhìn gì vậy?"

Ngón tay Cố Đình Quân nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bàn tay Đường Kiều, rất nhanh liền rời đi, nhưng Đường Kiều cũng hoàn hồn.

Những người khác cười như không cười, tựa hồ có chút chế nhạo. Không phải ngay cả chút chuyện này mà lão Thất cũng ghen chứ?

Chỉ là khi quan sát sắc mặt anh lại không nhìn ra ý tứ gì.

Đường Kiều nghiêm túc nói: "Tôi muốn nhìn một chút, người tài giỏi như vậy có phải có ba đầu sáu tay không a, hơn nữa.."

Cô nháy nháy mắt: "Tôi đang suy nghĩ, nếu như không thi đậu, có nên đi cửa sau hay không?"

Lúc này Kỳ Bát gia bị sặc, vừa ho vừa nghĩ, có cần nói trắng ra như vậy không?

Lâm Ngũ gia mỉm cười, chậm rãi nói: "Vậy phải xem cô có thân phận gì. Nếu cô và lão Thất kết hôn, thật sự là em dâu của tôi, tất nhiên tôi có chết muôn lần cũng không chối từ. Nếu như cô chỉ là người bạn nhỏ hàng xóm của lão Thất, vậy xin lỗi, cô phải tự nỗ lực rồi. Tôi không nhận hối lộ a."

Đường Kiều lập tức quay đầu nhìn Cố Thất gia.

Anh chậm rãi uống trà, nói: "Vậy cô phải nghiêm túc học hành rồi."

Đường Kiều nghe vậy bỗng chốc gục đầu xuống, cảm khái nói: "Xong đời.."

Mấy người còn lại bị dáng vẻ ủ rũ của cô chọc cười, nhưng rất nhanh, Đường Kiều lại ngẩng đầu, nghiêm cẩn nói: "Sang năm mới, tôi chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn. Một năm mọi việc đều thuận thuận lợi lợi."

Nói xong, còn lộ ra một nụ cười thật tươi.

Cố Đình Quân nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu cô. Đường Kiều than thở: "Mỗi lần ngài sờ đầu tôi, tôi đều cảm thấy bản thân trở thành Cố Nhị Nữu."

Cố Đình Quân buồn cười, ra vẻ nghiêm túc nói: "Không có khả năng, cô tuyệt đối không thể so sánh với Cố Nhị Nữu."

Nhìn thấy ánh mắt Đường Kiều cong lên, anh liền bổ sung: "Cố Nhị Nữu là công chúa, còn cô là Y Y."

Đường Kiều: "..."

Người này.. Là đang bắt nạt cô sao?

"Công chúa chỉ là biệt hiệu tùy tiện đặt mà thôi. Y Y mới là người bạn nhỏ quan trọng nhất."

Đường Kiều bỗng chốc tâm hoa nộ phóng.

Năm mới, người này ăn nhiều đường quá phải không?

Thật ngọt nha!